Triệu Đông rất khó chịu, buổi tối xảy ra cả đống chuyện thế này.
Chở tên Tôn Nam say chẳng biết trời đất là gì về nhà anh đã thấy đủ phiền, thế mà Tiền Tây lại còn chủ động gọi Lý Bắc tới.
Nhiều năm không gặp, Lý Bắc tuy đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ lông bông, ăn mặc khá thoải mái; ngược lại Tôn Nam bị đánh bầm tím thì đang mặc đồ tây.
Lý Bắc nói trong điện thoại: “Cậu ta đang ở đâu thì để ở đó đi, em gọi anh làm gì?”
“Anh Bắc, đừng vậy nữa. Cậu ấy uống say, giờ tối rồi, em không biết phải làm thế nào với cậu ấy cả.”
“Em lục túi, tìm đại ai đó vác cậu ta về là xong rồi, đừng tìm anh.”
“Em tìm rồi nhưng không có. Hơn nữa em còn đánh cậu ấy nữa, anh coi như giúp em đi mà.”
“… Em đánh cậu ta?”
Lý Bắc tuy mạnh miệng nhưng vừa cúp điện thoại liền nhảy lên xe phóng đi, bất chấp cả đèn đỏ. Tôn đầu heo sưng vù mặt mũi đang ngủ say, Lý Bắc không nói nhiều, qua loa vài câu với Triệu Đông rồi khiêng tên kia đi mất.
Tiền Tây ở phía sau gọi với lên: “Anh Bắc! Đi cẩn thận!”
Người đi hết, trong nhà có một oán phu ngồi đối diện trợn mắt nhìn Tiền Tây. Vốn đây là lần đầu tiên Triệu Đông bảo vệ Tiền Tây theo đúng nghĩa, không chỉ là sự thay đổi lớn đối với anh mà còn là một bước mang tính chất nhảy vọt, không uổng công anh khổ luyện nhiều năm như vậy. Kết quả sau màn anh hùng cứu mỹ nhân còn kéo theo phiền toái lớn, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Triệu Đông.
Tiền Tây cười hớn hở, vui vẻ mời Triệu Đông vào phòng tắm uyên ương rồi chà lưng cho anh.
Triệu Đông được phục vụ rất thoải mái, lười biếng nằm trên giường; Tiền Tây nói chuyện phiếm cùng anh.
“Chắc mấy năm rồi anh chưa gặp anh Bắc nhỉ.”
“Sao em lại gọi anh ta là anh?”
“Anh ấy bảo em gọi vậy. Năm đó nếu không có anh Bắc, em thật chẳng biết nên làm thế nào.”
Triệu Đông biết mình nên cảm ơn Lý Bắc nhưng trong lòng không biết là cảm xúc gì nữa.
“Anh ấy và Tôn Nam hiểu lầm nhau. Sau khi rời trường, em không hề gặp lại Tôn Nam nhưng em biết anh Bắc và cậu ấy vẫn liên lạc với nhau; chẳng qua không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên ba năm trước hai người cãi nhau, từ đó về sau anh Bắc…”
Tiền Tây nói chưa xong nhưng nghe một tiếng anh Bắc, mặt Triệu Đông hoàn toàn xụ xuống. “Đủ rồi!”
Lúc này Tiền Tây mới để ý sắc mặt Triệu Đông. “Anh đừng hiểu lầm, em…”
“Ngủ!”
Triệu Đông không nhịn nổi mà ngắt lời Tiền Tây, thoăn thoắt lột quần cậu, bắt đầu làm việc.
Lúc làm, Triệu Đông cố ý thúc vài cái thật mạnh vào mông Tiền Tây khiến cậu đau kêu oai oái, kẹp càng chặt hơn. Triệu Đông sảng khoái vô cùng, càng ngày càng hăng khiến mông Tiền Tây đỏ bừng, ngửa cổ kêu cả buổi tối…
Thật trùng hợp, bên này cũng có một người sưng mông.
Nửa đêm Tôn Nam tỉnh dậy, mơ mơ màng màng thấy cả người đều đau, tay của hung thủ còn đang vắt bên hông.
“Ai đánh ông đây?” Tôn Nam gầm một tiếng.
“Nửa đêm muốn gọi quỷ hả?” Lý Bắc nâng đầu hắn, đưa chén nước tới tận miệng. “Uống chút thuốc giã rượu rồi ngủ tiếp đi!”
“Ờ.” Tôn Nam uống một nửa sau đó phun sạch vào mặt Lý Bắc.
“A a a a a em em em em em!”
“Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?”
Trán Lý Bắc nổi gân xanh, nở nụ cười có thể dọa các bạn nhi đồng khóc thét, nói: “Đúng vậy, em đang nằm mơ đấy.”
Tôn Nam thở hắt ra. Chẳng trách, mình đang thắc mắc sao toàn thân trống trơn lại còn bị Lý Bắc đánh mông nữa, thì ra là mơ.
“Nhưng sao nằm mơ vẫn đau nhỉ?”
“Uống thuốc sẽ hết, mau.”
“Thuốc gì đây?”
“Xuân dược.”
“Ờ.” Tôn Nam uống một hơi cạn sạch. “Em biết rồi, mơ thấy anh là mộng xuân.”
Vẻ mặt Lý Bắc thay đổi. “Em luôn mộng xuân thấy em cùng anh?”
Tôn Nam chép miệng, giọng nói mơ màng: “Đừng nói nữa, em nhớ anh lắm, khó khăn lắm mới mơ thấy anh, chúng ta mau làm đi.”
“Em chắc chứ?”
“Nói nhảm!”
Nói xong, Tôn Nam liền ôm cổ Lý Bắc kéo đến sát mặt mình, nhắm mắt hôn gã.
Hai người nhiệt tình quấn quýt lấy nhau.
Lúc cao trào, Tôn Nam không ngừng gọi Lý Bắc Lý Bắc, Lý Bắc nhẹ nhàng ừ một tiếng, Tôn Nam nghẹn ngào: Em sai rồi em sai rồi em sai rồi. Em biết em sai rồi. Anh đừng trách em, đừng rời bỏ em.
Rõ ràng là em muốn rời khỏi anh. Lý Bắc khổ sở vô cùng, ôm chặt Tôn Nam.
Ngày hôm sau, Tôn Nam giống như bị xe cán ngang người, đoán được việc xảy ra nên hắn liền tìm Lý Bắc tính sổ.
“Tối qua anh cởi quần áo của tôi.”
“Không cởi sao kiểm tra, sao bôi thuốc được? Anh không chỉ cởi đâu, còn tắm với em nữa đó, chỗ nào cũng sờ hết rồi.”
“Anh…! Anh còn đánh… nơi đó của tôi!”
“Nơi nào? Anh chỉ gọi em dậy uống thuốc thôi nhưng em bất tỉnh nên anh phải tự tay làm, chẳng lẽ muốn anh ngậm thuốc trong miệng rồi đút cho em sao?”
“Anh! Anh còn thừa nước đục thả câu ông đây!” Tôn Nam gân cổ cãi, mặt đỏ tới mang tai.
“Không phải, là em thừa nước đục thả câu anh. Ai hút anh kêu không cho rút ra? Anh nói muốn xuất còn bắt xuất ở bên trong…?”
“A a a a a! Anh câm miệng lại!”
“Nghe nói có người cả ngày lẫn đêm đều yy anh trong mộng, không biết làm bao nhiêu…”
“Nói nữa tôi giết chết anh!” Tôn Nam giống như dây leo siết chặt cổ và che miệng Lý Bắc lại.
Lý Bắc khó khăn nói: “Thế nào, chẳng lẽ em lại muốn nữa? Anh chiều theo ý em vậy!!!”
Đại não điều khiển sự xấu hổ té xỉu, đại não điều khiển lý trí lập tức rời vị trí, Tôn Nam há miệng gặm cắn tàn nhẫn cái ót của Lý Bắc…
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, thỉnh thoảng Tôn Nam lại bị sưng mông.
Danh Sách Chương: