Sáng sớm một ngày đẹp trời.
“Chơi cái đầu anh á!”
“Tôi chơi con chim nhỏ của cậu!”
“A———!”
Tôn Nam kêu to tỉnh lại, khóc không ra nước mắt, hai ngày nay hắn ta thường xuyên gặp ác mộng. Bất kể mơ thấy cái gì, cuối cùng cũng sẽ đột nhiên biến thành khuôn mặt cười gian của một người nói rằng: Tôi sẽ lại tới tìm cậu chơi.
Mấy ngày đầu Tôn Nam còn lo lắng đề phòng nhưng qua một thời gian dài thần kinh hắn ta bị hành hạ tới mức thảm thương. Từ xưa tới nay ai sinh ra chẳng phải chết chứ, chết sớm chết muộn đều là chết, chết sớm một chút có thể đầu thai để an ủi bản thân. Tôn Nam một lòng mong đợi Lý Bắc mau tới kết thúc nỗi thống khổ của hắn ta.
Theo lý thì kỳ thi tốt nghiệp Trung học đã xong từ lâu rồi, vậy sao tên khốn kiếp kia còn không xuất hiện nhỉ? Mình lại sắp thi nữa, Tôn Nam đau khổ nghĩ, mặc dù hắn ta có thể vượt qua không có áp lực nào nhưng cứ cái đà này chẳng may đội sổ thì sẽ rất khó coi.
Suy nghĩ miên man, Tôn Nam thừa dịp nghỉ trưa chạy đi tìm Triệu Đông. Tôn Nam không ngốc, lúc đó hắn ta hiểu chuyện này nhất định có liên quan tới Triệu Đông và Tiền Tây nhưng lòng thấy thẹn nên đành câm nín nhận lấy.
Tiền Tây đang ăn cơm cùng Triệu Đông, Tôn Nam thấy Triệu Đông tỏ vẻ hung hăng bèn sợ hãi theo phản xạ.
Triệu Đông cố ý đạp chân Tiền Tây dưới bàn một cú, ngẩng lên lạnh mắt nhìn Tôn Nam.
Tôn Nam cố lấy dũng khí, hét lớn một tiếng: “Tôi tới nhận lỗi!”
Triệu Đông chỉ Tiền Tây: “Xin lỗi cậu ấy, không phải tôi.”
Tôn Nam dùng giọng điệu y như kẻ cướp bắt nạt thiếu nữ nhà lành nói: “Dưa tròn, tha lỗi cho tôi nhé!”
Tiền Tây không so đo, lập tức đồng ý luôn.
Người ngu như vậy phải làm sao đây? Trong lòng Triệu Đông vẫn không thoải mái, chọn thái độ làm lơ đối với tất cả lời chào hỏi của Tôn Nam.
“Được rồi, tôi không hỏi cậu liên quan thế nào với Lý Bắc nhưng không ngại nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu chứ?”
Không biết – lòng Triệu Đông lên tiếng. “Biết cũng không nói cho cậu.”
Tôn Nam tức xì khói, đang muốn gây khó dễ thì nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh. “Ô, cậu nhớ tôi như vậy sao?”
Ba người đồng loạt nhìn lại thì thấy tên ‘nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới’ kia.
Trong giây lát đó, dòng điện cường độ lớn bắn ra bốn phía, Triệu Đông chẳng thèm để ý, kéo Tiền Tây về lớp học.
Tiền Tây mơ hồ hỏi liến thoắng nhưng Triệu Đông tất nhiên không giải thích cho cậu. Cuối cùng không hỏi nữa, Tiền Tây đưa ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: “Triệu Đông, tôi biết cậu tốt với tôi.”
“…”
…
Một mùa Hè lại trôi qua rất nhanh, Tiền Tây trở thành học sinh năm hai Trung học, vóc dáng tuy cao hơn một chút nhưng vẫn không thể thoát khỏi ‘tước hiệu’ dưa tròn. Thật ra không phải Tiền Tây không chú trọng bề ngoài, cậu đã cố gắng giảm cân nhưng không hiệu quả chút nào, vì để che kín mụn trên trán mà cậu đã nuôi tóc mái thật dài khiến đôi mắt không lớn lắm gần như biến mất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực. Hơn nữa vì có thể ở cùng lớp với Triệu Đông mà cậu đã thức đêm học bài, vậy nên gọng kính màu đen ra đời từ đó.
Bài vở năm hai Trung học rất nhiều, cả ngày căng thẳng vụt qua mau, rất nhanh đã lên lớp Mười một. Triệu Đông vẫn lạnh lùng như cũ, Tiền Tây ngoại trừ mang thêm gọng kính đen thì không có gì thay đổi. Chỉ có Tôn Nam vẫn luôn náo loạn, Lý Bắc mặc dù đã vào đại học nhưng cách năm ba hôm lại mang bộ dạng Romeo hẹn Juliet tới tìm Tôn Nam ‘ôn chuyện’, lâu ngày khiến Tôn Nam tức giận mắng chửi om sòm.
Triệu Đông và Lý Bắc bất quá cũng chỉ quen biết sơ sơ, mấy lần gặp mặt hơn phân nửa là vì Tôn Nam. Triệu Đông là người lãnh đạm nhưng trực giác rất nhạy bén, hắn cảm thấy hai người này có gì đó khác thường nhưng cụ thể như nào thì hắn không nói được.
Nam sinh đến mười sáu mười bảy tuổi dù học tập bận rộn những vẫn có thời gian yêu đương, hẹn hò.
Sau tiết tự học, các nam sinh túm tụm nói chuyện yêu đương, lòng Triệu Đông mặc dù chán ghét nhưng không nhịn được tò mò, yên lặng lắng nghe. Ai ngờ nghe xong trong đầu hắn liền hiện lên gương mặt Tiền Tây, bị dọa sợ tới mức cả người run lên.
Tối đó Triệu Đông mộng tinh, đối tượng không ngoài dự liệu chính là Tiền Tây. Cảm giác trong mộng cũng không thật lắm. Hắn mơ thấy Tiền Tây trắng trắng mập mập mặc một chiếc quần chip nhỏ đi qua đi lại, ngực hắn đập thình thịch, không nhịn được mà ôm lấy Tiền Tây. Hắn dùng chân mài lên vùng dưới trắng mềm của cậu, Tiền Tây kêu ai ai; khi cậu đang thở dốc, hắn nhắm mắt hôn thật sâu…
Sáng sớm mà quần chip đã ướt sũng, Triệu Đông thừa dịp những người khác trong phòng ngủ chưa tỉnh mới mang quần ra ngoài thay. Tiền Tây nằm giường đối diện nghe tiếng động liền mơ màng thò đầu ra nhìn, vừa thấy Triệu Đông bèn vội hỏi: “Sao dậy sớm vậy? Triệu Đông, cậu có khỏe không, sao mặt đỏ thế?”
Triệu Đông không đề phòng bị Tiền Tây hỏi như vậy, hồn thiếu chút nữa bay ra ngoài, không biết Tiền Tây có thấy quần hắn ướt không nhưng thẹn quá thành giận gầm nhẹ: “Câm miệng! Ngủ đi!”
Từ đó trở đi Triệu Đông rất hay cáu gắt. Trước kia hắn chỉ hơi lạnh lùng với Tiền Tây nhưng bây giờ chính là Nam Cực mất rồi. Cuộc sống của Tiền Tây ở nơi nước sôi lửa bỏng vô cùng khốn khổ, lúc nào cũng chăm sóc hắn cẩn thận. Điều cậu sợ nhất chính là Triệu Đông biết được bí mật trong lòng mình, thái độ của hắn khiến cậu thấp thỏm bất an.
Trong lòng Triệu Đông cũng rất buồn bực, hắn càng tự thôi miên không muốn không muốn thì những giấc mộng càng đa dạng hơn. Ban ngày có người trong lớp cầm tạp chí tình yêu, hắn sẽ vô tình liếc qua, trong mộng buổi tối có thể ở cạnh Tiền Tây nhiều hơn một chút. Triệu Đông không nghĩ ra nên tự chán ghét bản thân, liên lụy cả Tiền Tây cũng bị ghét, lời nói lạnh nhạt, hắn thề phải giữ khoảng cách ba thước an toàn với Tiền Tây.
Tiền Tây là một người đàng hoàng, quýnh lên sẽ không biết phải làm sao. Cậu cố ý chọn một đêm trăng thanh gió mát, yên lặng trở về phòng ngủ với Triệu Đông. Thấy trên đường không có người, cậu đánh bạo cản Triệu Đông lại, hai mắt nhìn chằm chằm giày hắn rồi mở miệng nói: “Cậu… gần đây lạ lạ… Sao vậy?”
“Ai cần cậu lo.” Triệu Đông tức giận nói, Tiền Tây này càng ngày càng to gan.
“Cậu… có phải ghét tôi lắm không?”
“Tránh ra!” Triệu Đông mất kiên nhẫn.
“Triệu Đông.” Tiền Tây nói chuyện với giọng mũi. “Cậu… có phải cậu biết rồi không?”
“Hả?”
“Đừng… Tôi sẽ không thế nữa, xin cậu, hãy coi như không biết, được không?” Thật ra Tiền Tây không hèn yếu, chẳng qua tính tình hiền lành, dễ bảo, cho tới giờ cậu chưa từng quỵ lụy cầu xin ai như vậy.
“Cái gì?” Một dấu hỏi to đùng mọc trên đầu Triệu Đông. Gì vậy?
“?” Tiền Tây cũng hốt hoảng, gọng kính đen trên sống mũi trượt xuống, cậu giơ tay đẩy lên. “Không có… Không có… Có thể… có thể do tôi hiểu lầm!” Nói xong Tiền Tây muốn chạy nhưng Triệu Đông dễ dàng để cậu chạy như vậy sao?
Triệu Đông giơ tay túm cổ áo cậu, mu bàn tay đụng phải làn da ấm áp mượt mà trên cổ Tiền Tây, lòng hắn run rẩy, rụt tay về như bị điện giật. “Nói mau!”
Tiền Tây ấp úng một lúc lâu, Triệu Đông vung tay ra vẻ sắp đánh người. “Cho cậu ba giây.”
Tiền Tây ngẩng đầu nhìn Triệu Đông, trên tròng kính phản chiếu hai vệt ánh sáng, Triệu Đông không thấy rõ vẻ mặt của câu, chỉ nghe thấy cậu thở dài mà nói: “Tôi thích cậu.”
Danh Sách Chương: