“Tuyệt đối không!” sau khi hiểu được người này nói gì, Thiều Nhiễm lập tức hướng nam nhân bảo vệ tôn nghiêm nam nhân của mình.
Du Khinh Trần nghĩ chọc trúng chỗ đau của người ta rồi, nên không phá nữa, chỉ ‘à’ một tiếng.
Thiều Nhiễm cũng không muốn cùng một người không thân quen bàn bạc về vấn đề này, liền mở miệng nói: “Thật không dấu diếm, tôi có rất nhiều thú vui không tốt, đặc biệt là ở phương diện kia.”
Du Khinh Trần nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn.
Thiều Nhiễm thấy có hiệu quả, liền nói nghiêm trọng hơn: “Tôi rất tùy tiện, đặc biệt không có tiết tháo.”
Cho nên anh có thể chủ động đuổi tôi ra khỏi đoàn phim!
Thấy người này không nói lời nào, Thiều Nhiễm kín đáo nhắc nhở: “Anh không sợ tôi sẽ làm ô nhiễm không khí của đoàn phim sao?”
Du Khinh Trần nói: “Không sao cả.”
“Không, Tôi thật sự rất tùy tiện, làm sao có thể diễn tốt vai thư sinh trong sáng hiền lành được?” Thiều Nhiễm nóng nảy, lập tức túm lấy tay của người này, “Anh phải coi trọng vấn đề này.”
Du Khinh Trần cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay trên tay mình.
Thiều Nhiễm càng nắm chặt, vì chứng minh bản thân không rụt rè, thậm chí còn cong ngón tay, gãi gãi mu bàn tay người này.
Du Khinh Trần lập tức rụt tay về.
“Du tiên sinh thật xinh đẹp. » giọng nói của Thiều Nhiễm ngả ngớn.
Du Khinh Trần: “các hạng mục công việc trong đoàn phim cần chú ý……”
“Hạng mục công việc của đoàn phim là cái gì? Tôi không quan tâm,” Thiều Nhiễm nháy mắt, mờ ám nói, “Tay nhỏ thực trơn bóng…”
Du Khinh Trần không sợ đùa giỡn, tùy ý để người này lôi kéo mình.
“Còn nữa,” Thiều Nhiễm tiếp tục thả ra một tuyệt chiêu, “Tôi rất thích xoa đuôi.”
“Thật không.” Giọng nói Du Khinh Trần bình tĩnh, giống như trần thuật lại hai chữ này.
Không khí chung quanh lạnh đi vài phần, Thiều Nhiễm rùng mình, theo bản năng kéo tay người ta, lúc này mới phát hiện tay người nọ rất là nóng.
“Anh nóng……”
“Tôi không nóng,” Du Khinh Trần rút tay mình về, bước tới cửa phòng, tiếng nói từ trong không khí truyền tới, “Không được tùy tiện vào phòng tôi.”
Thiều Nhiễm: “….”
Thiều Nhiễm ôm thảm trên người, ai oán nhìn bóng dáng người kia, haiz, bán đứng tiết tháo thế mà không đạt được hiệu quả mong muốn.
Thật là lạnh, mùa này sao lại lạnh như thế? Tuy rằng đã quấn thảm, nhưng Thiều Nhiễm vẫn lạnh đến phát run, ánh mắt tha thiết nhìn cánh cửa kia, ý đồ muốn xuyên qua cửa, sau đó trộm đi ấm áp ở trong phòng.
Cửa bị nhẹ nhàng kéo ra, thanh âm mở cửa truyền tới. Thiều Nhiễm nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ. Hầu như không nghe thấy bước chân càng ngày càng đến gần, cuối cùng ngừng ở bên người mình.
Thiều Nhiễm hơi khẩn trương, cố gắng giữ hô hấp đều đều. sau đó liền cảm thấy có một cái tay nóng rực xoa mặt mình.
Thiều Nhiễm: “!!!” Làm bộ không cẩn thận ở trong lòng bàn tay đó cọ cọ.
Thiều Nhiễm cọ rất thoải mái, sau đó liền cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị người này ôm lấy.
Đầu Thiều Nhiễm ở trong ngực người này cọ một lát, trong lòng lại suy nghĩ người này rốt cuộc muốn làm gì mình. Cho tới khi cảm thấy có hơi thở ấm áp phun vào mũi.
Thiều Nhiễm mở choàng mắt, nhìn thấy ánh mắt sâu sắc của người này!
Khuôn mặt tuấn tù gần trong gang tấc cứng đờ.
Thiều Nhiễm vội ôm lấy cổ người ta, vội la lên: “Đừng ném tôi xuống!”
“Thả ra.” Thanh âm không có dao động.
“Không được,” Thiều Nhiễm ôm cổ người nọ thật chặt, còn hiên ngang lẫm liệt trách móc người ta, “Anh khuya khoắt còn muốn trộm tiện nghi của tôi, thế mà lúc này còn giám cáo trạng trước.”
Du Khinh Trần nhìn thẳng vào mặt người này.
“Nhìn tôi làm gì?” Thiều Nhiễm đúng lý hợp tình nói, “Bên ngoài làm bộ nghiêm trang, thừa dịp tôi ngủ mà ăn đậu hũ của tôi, dám làm còn không để cho người khác nói sao?”
“Không nghĩ là sẽ bị tôi bắt được tại trận chứ gì! Tôi biết, anh vừa rồi có phải là muốn…. muốn….” Thiều Nhiễm nhìn chằm chằm ánh mắt người ta, đột nhiên giống như là có ma lực, cam tâm tình nguyện bị cuốn vào, càng lún càng sâu, mí mắt càng ngày càng nặng, “Muốn hôn hôn…. Hôn….”
Cuối cùng cũng nhắm mắt, đầu ngoan ngoãn để trong ngực người này.
“Thực phiền.” Du Khinh Trần nhỏ giọng nói.
Người trên giường ngủ rất yên ổn, tiếng hít thở đều đều. Thỉnh thoảng còn lăn qua lăn lại, cuộn thành một đống.
Sắp xếp người xong, Du Khinh Trần đứng dậy chuẩn bị trốn đi, đuôi đột nhiên bị túm.
Du Khinh Trần: “…..”
“Hử….” Thiều Nhiễm trở mình, chôn mặt vào trong đuôi cọ cọ, thoải mái rầm rì.
Du Khinh Trầm muốn kéo đuôi về, lại càng bị ôm chặt hơn. Hơn nữa hơi thở phun vào đuôi, ngứa ngứa, đuôi lập tức biến thành màu hồng.
Du Khinh Trần nhíu mày, muốn kéo đuôi về.
Thiều Nhiễm nắm chặt lông xù, sử dụng luôn tay chân, tủi thân không muốn buông tay.
Hai người lôi kéo, cuối cùng Du Khinh Trần nhận thua.
“Ấm quá…..” Thiều Nhiễm đang ngủ ngây ngô cười.
Du Khinh Trần đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng đuôi bị người ta ôm vào trong ngực, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao lãnh của mình.
“Mềm quá, thiệt nhiều…..” Thiều Nhiễm rầm rì gối mặt lên, thỏa mãn cọ cọ, sau đó mặt lại chôn vào trong lông xù, dùng chóp mũi cọ cọ.
Du Khinh Trần có chút ngứa, theo bản năng muốn kéo đuôi lại, lại bị người này bất mãn kẽo lại, chân cũng nhấc lên đề vào đuôi.
Du Khinh Trần nhẫn nhịn.
Hậu quả của nhẫn nhịn là toàn thân của Thiều Nhiễm đều cọ vào lớp lông xù.
Đáy lòng Du Khinh Trần đột nhiên sinh ra một cảm giác kì quái, giống như là lông chim nhẹ nhàng gãi vào trong lòng.
Thiều Nhiễm giật giật đầu ngón chân, rầm rì, nước miếng chảy vào trên đuôi.
Du Khinh Trần rốt cuộc không nhịn được, nghiêm mặt đem đuôi rửa sạch lại một lần.
Lúc này trên diễn đàn của đoàn phim đám yêu quái nói chuyện rất náo nhiệt.
[chuột tuyết không thể ăn]: hôm nay con người vừa mới vào đoàn phim kia, thật mềm thật thơm! Nhưng mà! Tôi tận mắt thấy hắn ăn mèo! Hắn có thể ăn tôi hay không? Tôi mới có hai trăm tuổi, tôi không muốn chết!
[Bần đạo lớn nhất]: tuy rằng hắn ăn rất ngon, nhưng chúng ta không thể ăn hắn. bởi vì hắn là của điện hạ! hơn nữa chúng ta không phải thủy quân, chúng ta là người có mục tiêu, nhớ kĩ khẩu hiệu của chúng ta, “Chúng ta là đoàn phim thiên hạ đệ nhất, hào quang của đoàn phim chúng ta cao vạn trượng!”
[Người hâm mộ của Shakespeare]: tắt đi, tắt đi, khi được đăng quang! Trong những năm tháng màu tím này, nỗi buồn của tôi ào ào như nước….
[Hồ điệp hương hương]: biên kịch điên rồi, đừng để ý tới hắn. Làn da của con người kia thật tốt, hôm nay hắn sờ đuôi của điện hạ, vẻ mặt điện hạ sủng nịnh! Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy điện hạ khoan dung với ai như vậy. Các cậu có cảm nhận giống như tôi không?
[camera yếu ớt]: khà khà, cười đáng khinh.
[hiện trường rất nhiều tay]: điện hạ đang online.
[Cửu vĩ điện hạ]: cho các cậu ba giây, xuất hiện trước mặt tôi.
Lập tức liền thoát ra toàn bộ……
“Điện hạ!” Lũ yêu long đong vất vả, toàn bộ chạy lại nói.
Anh trai camera hoảng sợ khi nhìn con bướm hương hương bị đứt một cánh tay.
Con bướm hương hương sờ sờ mặt, thẹn thùng nói: “Gần đây gay thịnh hành, mục tiểu của tôi là muốn gả cho nhân loại, sinh thực nhiều bươm bướm cục cưng..”
Du Khinh Trần hướng mọi người vẫy tay.
Mặt con bướm hương hương mờ mịt.
Du Khinh Trần nhìn về phía hắn.
Con bướm hương hương không tình nguyện từ trong ngực lấy ra sách dạo này đang đọc dở ‘bạch xà truyện’, ‘hồ tiên’, ‘lang quân’, ‘một trăm lẻ tám cách tóm được lòng ngươi’.
Đạo diễn thực chú ý hình tượng, đem áo ngủ đủ mọi màu sắc sửa sang lại, từ từ nói: “Điện hạ có chuyện gì?”
“Đúng vậy,” vẻ mặt biên kịch ai oán, “Trong bóng đêm dày đặc, rất tốt để hẹn hò với Hoa nhi”
Du Khinh Trần nói; “Con người mới tới kia…..”
“Ăn rất ngon!” nói còn chưa xong, mọi người liền trăm miệng một lời.
Du Khinh Trần thản nhiên quét mặt nhìn lũ yêu.
“Nhưng cỏ non ăn vẫn ngon hơn.” Mọi người yếu ớt sửa miệng.
“Hơn nữa,” mặt đạo diễn tán thưởng, “người kia thực đáng yêu, buổi trưa hắn đều ngoan ngoãn ở trong góc đọc quy định.”
Du Khinh Trần nghe vậy, nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình.
“…..” đạo diễn nhìn chằm chằm phòng chuyên dụng của điện hạ, cằm muốn rớt trên mặt đất, “Hắn ở bên trong? Ngài nhanh như vậy đã muốn ăn hắn?”
Nói xong lập tức cười nịnh nọt: “Để lại cho chúng ta chút canh…”
“Tôi hiện tại không có hứng thú với hắn,” Du Khinh Trần liếc mắt nhìn lũ yêu, “Các cậu không được dày vò hắn.”
Sau khi trở lại phòng, Du Khinh Trần lập tức liền hối hận khi để con người này nằm ngủ trên giường của mình.
Bởi vì Thiều Nhiễm ngủ rất không nề nếp, phóng đãng không thể kiềm chế. Tay chân dang ra như hình chữ đại, khiến người khác không thể tưởng tượng được, không biết là hắn xếp như thế nào, mà cứ cách mười lăm phút lại trở mình một lần, cách hai giờ là lại lăn qua lăn lại, thường xuyên cong mông, còn nói mớ nữa.
Du Khinh Trần nhìn thấy móng vuốt của con người kia đang để trên mông cong, đột nhiên cảm thấy đuôi mình rất là ngứa, đen mặt đi rửa đuôi thêm lần nữa.
Thiều Nhiễm ngủ rất ngon, tỉnh lại liền đứng lên duỗi thắt lưng, trên trán có mấy cọng tóc cong lên.
“Buổi sáng tốt lành.” Thiều Nhiễm buồn ngủ mông lung nhìn người ta cười cười, xoa xoa nước miếng ở bên miệng.
Du Khinh Trần có một dự cảm không tốt, hơi liếc lên giường của mình liền nhìn thấy một bãi nước miếng đang nằm trên đó.
“Thiều Nhiễm.” Du Khinh Trần nhắm mắt lại, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
“Cảm ơn đã chiêu đãi,” Thiều Nhiễm cuối cùng cũng hơi tỉnh táo, hỏi, “Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?”
Du Khinh Trần còn đang cố gắng kìm chế cơn tức, không nói gì.
“Tôi thực cảm động,” Thiều Nhiễm thành thật cảm kích nói, “Không ngờ Du tiên sinh lại là một người ấm áp như vậy.”
Nói xong liền nằm lại lên giường, giường mềm liền xuất hiện một vết lõm. Thiều Nhiễm không kiêng nể gì mà duỗi thắt lưng, cho tới khi phía trên xuất hiện một khuôn mặt.
Thiều Nhiễm vội vàng chống đỡ thân mình, “Anh anh xin chào…..”
Du Khinh Trầm từ từ tới gần, ngửi ngửi.
Thiều Nhiễm: “!!!’” bất ngờ không kịp phòng bị.
Con người này quả nhiên rất dễ chịu, Du Khinh Trần dựa vào bản năng càng ngày càng đến gần người này.
Thiều Nhiễm hơi khẩn trương, gắt gao nắm chặt đệm giường.
Ánh mắt liếc thấy người nào đó đang năm chặt sàng đan, Du Khinh Trần càng đau đầu.
Ánh mắt Thiều Nhiễm chớp cũng không chớp nhìn người ta, ở trong lòng bình tĩnh vạch ra kế hoạch chạy trốn.
Cứ giả vờ phục tùng trước đã, sau đó thừa dịp người này không kịp đề phòng đá mạnh vào trứng của hắn, rồi như cá chép nhảy xuống giường, lao đi thật nhanh.
Thiều Nhiễm nuốt nước miếng, giơ tay sờ sờ mặt người kia, nhìn rất là ngoan.
Mặt Du Khinh Trần đen lại, cảm giác mặt mình bị ô nhiễm cực kì.
Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, kêu to: “Anh nhẹ nhàng thôi!!”
Thanh âm rất lớn, vọng ra bên ngoài, khiến cho các thành viên của đoàn phim đều nghe thấy, tất cả đều rất kinh ngạc.
“A! Nhẹ thôi!” trong phòng nhỏ xa xa truyền ra tiếng thét chói tai.
Mọi người nhìn nhau một lát, đều giơ móng vuốt muốn đi vào xem thế nào.
“Đừng nhúc nhích.” Du Khinh Trần chịu đựng không khỏe ở trên người đem người này khiêng lên.
“Chậm một chút, thắt lưng của tôi sắp gãy!!!”
Ngoài cửa: “….” Hút! tinh! khí thì ra phải kịch liệt như vậy.
Phòng nhỏ của vị nam chính này đã xa hoa rồi, thế mà buồng vệ sinh còn xa hoa hơn. Thiều Nhiễm nhìn xanh vàng rực rỡ trước mắt, thật sự là bị kinh hách rồi.
“Cởi.” Du Khinh Trần nói.
Thiều Nhiễm trừng mắt nhìn, sau một lúc kiên trinh bất khuất nói : « Cởi thì cởi. »