Đánh cho mặt mũi bầm dập sẽ rất khó nhìn, dẫn đến trướng ngại thưởng thức.
Nhưng một chút dấu vết cũng không để lại trên người anh.
Số Pi chỉ cảm thấy nắm đấm của Châu Châu mềm nhũn, đập trên người anh cực thoải mái. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ Châu Châu tức giận như vậy, anh liền không dám hé răng, chỉ có thể phối hợp làm ra vẻ đau đớn.
Nhìn thấy anh cứ kêu đau đớn loạn xạ, đánh đau, nhưng đâu có đánh đến đau đớn.
Châu Châu nhất thời hòa hoãn, dạy bảo Số Pi: “Sau này không thể nhìn, nghe thấy không hả!”
Số Pi không phục chẹp miệng: “Vì sao chứ?” Đẹp thế mà không cho nhìn…
Châu Châu luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ nhưng lại không nói ra được, cô chỉ đành nhắc lại câu kia: “Trừ khi anh giành được trái tim tôi, nếu không anh sẽ không được nhìn!”
Lại cái câu này.
Trái tim của Châu Châu à, Số Pi rất muốn, rất muốn rất muốn huhu.
Về phòng được 1 phút, cuối cùng Châu Châu cũng phát hiện ra rốt cuộc là ở đâu không đúng, cô bỗng nhiên ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Số Pi: “Không phải anh chỉ mất trí nhớ thôi sao? Vì sao ngay cả điều này cũng không biết?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Số Pi mặt mũi ngây thơ nói.
Châu Châu ngẩn cả người.
Sau đó cô lại hỏi Số Pi một số vấn đề, phát hiện trí nhớ của anh rất hỗn loạn, không chỉ không nhớ rõ mình là ai, mà ngay cả rất nhiều cái thông thường cũng không biết.
Châu Châu chậm rãi đứng lên, vẻ mặt khó tin, cúi đầu chất vấn anh: “Vậy vì sao anh biết bao biện biết nũng nịu biết nấu cơm biết dọn dẹp nhà cửa hả?!”
Số Pi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Bởi vì em thích mà.”
Nét mặt tỏ vẻ như điều hiển nhiên.
Giống như anh… xuất hiện vì Châu Châu.
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, mới có thể chạm vào, chỉ làm những chuyện mà cô thích.
Rèm cửa sổ không được kéo lên, ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua khe hở cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách, Châu Châu đứng trong bóng tối, Số Pi ngồi xổm trong vầng sáng.
Chính vào giây phút này, Châu Châu cảm thấy trái tim mình rất nóng.
*
Số Pi phát hiện gần đây Châu Châu đối xử rất dịu dàng với anh.
Không phải là trước đây không dịu dàng, chính là… Châu Châu gần đây luôn mỉm cười sờ đầu của anh, nhưng mà lúc anh nhìn lén cô thay quần áo vẫn đánh anh bầm dập.
Số Pi rất hí hửng.
Có điều bởi vì như vậy, anh bắt đầu không vừa lòng về việc chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi Châu Châu về.
Thế nhưng cả căn nhà giống như bao bởi một lớp tường rất dày, sờ vào thì mềm, nhưng làm cách nào cũng không phá được.
Cho đến một ngày, Số Pi phát hiện ra có cách để ra ngoài.
…
Hôm đó Châu Châu về hơi muộn, cô thừa dịp trời còn chưa tối hẳn vội vàng cơm nước xong xuôi rồi đi xuống lầu đổ rác.
Ai biết vừa mới ra đến trước cửa liền bị rơi xuống một túi rác, Số Pi kịp thời phát hiện, nhặt túi lên muốn đưa cho Châu Châu đã đi đến cửa.
Lúc đưa túi rác cho Châu Châu, Số Pi vô thức bắt lấy tay Châu Châu, sau đó mới đưa đồ cho cô.
Lúc nhận, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Trong giây phút sờ tay Châu Châu, Số Pi cảm giác bức tường kia đã biến mất.
Anh kích động dùng sức siết chặt tay Châu Châu, Châu Châu bị đau: “Số Pi anh làm gì thế hả, đau đấy!”
Còn chưa dứt lời, Số Pi nắm tay Châu Châu cùng nhau ra khỏi nhà.
Châu Châu mở to mắt nhìn: “Anh… anh… anh…” Sao anh có thể ra ngoài?”
Số Pi nắm tay Châu Châu rồi không chịu buông ra, anh khoa tay múa chân nói: “Thì ra nắm tay Châu Châu là có thể ra ngoài, vận mệnh an bài thật quá làm người ta cảm động!”
Anh tiếp tục líu lo không ngừng, “Sau này tôi có thể ra ngoài cùng với Châu Châu rồi, Châu Châu có vui không?”
Châu Châu: “…”
“Châu Châu mau nói em có vui hay không đi, nói đi mà nói đi mà!”
“… Vui.”
Đây lại là cái thao tác kỹ thuật gì?
Tác giả: Liên quan đến việc vì sao chạng vạng tối tắm rửa, là bởi vì Châu Châu 4h tan làm, từ bệnh viện trở về phải tắm rửa trước, không phải thói xấu gì cả hắc hắc