Thân thể không khỏe bởi vì động tác vô cùng thân thiết nên giảm bớt một ít. Trong cổ họng Du Khinh Trần tất cả đều là lửa, theo bản năng cầm lấy ly nước Thiều Nhiễm đã uống hết một nửa đổ vào trong miệng.
Nước uống của con người có hơi chua, Du Khinh Trần nhíu mày, gian nam đem nước nuốt xuống yết hầu, giống như là uống thuốc độc.
Thiều Nhiễm: “…… Uống nước trái cây, nước trái cây ngọt.”
Du Khinh Trần nhìn chất lỏng màu cam vẩn đục, trong lòng liền có một nỗi sợ hãi.
Thiều Nhiễm lấy giấy ăn đưa cho hắn.
Du Khinh Trần không tiếp nhận.
Thiều Nhiễm: “….” Đành phải lấy quần áo lau khô dầu mỡ dính ở trên miệng người này.
Động tác của Thiều Nhiễm ôn nhu cẩn thận, trên tay còn có mùi hương của hoa, con người này cũng có vẻ đáng yêu. Cửu vĩ điện hạ bị tục vật làm ô nhiễm trong nháy mắt liền thần thanh khí sảng.
Du Khinh Trần mơ mơ màng màng nhìn con người này, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn lộ tai hồ ly ra, nhưng một cái đuôi lại không chịu thua kém mà dài ra.
Cái đuôi lắc lắc, đặc biết không rụt rè muốn cọ vào trên đùi người ta. Nhưng cửu vĩ điện hạ kiên quyết nhịn xuống!
Không biết có phải ảo giác hay không, Thiều Nhiễm cảm thấy chân hơi ngứa, giống như là có một đám lông xù cọ cọ vào, trong lòng đang buồn bực, nhịn không được cúi đầu.
Du Khinh Trần lập tức đem đuôi lùi về!
“Cậu mỗi ngày đều ăn cái này?” Du Khinh Trần có chút đáng thương xoa xoa đuôi của mình, cũng quyết tâm đem nước suối Thiên Sơn ban cho người này.
Thiều Nhiễm: “…..” Tôi ăn thịt cảm thấy rất tốt không cần uống sương sớm đâu.
“Sau này ăn ít những thứ này đi,” Du Khinh Trần kiên nhẫn nói, “Hương vị kỳ quái sẽ làm cơ thể cậu không sạch sẽ, sẽ làm bẩn linh hồn.”
Thiều Nhiễm: “…..”
Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói, “Trong đoàn phim của chúng ta ngoài cây cỏ thù nguyệt, còn có cỏ nửa mặt trăng có thể ăn cùng âm nhạc, cậu thích hoa cũng được, tóm lại cậu có thể đưa ra bất kì yêu cầu gì.”
Thiều Nhiễm rốt cục nhịn không được nói: “…..Anh nói nghiêm túc sao?”
Nghe có vẻ rất khó, giống như chú Red March.
“Ừ,” Du Khinh Trần nhìn những tục vật hồng hồng xanh xanh trên bàn, thản nhiên nói, “Nếu cậu thích như vậy, những món này trong đoàn phim làm ăn ngon hơn. Màu sắc cũng đẹp hơn.”
Trong lòng Thiều Nhiễm vui vẻ: “Thật sự?”
“Đương nhiên,” Du Khinh Trần nghiêm mặt nói, “Cánh hoa nổ, cỏ thần tiên om, lá xanh kho.”
Thiều Nhiệm: “…..” thật muốn khóc.
Khi đứng lên, Du Khinh Trần đầu váng mắt hoa, chân mềm nhũn.
Thiều Nhiễm nhanh chóng đỡ lấy hắn. Người lớn như vậy tựa vào trên người mình, Thiều Nhiễm thở không nổi, khó khăn đỡ lấy thắt lưng người này.
Cữu vĩ điện hạ đáng thương không quen ăn thức ăn nhân giới, lúc này giống như trúng độc, tinh thần không rõ, thân thể suy yếu, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng ngứa.
Du Khinh Trần nhanh chóng ấn lỗ tai mình vừa mới hiện ra.
Nhưng mà lỗ tai vừa ấn xuống, chín cái đuôi liền hiện ra, không có tiết tháo lần lượt cọ vào người Thiều Nhiễm.
Thiều Nhiễm: “!!” Cảm giác có lông xù đang cọ.
Du Khinh Trần liều mạng thu hồi đuôi, nhưng bởi vì rất suy yếu, nên đuôi không chịu nghe lời.
Thiều Nhiễm nhạy cảm nheo lại ánh mắt.
Du Khinh Trần bị dọa ra một thân mồ hôi, lông đều ướt hết!
Thiều Nhiễm nhanh chóng quay đầu lại.
Du Khinh Trần rốt cục trong nháy mắt đem tất cả đuôi rút về, nhẹ nhàng thở ra.
“….” Thiều Nhiễm nói, “Tôi đưa anh về nhà?”
Sau khi dùng hết khí lực toàn thân để rút đuôi về, tinh thần của Du Khinh Trần không rõ, chỉ biết trên người con người này thật thoải mái, đặc biết muốn hút tinh khí của con người này.
Thiều Nhiễm: “Này này, đừng đè lên người tôi, anh nặng quá.”
Du Khinh Trần ngửi thấy hương vị của người này, quả nhiên thực đặc biệt, sạch sẽ thuần khiết, muốn trộm hít một ngụm.
Thiều Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Tôi mang anh về nhà của tôi vậy?”
Kỳ thật Thiều Nhiễm chỉ là lễ phép hỏi mà thôi, không nghĩ tới Du Khinh Trần lại suy yếu “ừ” một tiếng.
Thiều Nhiễm: “……”
Không biết là mình tạo nghiệt gì, Thiều Nhiễm trải qua gian nan hiểm trở, rốt cục mang được người về nhà mình.
Trên thế giới sao lại có người kỳ quái như vậy? ăn một miếng thịt giống như là bị say rượu, Thiều Nhiễm một đường oán giận, khi về đến nhà liền đem người giống như sắp chết vứt vào trên sô pha, ngồi bên cạnh thở hổn hển.
Du Khinh Trần giãy dụa từ sô pha đứng lên, nghiêm nghị nói: “Không tiêu độc!”
…. Thiều Nhiễm quyết đoán cho một cái tát khiến người đang suy yếu nằm trở về sô pha, rất là bưu hãn.
Trên sô pha có hương vị của con người kia, tự tưởng tượng mình đang hút tinh khí con người kia, có như vậy Du Khinh Trần mới miễn cưỡng tiếp xúc thân mật với sô pha.
“Anh có khỏe không?” Thiều Nhiễm ngồi bên cạnh sô pha, chọc chọc người này.
Du Khinh Trần gian nan mở mắt, nhưng rất nhanh liền nhắm lại.
“Sao lại như vậy,” Thiều Nhiễm nhìn người như đang hấp hối, khóe miệng co rút, “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Độ ấm trong nhà cậu hơi cao, màu sắc rất đơn điệu, hiệu quả cách âm không tốt, đèn rất sáng, sô pha rất cứng, kiểu dáng thực tục tằng, nằm ngủ không thoải mái. Còn có thể nghe thấy tạp âm, dễ dàng làm cho người ta thấy phiền lòng, cậu ở trong hoàn cảnh này mà có thể sống nổi sao?”
Thiều Nhiễm: “…..”
“May mắn cậu thật thoải mái.” Du Khinh Trần mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang nói cái gì.
“…. Không, tôi không sạch sẽ.” Thiều Nhiễm ngả ngớn gãi gãi cằm hắn.
Du Khinh Trần không trả lời.
Thiều Nhiễm giơ tay sờ trán hắn, cảm giác không nóng, lại dùng trán của mình chạm vào trán của người ta, khi chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị người đè đầu lại.
Du Khinh Trần theo bản năng ngửi ngửi.
Hô hấp nóng rực của người nọ phun vào sườn mũi, Thiều Nhiễm mất tự nhiên mà đẩy người này ra, bình tĩnh nói: “Anh hình như không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài.”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Cảm giác nhiệt độ của người này không bình thường, Thiều Nhiễm đứng dậy đi tìm nhiệt kế, lắc lắc hai cái liền nhét vào trong quần áo người này.
Không nghĩ người này lại ngoan ngoãn cho mình đo nhiệt độ cơ thể, Thiều Nhiễm cảm thấy không đúng, quả nhiên khi rút tay về, tay liền bị đè lại.
Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “Dùng tay của cậu hạ nhiệt độ…..”
Thanh âm rất là gợi cảm, tim Thiều Nhiễm không cẩn thận nhảy bịch bịch hai tiếng.
Vì tránh cho người này giãy dụa, Thiều Nhiễm ngoan ngoãn đem tay đặt trên vai của người này, đợi vài phút, mới lấy nhiệt kế ra.
Ngọa tào! Khi thấy rõ con số trên nhiệt kế, Thiều Nhiễm suýt chút nữa là ném nhiệt kế đi.
“Bốn mươi hai độ?!” Thiều Nhiễm nhìn con số trên nhiệt kế, lại nhìn người nhíu mày trên sô pha, cả người thấy không tốt lắm.
Du Khinh Trần không hiểu sao lại ngạc nhiên như vậy, nhỏ giọng hỏi: “sao vậy?”
Trong giọng nói còn trán ngập ý tự hào “kỳ thật tôi có thể còn nóng hơn, mới có bốn mươi hai độ không ảnh hưởng gì đến tôi”.
Thiều Nhiễm nhanh chóng sờ trán hắn, cảm giác giống với nhiệt độ cơ thể mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhiệt kế có thể có vấn đề.
“Này,” Thiều Nhiễm hỏi, “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Du Khinh Trần quả nhiên nhíu mày: “Không sạch sẽ, trong đó đều là vi khuẩn độc hại, không đi.”
Thiều Nhiễm nghĩ nghĩ: “Nêu không tôi kêu thầy thuốc giúp anh?”
Du Khinh Trần ghét bỏ nói: “Con người tầm thường.”
Thiều Nhiễm: “…. Anh có biết mình đang nói gì không?”
Du Khinh Trần chính xác là không biết mình đang nói cái gì, lại giải thích thêm: “Nhưng cậu xoa đuôi của tôi, không giống vậy.”
Thiều Nhiễm: “…..” nói giống như là xoa đuôi là một kỹ năng rất cao siêu vậy.
Được rồi được rồi, Thiều Nhiễm hoàn toàn nhận thua, từ trong phòng lấy ra một cái chăn mỏng, đắp lên trên thân người ta.
Du Khinh Trần đem chăn vứt đi, ghét bỏ nói: “Khó ngửi.”
Thiều Nhiễm: “Cái chăn này tôi đã đắp qua.”
Du Khinh Trần lại chủ động đem chăn kéo lại.
Thiều Nhiễm phát hiện người này rất thú vị, vui đùa nói: “Vì sao tôi đắp qua thì anh không ghét bỏ?”
“Cũng ghét bỏ,” Du Khinh Trần ôm chăn, “Nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”
“…..” Thiều Nhiễm buồn bã nói, “Vậy thật là khiến ngài ủy khuất rồi.”
“Không có việc gì,” Du Khinh Trần rộng lượng tha thứ cho con người này, “Rất cứng, không thích bông, vải dệt không tốt, không thoải mái, ngươi ném nó đi, sau này đừng dùng nữa.”
Thiều Nhiễm ngồi xổm bên cạnh người này, nhẫn nhịn nói: “Bà nội Lí hàng xóm nhà tôi đã sống đến một trăm tuổi.”
Du Khinh Trần nói: “Tôi đã sống một ngàn ba trăm tuổi.”
“Không cho nói,” Thiều Nhiễm đánh gãy thần trí không rõ của người kia, hỏi: “Anh có biết vì sao không?”
Du Khinh Trần nói: “Bởi vì nàng là con người.”
Trầm mặc một lúc, Thiều Nhiễm rốt cục thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, tôi nhận thua.”
“Hiện tại sao rồi?” Thiều Nhiễm sờ trán hắn.
Du Khinh Trần nghiêm túc nói: “Đầu váng mắt hoa, não phát đau, linh hồn đang run rẩy.”
Khóe miệng Thiều Nhiễm có rút, quyết đoán không để ý tới người này.
Một lát sau, Thiều Nhiễm lấy một cái khăn ướt, đem đặt trên trán hạ nhiệt độ cho người ta.
Du Khinh Trần lại bắt đầu lần thứ N ghét bỏ đêm nay, cau mày từ chối không muốn cái khăn thô ráp tiếp xúc vào cái trán cao quý của mình.
“Đừng quậy, nếu không mang anh ném ra chợ.” Thiều Nhiễm hù dọa.
Du Khinh Trần há miệng thở dốc, không biết là đang nói gì, thế nhưng cuối cùng cũng an phận.
Khăn mặt không hề rời khỏi mặt, động tác thật cẩn thận, lông mi thật dài của người nọ hạ xuống, chọc chọc vào trong lòng Thiều Nhiễm. nhưng lúc này Thiều Nhiễm không có tâm tình đi thưởng thức vẻ đẹp của người này, cứ cách mấy phút lại thay một cái khăn mặt mới đắp trên trán, cá người mệt muốn chết.
Du Khinh Trần từ từ thoải mái hơn rất nhiều, rốt cục mở mắt ra, môi trắng bệch, có chút khô nứt.
Thiều Nhiễm lấy một ly nước đưa tới bên miệng hắn.
Du Khinh Trần lắc đầu, từ chối uống nước của con người.
Thiều Nhiễm tốt tính nói: “Đã tiêu độc rồi.”
“Không uống.” nước uống của nhân giới sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất quý tộc của ta.
“Thật sự rất sạch sẽ,” Thiều Nhiễm vỗ ngực cam đoan.
Du Khinh Trần thực kiên trì: “Không phải sương sớm tinh khiết của thiên nhiên, sẽ bị mẫn cảm.”
Thiều Nhiễm: “Đại gia, xin hỏi ngài đối với cái gì mới không mẫn cảm?”
Du Khinh Trần: “Cậu.”
“Được được,” Thiều Nhiễm nghe theo, “Tôi uống trước một ngụm.”
Nói xong liền uống một ngụm nhỏ.
Nước trong miệng còn chưa nuốt xuống, cổ đã bị người kéo, môi hai người dán vào với nhau. Rõ ràng nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng Thiều Nhiễm vẫn cảm thấy nhiệt độ người nọ nóng đến dọa người.
Hút! Tinh! Khí, là như thế này sao. Du Khinh Trần vươn đầu lưỡi, ở trên môi dính nước của con người này liếm liếm.
Thiều Nhiễm: “!!” Bộ dạng người này, nói sao cũng giống như đang đùa giỡn lưu manh?
“Đừng nhúc nhích.” Cảm giác con người này đang giãy dụa, Du Khinh Trần đem người ôm chặt hơn.
Độ ấm trên mặt Thiều Nhiễm nhanh chóng tăng lên, không biết là bị người này lây bệnh hay là do xấu hổ.
Du Khinh Trần còn dùng môi cọ cọ, nhắm mắt lại: “Cậu sao lại không mở miệng….”
“…..” Thiều Nhiễm tránh thoát khỏi người này, đem ly nước đưa đến bên miệng hắn.
Du Khinh Trần lắc đầu: “Không uống.”
Thiều Nhiễm nắm lấy cằm hắn, muốn đổ nước vào miệng hắn.
Du Khinh Trần lắc đầu, đứt quãng nói: “Không sạch sẽ, không thể uống, sẽ bị mẫn cảm…..”
Cảm giác độ ấm trên người người nọ càng cao, Thiều Nhiễm đành phải uống nước vào miệng, sau đó đưa môi mình qua.
Du Khinh Trần rốt cục ngoan ngoãn há mồm, hầu kết trượt trượt, uống xong rồi cũng nhẹ nhàng ở trên môi người ta cọ cọ, không muốn cho người ta rời đi.
Thiều Nhiễm đau đầu,….. như thế này là sao đây?
“Anh buông ra trước,” Thiều Nhiễm nhẫn nhịn nói, “Anh không buông ra tôi sao có thể đút cho anh?”
Chắc là cảm thấy đúng, Du Khinh Trần ngoan ngoan buông người ra.
Thiều Nhiễm uống miếng nước, miệng hướng miệng đẩy qua cho người kia. Khi hai môi chạm vào nhau, Du Khinh Trần mở to mắt.
Thiều Nhiễm sợ tới mức suýt nữa đem nước trong miệng nuốt xuống, muốn cách xa người này một chút, lại bị người này ấn ót không cho động đậy, đành phải bốn mắt nhìn nhau.
Hầu kết Du Khinh Trần giật giật, ánh mắt dần dần rõ ràng, tay ấn ót người ta cứng đờ.
Thiều Nhiễm bình tĩnh nhìn người đối diện, lo lắng mười phần!