“Phụ hoàng…?” Hạo Thiên như bị đóng đinh tại chỗ, đôi chân bỗng chốc nặng trĩu không muốn tiến thêm bước nào. Vừa lảng tránh ánh mắt sắc bén của Thiên Đế, Hạo Thiên vừa gãi đầu nghĩ ngợi xem nên bịa ra lý do gì để giải thích cho việc biến mất khỏi Thiên Cung suốt những ngày qua.
Ai ngờ Thiên Đế không cho hắn cơ hội nào để lấp liếm, lạnh lùng hỏi thẳng: “Đông Hải chơi vui chứ?”
Hạo Thiên: “…”
Hắn lúc này mới nhớ ra, thì ra mình có xuống phàm trần cũng không thoát khỏi “con mắt” của Thiên Trì.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, không phục không được.
Thế là Thái tử điện hạ đáng thương bị nhốt lại trong Tử Vi Cung. Trước đây còn được tự do trong một khu vườn rộng lớn, bây giờ đến cả bước ra khỏi phòng cũng không được.
Tuy là Thiên Trì đã “bán đứng” hành tung của hắn suốt hai ngày qua, nhưng hắn vẫn phải dựa vào nó để nhìn ngắm Tiểu Thanh Long của hắn. Hạo Thiên chỉ đành bất lực ngồi canh giữ bên hồ nước nhỏ, chờ đợi màn đêm buông xuống nơi biển Đông.
Đêm đầu tiên, Tiểu Thanh Long không xuất hiện. Hắn cũng không lấy làm lạ, dù sao thì Ngao Quảng cũng có việc phải làm ở Long Cung.
Đêm thứ hai, Tiểu Thanh Long vẫn không thấy đâu. Hắn khẽ bật cười, vừa xoa cằm vừa nhớ lại chuyện đêm đó ở bờ biển. Có lẽ là do hắn đã chọc ghẹo Ngao Quảng hơi quá, nên y giận rồi. Hạo Thiên híp mắt nhớ lại dáng vẻ ngây người của Ngao Quảng sau nụ hôn bất ngờ đêm đó, tự cảm thấy bản thân lúc đó quả thật có phần lỗ mạng. Cho dù là thần tiên, tu vi cao thâm như Thái tử Tử Vi Cung hắn, khi đối mặt với một người xinh đẹp như vậy, cũng không tránh khỏi mất lý trí mà hành động theo tiếng gọi của con tim.
Sang đêm thứ ba, Tiểu Thanh Long vẫn không lên bờ. Hạo Thiên có chút buồn bực, không thể xuống tìm người đã đành, ngay cả ngồi đây trông ngóng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Hạo Thiên bĩu môi, ủ rũ nghĩ: Giận thì giận, chẳng lẽ y không thèm ngắm gió biển, cá nước cạn, trăng sao gì nữa sao?
Đến tận ngày thứ tư, Hạo Thiên quyết định không chờ đợi nữa. Hắn không còn ngồi lì ở bên Thiên Trì chờ mỗi khi đêm xuống, mà bắt đầu tuyệt thực để phản kháng. Sơn hào hải vị mà các tiên nữ mang đến, hắn đều không động đũa, ai nói gì cũng làm ngơ.
Chính lúc Hạo Thiên đang tự mình chìm đắm trong nỗi uất ức, thì Ngao Quảng sau ba ngày bị giam lỏng cũng rốt cuộc được ra ngoài.
Ba ngày ấy quả thật chẳng dễ dàng gì với Ngao Quảng. Sau khi trở về Long Cung từ đêm tiêu diệt yêu ngư kia, y đã bị Long Vương triệu kiến.
Phụ vương nói với y rằng con yêu ngư kia không hề tầm thường, thậm chí còn có liên quan đến một số đại yêu trên đất liền.
Ngao Quảng trẻ tuổi không mấy bận tâm, cho rằng mặc dù Long tộc không được người đời yêu thích, nhưng sức mạnh thì không thể xem thường. Long tộc có pháp thuật cao cường, móng vuốt sắc bén, vảy rồng cứng như sắt thép. Rất nhiều tiểu yêu, chỉ cần bị quét trúng đuôi rồng cũng không chịu nổi.
“Vậy thì đã sao? Nếu bọn chúng dám đến Long Cung gây sự, thì cứ tiêu diệt cả tộc bọn chúng!” Ngao Quảng ngẩng cao đầu, hùng hồn nói, như thể chỉ chờ Long Vương gật đầu là sẽ dẫn quân xuất chinh.
“Con à”, Long Vương thở dài, “chẳng lẽ… chúng ta không phải yêu tộc sao?”.
Ngao Quảng cãi lại: “Không giống nhau! Chúng là yêu quái hại người, chúng ta chưa bao giờ gây xung đột với nhân tộc, vẫn luôn an phận ở dưới đáy biển sâu, ngược lại là bọn họ luôn tìm cách gây sự với chúng ta!”. Long Vương lắc đầu: “Nhưng trong mắt người đời, Long tộc và Yêu tộc có gì khác biệt đâu. Con tự giác giữ mình, cũng không thể gột sạch tội danh mà nhân tộc gán cho chúng ta được. Huống hồ… chính con đã nói, phải an phận thủ thường dưới đáy biển sâu, vậy thì nên làm theo lời mình đã nói.”
“Phụ vương… con…” Ngao Quảng còn muốn biện minh, nhưng rồi nhận ra bản thân đang đuối lý.
Lời phụ vương nói chẳng phải đang ám chỉ chuyện của y sao?
Quả nhiên, Long Vương vẫn luôn âm thầm cho người giám sát y suốt ba ngày, đến hôm nay mới chịu rút người về.
Ngao Quảng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được đón nhận làn gió biển đêm mát rượi vào ngày thứ tư.
Ngồi trên mỏm đá quen thuộc, nhưng Ngao Quảng lại không vui vẻ chút nào.
Mặc dù ba ngày vừa rồi bị giam lỏng ở Long Cung, không thể lên bờ, nhưng y thật sự không hề nghe thấy tiếng ốc biển.
Hạo Thiên không thể nào biết chuyện xảy ra với y những ngày qua, vậy tại sao không đến tìm y?
Ngao Quảng nhớ lại đêm hôm đó… Y vô thức đưa tay chạm lên môi mình, khuôn mặt lại đỏ ửng.
Ngao Quảng cau mày, hai chiếc răng nanh vô thức cắn nhẹ môi dưới. Y cảm thấy Hạo Thiên nhất định đang đùa giỡn mình, bực bội lặn xuống biển.
Nhưng đến đêm hôm sau, y vẫn không kìm được mà trồi lên mặt biển, tràn đầy mong đợi chờ đợi tiếng ốc biển vang lên.
Hạo Thiên tuyệt thực đến ngày thứ tư thì kinh động đến Thiên Đế.
Có lẽ Thiên Đế cũng không hiểu nổi con trai mình rốt cuộc đang giận dỗi chuyện gì, đành phải đích thân đến thăm.
Vừa bước vào phòng, ông thấy Hạo Thiên đang nằm ườn trên giường với vẻ mặt chán chường, hai tay gối đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Căn phòng không hề bừa bộn, chỉ có Thiên Trì bị lạnh lùng vứt chỏng chơ một góc, trông thật tội nghiệp.
Nếu Thiên Trì có linh hồn, chắc chắn lúc này nó đã mọc ra hai con mắt, tội nghiệp nhìn Thiên Đế.
Hạo Thiên cảm nhận thấy Thiên Đế đến, nhưng cũng không thèm nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
Biết con không bằng cha, Thiên Đế chưa bao giờ là người vòng vo tam quốc, ông đi thẳng vào vấn đề: “Hạo Thiên, có phải bình thường phụ hoàng quá nghiêm khắc với con rồi không? Kỳ thực con cũng muốn có bạn bè, đúng không? Mấy ngày nay, phụ hoàng cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ phụ hoàng thật sự không nên gò bó con như vậy”.
“Thật sao?!” Nghe vậy, Hạo Thiên lập tức bật dậy, kích động hỏi lại.
Thiên Đế ngồi xuống bên giường, xoa đầu Hạo Thiên: “Con trai, nếu con đã có bạn bè thân thiết, thì đừng nên chỉ để họ đến thăm con. Con cũng nên dẫn bạn bè về trời một chuyến chứ?”
Hạo Thiên suýt nữa thì nghĩ rằng mình nghe nhầm. Hắn nhất thời không dám tin, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của phụ hoàng, có lẽ không phải là giả.
Lúc này, hắn và Ngao Quảng đã bốn ngày không gặp nhau, nếu là bốn ngày bình thường thì không sao, nhưng là sau chuyện kia…
Nếu không đi tìm, chẳng phải là trông hắn rất trăng hoa, không tôn trọng đối phương sao? Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Thanh Long giận dỗi, nên không nghĩ nhiều nữa, lập tức đi thẳng đến biển Đông.
Nhưng vừa đến bờ biển, còn chưa kịp lấy ốc biển ra, hắn đã nhìn thấy Ngao Quảng đang thong thả đi dọc bờ biển, nhưng vừa đi y vừa đưa mắt nhìn xung quanh, không giống như đang tản bộ, mà giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hạo Thiên tò mò bèn lặng lẽ đi theo Ngao Quảng. Hắn nhìn Ngao Quảng ngồi xổm xuống, nhặt những vỏ sò bị sóng đánh dạt vào bờ từ trong cát ra rồi ném xuống biển, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Hạo Thiên tiến lại gần hơn, lắng tai nghe, thì ra Ngao Quảng đang lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa đến, sao vẫn chưa đến…”, cứ lẩm bẩm một câu thì y lại ném một vỏ sò xuống biển.
“Ta đây không phải đến rồi sao?” Hạo Thiên ho nhẹ một tiếng.
“!” Ngao Quảng đang tập trung cao độ làm việc của mình, bất ngờ bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình.
Ngao Quảng quay đầu lại, nhìn Hạo Thiên đang nhìn mình với ánh mắt đầy ý cười, trong lòng bỗng dưng bực bội, lập tức hóa thành nguyên hình định lặn xuống biển.
Nhưng y biến hình nhanh, đối phương phản ứng còn nhanh hơn. Hạo Thiên nhanh tay chộp lấy đuôi Ngao Quảng.
“…” Nửa thân Ngao Quảng đã chìm vào trong nước, nhưng đuôi lại bị Hạo Thiên nắm chặt. Tên này thật đáng ghét, nhìn y vùng vẫy trong vùng nước nông thế này mà còn có thể cười phá lên.
“Tiểu Thanh Long, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng giận chứ”, Hạo Thiên buông đuôi Ngao Quảng ra, cười cười với y, “Ngoan nào, lên đây đi, ta nói cho ngươi nghe tại sao mấy hôm nay ta không đến tìm ngươi được không?”
“Ừm… vậy là phụ hoàng ngươi đã đồng ý cho ngươi đến tìm ta rồi sao?” Nghe Hạo Thiên giải thích, Ngao Quảng ngẫm nghĩ, cảm thấy Hạo Thiên cũng không phải cố ý trêu chọc y. Dù sao thì Long Vương cũng thường xuyên cảnh cáo y không nên tùy tiện rời khỏi biển cả và kết giao với những người không nên kết giao.
Làm cha mẹ tất nhiên đều muốn tốt cho con cái, tấm lòng cha mẹ có thể thấu hiểu, nhưng những đứa con cũng muốn có bạn bè của riêng mình. Mâu thuẫn này gần như tồn tại trong mỗi một cặp cha con, thần tiên hay yêu quái tuy không phải là phàm nhân, nhưng trong những chuyện thế này cũng chẳng thoát khỏi lẽ thường tình.
Nghĩ vậy, Ngao Quảng liền rộng lượng không so đo với Hạo Thiên nữa.
“Phụ hoàng không chỉ đồng ý cho ta đến tìm ngươi, còn đồng ý cho ta đưa ngươi lên Thiên Cung chơi nữa”. Hạo Thiên cầm một lọn tóc của Ngao Quảng, vừa xoay xoay trên tay vừa trêu chọc, “Ngươi có muốn đi không?”
“Tất nhiên là ta muốn đi…” Ngao Quảng có chút do dự, “Nhưng ta không thể rời khỏi Long Cung…”
“Nhưng lần trước ta cũng lén trốn đến gặp ngươi mà, hay là ngươi đi cùng ta một chuyến đi? Hay là ngươi không muốn đến xem nơi ta lớn lên?” Hạo Thiên khoác lấy tay Ngao Quảng lắc lắc, mặt dày làm nũng. “Thôi được rồi…” Nhìn hắn như vậy, Ngao Quảng thật sự không chịu nổi nữa, chỉ đành ngoan ngoãn khuất phục.
Hạo Thiên nhìn những chú chim hải âu bay lượn trên bầu trời xa xa, khẽ nhếch mép: “Thế thì tốt quá, vậy ta về chuẩn bị trước đây”.
“Chuẩn bị gì cơ?” Ngao Quảng sờ sờ sừng rồng của mình.
“Ngươi muốn đến nhà ta chơi, tất nhiên là ta phải chuẩn bị cho tốt chứ, ngươi là thượng khách mà phụ hoàng đã cho phép đến Thiên Cung, sao có thể thờ ơ được.” Hạo Thiên bắt chước động tác của Ngao Quảng, đưa tay sờ sừng rồng bên kia của y.
“Vậy cũng được.” Ngao Quảng vui vẻ gật đầu.
Hạo Thiên vừa xoay người định về Thiên Cung, thì Ngao Quảng đột nhiên gọi hắn lại.
Hạo Thiên ngoảnh đầu: “Hửm? Còn chuyện gì nữa sao?”
Ngao Quảng tiến lên một bước, mỉm cười, nhìn vào mắt Hạo Thiên nói: “Ngươi nếu đã là người coi trọng lễ nghi như vậy, tại sao không dám thẳng thắn nói với ta là ngươi thích ta? Hay là đêm đó, ngươi chỉ đang đùa giỡn?”
“Ta… Tất nhiên là ta không có…” Hạo Thiên không ngờ Ngao Quảng lại nói như vậy, lần này đến lượt hắn đỏ mặt.
“Long tộc chúng ta nói一 một là một, hai là hai, thích cái gì thì sẽ dốc hết sức theo đuổi. Ta cũng hi vọng, ngươi có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn.” Ngao Quảng thấy hắn đỏ mặt, không những không quay mặt đi, mà còn nhìn hắn chằm chằm hơn.
Hạo Thiên trầm ngâm một lát, bỗng nhiên bật cười. Hắn tiến lên một bước, khẽ nhéo cằm Ngao Quảng: “Tiểu Long nhi, ngươi đây là đang đòi hỏi danh phận với ta sao?”
Ngao Quảng không chút khách khí nắm lấy cổ tay Hạo Thiên: “Sao? Không được sao?”
Hạo Thiên bay lên một đám mây, để lại cho Ngao Quảng một câu nói: “Được, vậy ta nhất định sẽ cho ngươi danh phận này, trước mặt chư thần trên Thiên Cung”.
Không ai biết, lúc này Thiên Đế đang ngồi bên Thiên Trì, vẻ mặt trầm tư vuốt râu.