Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trở về rồi?” Thiên Đế quay lưng về phía Hạo Thiên, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng hỏi.

“Vâng, phụ hoàng. Con dẫn Thiên binh cùng Long tộc kề vai tác chiến suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng dẹp yên được yêu tộc. Những bộ tộc nhỏ lẻ đều bị tiêu diệt, mấy tên yêu quái đầu mấu đều đã bị Thái tử Đông Hải trấn áp dưới Long Cung Luyện Ngục.” Hạo Thiên đắc ý báo cáo chiến tích, nhưng như sực nhớ ra chuyện chẳng lành, cậu khẽ cúi đầu, nhỏ giọng, “Chỉ là… trong trận chiến bắt sống Ô Tặc Vương, Long Vương bệ hạ… Người…”

Thiên Đế chậm rãi xoay người lại, nhìn Hạo Thiên rầu rĩ nói: “Ý con là, tân Long Vương hiện giờ là vị Thái tử nhỏ tuổi hôm đó đến Thiên cung?”

“Đúng vậy…” Hạo Thiên gật đầu, “Phụ hoàng, trận chiến lần này Long tộc thương vong vô số, phải trả cái giá quá đắt, bọn họ đã vì chúng sinh thiên hạ hy sinh quá nhiều. Giờ đây tứ hải thái bình, tam giới an định, mong phụ hoàng giữ lời hứa năm xưa, phong Long tộc vào hàng thần quan, để sau này họ khỏi phải chịu ánh mắt khinh miệt của người đời.”

Thiên Đế chậm rãi bước vài bước, thong dong đáp: “Hạo Thiên, con đứng lên trước đã.”

“Vâng.” Hạo Thiên đứng dậy, theo sau Thiên Đế vài bước, “Phụ hoàng, Long tộc bọn họ…”

“Con trai,” Thiên Đế ôn hòa ngắt lời cậu, không tiếp lời, mà tự chuyển chủ đề, “Trẫm đã bao giờ nói với con, Thiên cung này, sắp đổi chủ rồi sao?” Lưng Hạo Thiên chợt lạnh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh cười nói: “Phụ hoàng… Người nói gì vậy… Chẳng lẽ con còn muốn cướp ngôi của người sao?”

“Trẫm biết, con tất nhiên sẽ không.” Thiên Đế xoa đầu Hạo Thiên, “Con từ nhỏ đã là đứa con ngoan khiến trẫm tự hào.”

Thiên Đế ngồi lên long ỷ, vuốt râu từ tốn nói: “Chỉ là, thần tiên cũng có lúc hết thời. Từ xưa đến nay, chưa có vị thần tiên nào thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Trẫm tuy thân ở ngôi Thiên Đế cao quý, nhưng cũng không thể bất tử bất diệt, cuối cùng cũng chỉ như làn khói tan biến, hồn xiêu phách tán. Hiện tại, trẫm đã dọn sạch chướng ngại cho con. Cái con sắp tiếp nhận là một tam giới thái bình, tứ hải yên ổn, trẫm không mong con có bao nhiêu thành tựu to lớn, chỉ mong con có thể tự tại tự do dưới cương vị Thiên Đế này.”

Hạo Thiên nghe đến đỏ hoe mắt, cố nén để nước mắt không tuôn rơi.

Hắn kỳ thực cũng không phải đứa con ngoan ngoãn như lời phụ hoàng nói, lúc nhỏ hắn không chịu khó học hành, sư phụ được mời đến đều bị hắn chọc giận bỏ đi hết tám chín phần mười, khiến phụ hoàng đau đầu không thôi.

Sau này, hắn lớn hơn một chút, ngược lại càng thêm nghịch ngợm. Hắn không nhớ rõ từ khi nào, đến cả phụ hoàng hắn cũng ít khi gọi, có lẽ vì nhận ra người cha từ nhỏ cõng hắn trên vai cũng không phải là vạn năng, cho dù địa vị cao như vậy, ông cũng có rất nhiều điều bất lực.

Chuyện thần tiên chung quy sẽ phải ứng kiếp, hắn trước giờ không phải không biết, nhưng có thể thản nhiên phung phí những ngày tháng đối đầu gay gắt với cha, chẳng qua là bởi vì thời gian trôi quá chậm, thọ mệnh thần tiên lại quá dài mà thôi.

Nhưng hôm nay đột ngột bị báo tin, thiên kiếp của phụ hoàng đã hiện hữu, hắn mới hoàn toàn luống cuống.

Hắn  nhớ lại ánh mắt của Ngao Quảng khi chứng kiến lão Long Vương ngã xuống.

Y không khóc, không luống cuống, chỉ nắm chặt nắm đấm, hạ lệnh, dẫn dắt Long tộc nhất cử bắt sống Ô Tặc Vương.

Lúc đó, trong đôi mắt thâm sâu của y là sát ý ngập trời và lửa giận ngùn ngụt.

Thế nhưng sau đó, khi y một mình ôm thi thể phụ vương ngồi trên bậc thang Long cung, sát ý trong mắt đã tan đi hết, lửa giận cũng lụi tàn. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa cả dải ngân hà đầy sao, vậy mà lại trống rỗng đến thế.

Lúc ấy y không còn là Thái tử Long cung oai phong trên biển cả, không còn là Thanh Long chao liệng cửu thiên, không còn là tân vương bình tĩnh trước hiểm nguy, quyết đoán giết phạt, chỉ còn là đứa con trai mất cha.

Giờ đây, chuyện như vậy cũng sắp đến lượt hắn trải qua.

Biết trước bi kịch sẽ không vơi đi chút đau đớn nào, chỉ thêm phần kinh hoàng trước cơn bão tố.

Vậy mà trước đây tại sao lại nói thần tiên sống lâu như trời đất, không có thất tình lục dục cơ chứ?

Chẳng lẽ chứng kiến người thân yêu nhất ra đi mà vẫn có thể thờ ơ, mới là một vị thần tiên an nhàn thực thụ hay sao?

Hạo Thiên bỗng nhiên bị chính mình chọc cười, cũng đúng, đã nói là không có thất tình lục dục, lấy đâu ra người thân yêu nhất?

Thiên Đế thấy Hạo Thiên mắt đỏ hoe, nửa ngày không nói, liền đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ vai hắn.

“Con trai,” Thiên Đế dịu dàng gọi, “Trẫm cũng đã phái vài vị thần quan hạ phàm xuống Đông Hải rồi.”

“Thật sao?” Nghe thấy hai chữ Đông Hải, Hạo Thiên như tìm lại được hồn phách, ánh mắt sáng lên.

Thiên Đế chậm rãi nói: “Trẫm đã lệnh cho bọn họ dựng Định Hải Thần Châm ở Đông Hải, giam giữ Long tộc vĩnh viễn trong Long Cung Luyện Ngục, vừa hay để bọn chúng canh giữ đám yêu thú đó.”

Hạo Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm, lảo đảo lùi lại hai bước, hắn thậm chí còn muốn cười: “Phụ hoàng… Người… người đang nói gì vậy?”

Thiên Đế chắp tay sau lưng nói: “Ban đầu trẫm còn nghĩ, lão Long Vương kia khó đối phó, sau khi chiến tranh kết thúc phải xử lý như nào. Nay hắn đã chết, con trai, đúng là trời giúp con. Tên tiểu Thanh Long kia mới lên ngôi vua, cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

Hạo Thiên sững người, trong nháy mắt như bị sét đánh ngang tai. Hắn không hiểu, tại sao người cha ngày thường nhân từ hiền hậu lại có thể thản nhiên nói ra những lời lạnh lùng như vậy trước mặt hắn.

“Nhưng mà phụ hoàng, rõ ràng người biết, con và Ngao Quảng…” Hạo Thiên tức giận đến mức đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Thiên Đế tiến lên một bước, đặt tay lên vai Hạo Thiên: “Con và Ngao Quảng, cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Long tộc trời sinh thần lực, lại sống ở biển sâu, không lợi dụng bọn chúng, chẳng lẽ để đám thần quan của Thiên cung chúng ta đi chịu chết hay sao? Còn đòi phong thần cho bọn chúng, lũ yêu tộc kia có kẻ nào tốt đẹp? Bản năng lớn, công lao nhiều, chẳng lẽ còn muốn phong thần vị cho bọn chúng, để chúng cướp đoạt quyền lực của con hay sao? Con trai, con còn trẻ, tất cả những gì trẫm làm đều vì muốn tốt cho con, sớm muộn gì con cũng sẽ hiểu.”

Hạo Thiên đỏ hoe mắt, hất tay Thiên Đế ra: “Con không hiểu, cũng không muốn hiểu. Phụ hoàng, người không muốn phong thần vị cho bọn họ cũng được, tại sao còn muốn biến Long cung thành luyện ngục? Người đã bội ước, phá vỡ lời hứa năm xưa với Long tộc, tại sao còn muốn giam cầm bọn họ dưới đáy biển sâu? Người có biết, Ngao Quảng… y… y đã có cốt nhục của con. Người không muốn gặp mặt cháu trai của mình sao?”

Thiên Đế khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên cười lớn: “Ừm, chuyện này trẫm có nghe nói qua. Là quả trứng rồng con nuôi ở Tử Vi Cung sao? Con trai, huyết mạch Thiên tộc cao quý biết nhường nào, con cũng quá sơ suất rồi, long tính vốn dâm, sao con có thể để huyết mạch của mình hòa hợp với bọn chúng chứ? Bọn chúng chỉ là lũ yêu thú dâm tà, loại huyết mạch này nên sớm xử lý đi, đừng làm ô uế thanh danh của con và Thiên tộc.”

Hạo Thiên siết chặt cổ tay Thiên Đế, như muốn bóp nát xương cốt của ông ta, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ và đáng sợ này, gằn từng chữ: “Con không làm thế được.”

Thiên Đế bị hắn siết đến đau đớn, nhưng vẫn bình tĩnh thong dong, vẻ mặt không đổi, cười khẽ nói: “Nhưng mà, tiểu Thanh Long kia của con đã trúng độc Tuyệt Tình trì, cho dù trẫm không làm gì, y cũng sống không được bao lâu nữa đâu.”

Sắc mặt Hạo Thiên lập tức trắng bệch: “Người… người nói gì?”

Thiên Đế nhân cơ hội, chậm rãi gỡ tay Hạo Thiên ra khỏi cổ tay mình: “Cái ao Thiên trì con dùng để nhìn thấu vạn vật thế gian kia, kỳ thực là Tuyệt Tình trì, trước kia chuyên dùng để trừng phạt những tiên quan tư thông cùng phàm nhân. Kẻ vi phạm sau khi uống nước Tuyệt Tình trì, nhẹ thì nửa năm, nặng thì ba năm, nhất định sẽ ngũ tạng bị thiêu đốt, đau đớn mà chết. Nước Tuyệt Tình trì kịch độc, vốn dĩ vừa đắng vừa cay, nhưng kẻ si tình uống vào lại thấy ngọt ngào. Càng yêu sâu đậm, càng muốn uống nhiều hơn. Hôm đó xem ra, tiểu Thanh Long kia đối với con thật sự rất chân thành. Trẫm có thể nể mặt mũi này, tha cho y một con đường sống, ban cho y một viên giải dược.”

Lúc này Hạo Thiên đã không còn tâm trí nào để ý đến những chuyện khác, vội vàng hỏi: “Giải dược ở đâu?”

Thiên Đế triệu hồi ao Thiên trì nhỏ đó ra, thi triển pháp thuật lên trên, nước trong ao liền nhanh chóng xoay chuyển.

Sau đó, vòng xoáy ấy lại từ từ hiện lên hình dáng bát quái đồ.

Thiên Đế chỉ vào bát quái đồ nói với Hạo Thiên: “Thấy chưa? Nửa bên màu đen là Tuyệt Tình thủy, nửa bên màu trắng là Vong Tình thủy, độc của Tuyệt Tình thủy, chỉ có Vong Tình thủy là giải dược duy nhất. Đã không thể tuyệt tình, vậy thì phải vong tình. Như vậy mới có thể không bị thất tình lục dục ràng buộc, làm một vị thần tiên đúng nghĩa.”

Hạo Thiên lúc này mới hiểu ra, thì ra cái gọi là không có thất tình lục dục, bất quá chỉ là bị tàn nhẫn xóa bỏ đi bản năng mà thôi.

Nhưng trong lúc hắn hoảng hốt, lại không để ý thấy lão Thiên Đế đang dần dần biến mất trước mắt mình.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, lão Thiên Đế đã chỉ còn lại một mảnh áo.

“Phụ hoàng!” Hạo Thiên theo bản năng đưa tay muốn bắt lấy, nhưng lại chỉ bắt được hư không.

Hạo Thiên nhìn mặt nước vẫn đang cuồn cuộn, lấy ra một bình ngọc nhỏ đựng đầy Vong Tình thủy, sau đó liền loạng choạng men theo đường cũ trở về Tử Vi Cung.

Hắn vốn định chờ khi Ngao Quảng tìm đến, lừa y uống, nhưng nghĩ lại, Thiên Đế đã phái thần quan xuống Đông Hải rồi.

Có lẽ, lúc này Đông Hải đã biến thành luyện ngục, còn lũ rồng đáng thương kia chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Chắc hẳn bọn họ đều đang oán trách Thiên cung bội ước, qua càu rút ván.

Nhưng duy chỉ có Ngao Quảng sẽ không như vậy.

Hắn biết, Ngao Quảng nhất định vẫn đang chờ đợi hắn ở Đông Hải, chờ hắn trở về cho Long tộc một lời giải thích.

Nhất định… Ngao Quảng nhất định vẫn đang mong chờ được gặp đứa con của bọn họ.

Đứa bé… Con của bọn họ.

Đúng rồi.

Hạo Thiên vén cánh hoa sen, lấy quả trứng rồng kia ra.

Hắn cẩn thận nâng niu quả trứng rồng trong lòng bàn tay, muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Nếu lừa Ngao Quảng uống Vong Tình thủy, vậy đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?

Lỡ như Ngao Quảng quên mất cả hắn, vậy đứa con duy nhất của bọn họ phải làm sao đây?

Có lẽ là trời không tuyệt đường người, cũng có lẽ là trách nhiệm của người cha đã cho hắn sức mạnh.

Hắn thế mà lại thật sự nghĩ ra một cách.

Hắn nhớ, khi còn bé hắn từng đọc một quyển cổ thư, trong sách có ghi chép, độc Tuyệt Tình trì, ngoài Vong Tình thủy ra, cũng có thể do người mà người trúng độc yêu thương nhất hóa giải.

Tuy nhiên, đó không phải là giải độc, mà chỉ là chuyển độc mà thôi.

Chỉ cần tìm cách dung hợp máu của hai người, là có thể chuyển độc sang người mình.

Hắn không biết, nếu đổi lại là Ngao Quảng, y sẽ làm thế nào, hắn chỉ biết, chỉ cần Ngao Quảng bình an, con của bọn họ mới có thể khoẻ mạnh trưởng thành.

Tiếc là hắn mệnh bạc, cả đời này rốt cuộc không thể ở bên cạnh người yêu và con của mình nữa rồi.

Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt quả trứng rồng xuống, quả trứng được bảo vệ rất tốt, không hề lay động, như thể đang ngủ say.

Hạo Thiên thi triển kiếm quyết, dứt khoát đâm thanh kiếm vào lồng ngực mình.

Có lẽ bởi vì trái tim đã đủ đau đớn, một nhát kiếm đâm xuống, ngược lại cũng không quá khó chịu.

Lưỡi kiếm nhuốm đầy máu của hắn, hắn lại nhịn đau rút kiếm ra, thi triển pháp thuật phong ấn máu trên lưỡi kiếm, cũng chữa lành vết thương cho mình.

Sau đó, hắn khẽ mỉm cười, mang theo quả trứng rồng phát sáng màu lam băng kia, đi tới Đông Hải.

Có lẽ đây chính là kiếp nạn của Ngao Quảng và hắn, là số mệnh của bọn họ.

Và đây cũng là cách giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK