- Cậu lại nghĩ ra trò để quậy phá nữa hả? - Dương nhìn Bảo Bảo, mặt lại bày đặc tỏ vẻ hiểu bạn bè, nó bĩu môi “thằng này đúng là hiểu mình thật“.
- Ừa.
- Không cần đâu, cậu chỉ phá hoại thôi chứ trả thù gì! - Dương hờ hững nói, tại sao cậu lại dám nói những lời độc địa như thế với Bảo Bảo chứ?
- Đừng xem thường Bảo Bảo này nhá bấy bê.
Nói đến đây Bảo Bảo đứng lên ra điệu bộ oai phong lẫm liệt mà theo Dương nhìn thấy lại như một con hâm, nó bắt gặp cái dáng lạnh lùng bước vào căn tin, Thiên đến rồi, thế là mấy em trong căn tin này rú lên như phải gió, mắt con nào đứa nấy đều nổi cả hình trái tim lên. Bảo Bảo đảo mắt khắp căn tin, lắc đầu tặc lưỡi, rồi lại chĩa thẳng đôi mắt đến chàng trai lạnh lùng, nó chợt quay sang Dương làm mặt dễ thương.
- Chờ đây nhé bạn thân yêu!
Xong rồi nó chạy mắt tiêu, Dương nhìn theo phía sau, không biết con bạn rắc rối của cậu định làm gì nữa, bóng dáng Bảo Bảo dần khuất xen lẫn với đám người chen chúc xô đẩy kia.
Thiên bước đến nơi bán hàng, vẫn sắc thái và khí thế lạnh lùng, khuôn mặt bất cẩn đời chả để tâm đến mọi người là bao, đứng trước cô nhân viên bán hàng, vừa nhìn thôi cô ta đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp kiêu sa ma mị của chàng trai này, Thiên đưa tay lên chỉ gì đó rồi cất giọng ngang phè phè chả cảm xúc.
- Cho tôi cái này.
- À... à vâng - Cô nhân viên bán hàng nãy giờ đang mê mẩn ngắm nhìn Thiên muốn rơi cả mắt, giật mình bởi giọng nói của cậu cô lắp bắp.
- Cô, cho em món đấy đi - Một giọng nói khác chen ngang vô, đó chính là Bảo Bảo, nó thèm thuồng ngắm nhìn món ăn mà Thiên ban nãy vừa chỉ, nó rối rít tí tửng đòi mua.
- À, chuyện này... - Cô bán hàng có chút gì đó do dự, một bên là Bảo Bảo, khách quen thân thích và cũng là tiểu thư cao quý tập đoàn Lục Ân, còn một bên là chàng thiếu gia lạnh lùng vừa đẹp trai vừa là cháu trai của hiệu trưởng. Cô bán hàng bàng hoàng lo nghĩ, chả biết phải làm sao, chả biết nên bán cho ai, chỉ còn đúng một suất duy nhất, tại sao lại trùng hợp thế nhể? Cô còn dự định để cô ăn luôn cho rồi, khỏi bán để mắc công mất lòng cả hai.
- Tôi mua trước - Thiên lên tiếng kéo cô bán hàng về thực tại.
- Xin lỗi, tôi thấy trước - Bảo Bảo không vừa đốp lại, nét mặt đã thay đổi sang thờ ơ lạnh lùng, quả thực là khi nó chuyển đổi sắc thái sang kiểu tảng băng lạnh giá thì trông nó cực kì đáng sợ chả thua gì ai, và đấy mới chính là nét mặt thật sự trong tính cách của Bảo Bảo, cô gái tươi cười hằng ngày chỉ là ngụy biện, lớp vỏ bao bọc bên ngoài thôi. Người khác lại che giấu tính cách thật sự của mình bằng sự lạnh lùng, còn Bảo Bảo, nó lại che giấu tính cách thật sự của mình bằng sự vui tươi, hồn nhiên, nhí nhảnh như con cá cảnh của mình, ngược đời nhỉ?
- Tôi phát hiện trước - Thiên hừ một cái rồi cũng phản kháng.
- Tôi để ý trước.
- Rốt cuộc là cậu muốn gây chuyện? - Không đôi co với Bảo Bảo nữa, Thiên nhíu mày hỏi, từng hàng mi cong mềm của Thiên nhíu lại nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp đầy quyến rũ. Bảo Bảo nhún vai, đưa đôi mắt sắc lạnh như vô hồn nhìn Thiên, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đó, rất đẹp, rất đáng yêu, nhưng sao Thiên cảm thấy trong đôi mắt đó có gì đó mất mát, có gì đó tuôn trải sự trống rỗng và một nỗi đau buồn được giấu kín bên phía trong sâu thăm thẳm. Tất cả, đôi mắt Bảo Bảo đã nói lên tất cả.
Tình hình là người trong căn tin đã và đang bu đen kín mít khu vực của Thiên và Bảo Bảo.
- Thiếu gia lạnh lùng có xích mích với Lục Ân Bảo Bảo kìa tụi bay ơi!!! - Một giọng nói của thằng chết tiệt nào vang lên đâu đó, sau cuộc thông báo hết sức đầy đủ của thằng rảnh đời này là tiếng chân rầm rầm kéo ào đến nhanh như mưa, “dân chúng” ngày một bu đông hơn, tâm điểm chính là nó và Thiên, chỉ vì một suất món ăn... ôi, đúng là xàm.
- Chuyện quái gì đây? - Lâm Hạo Dương từ phía sau Bảo Bảo bước đến, giọng của Dương không lạnh nhưng lại cực ngầu, xung quanh người cậu tỏa ra sát khí như một tên giang hồ đích thực.
- Chả có gì to tát. - Thiên hờ hững trả lời, rồi cậu quay sang đám người đang đứng hóng nhiều chuyện kia, lên tiếng ớn lạnh - Không liên quan thì đừng xúm lại!
Sau câu nói đó, lập tức mọi người giải tán, có người làm bộ ngó lơ di chuyển qua chỗ khác, kẻo lại rước họa vào thân, cái giọng nói cùng đôi mắt của Thiên tuy chả tìm nổi cái biểu cảm gì nữa nhưng vẫn nói lên sự tức giận cùng sự khó chịu đôi chút của cậu.
Đảo mắt một lượt, mọi người đã kéo nhau đi hết, Thiên nhếch môi một cái.
- Nếu có thích tôi cũng đừng nghĩ trò quấy rối tôi nhé?
Bảo Bảo nhăn mày khó hiểu, quay ra đằng sau xem xét, không có ai? Chẳng lẽ thằng này đang nói nó? Cái gì chứ? Thích ớ? Hoang đường, thật hoang đường, Bảo Bảo chỉ đến để gianh đồ ăn với Thiên thôi mà, thế mà cậu ta thể hiện quá lố sự tự tin nhan sắc về mình.
- Tôi? Thích? Hừ, thật lố bịch!
- Cậu, nếu còn ý định chọc phá tôi, tôi nhắc trước, tôi không để yên đâu. - Những ngữ từ hằm hằm lời lẽ đe dọa của Thiên, nhưng Bảo Bảo đếch để tâm, nó không rảnh hơi. Thiên nói xong quay qua Dương kinh bỉ - Cô bạn của cậu thật rắc rối đấy Dương.
“Cái... What the hell?” Bảo Bảo trợn mắt nói không nên lời, tuy thâm tâm đang đùng đùng nổi giận nhưng nó vẫn phải giữ bình tĩnh, nó cắn môi điên tiết nuốt cục hận vào trong lòng, thầm nguyền rủa đời đời kiếp kiếp của thằng cha Thiên sống không ngày nào yên ổn!!!
- Cảm ơn cậu đã quá khen, “rắc rối” chắc là ngôn từ nói giảm nói tránh của cậu nhỉ? Cậu ta còn trên cả rắc rối đấy - Nói đến đây Dương thản nhiên quàng tay qua vai Bảo Bảo mỉm cười, còn nó thì sốc đến cứng họng, tưởng đâu thằng này nói đỡ cho nó, ai ngờ còn tiếp tay cho giặc để thêm dầu vào lửa “đúng là thằng bạn cờ hó”, nhưng rồi nụ cười quá ư tỏa nắng của Dương vụt tắt - Nhưng tôi cảnh cáo, có tức hay sao thì cũng đừng động đến bạn thân của tôi, thế thôi!!!
Bảo Bảo trợn mắt quay sang Dương “Ôi ôi... thằng bạn đáng yêu của tôi, sao cậu ta vừa ngầu lại vừa dễ thương thế nhể? Chắc tôi yêu cậu mất!!” Mắt nó long lanh nhìn Dương không ngớt, Dương chột dạ nổi da gà, cậu chỉ bảo vệ bạn bè thôi, hình như biểu cảm của Bảo Bảo thái quá rồi.
- Hừ, không quan tâm - Thiên đáp câu nhạt toẹt sau đó hờ hững quay gót bước đi.
Nó ở phía sau, vẫn nhìn Dương chằm chằm, khuôn mặt lại hớn hở tràn đầy sinh lực.
- Thằng bạn thân của cậu đẹp trai quá chứ gì? Không cần ngắm tôi kĩ càng thế đâu - Dương lên tiếng chọc quê nó, nhưng nó có để tâm chút nào đâu, môi nó cong lên đầy đáng yêu, nó chớp chớp mắt, Dương thoáng chút sững người, sắc thái gì đây? Trông nó giờ... dễ thương chết đi được... muốn cắn một cái quá!!! Bảo Bảo híp mắt cười toe toét.
- Yêu cậu quá!!! Thằng bạn tốt nhất quả đất của tôi!!!
----
Tối đến.
Mặt trời xuống núi, nấp dần sau những tòa nhà cao lớn, các đường phố nhà cửa đã lên đèn.
Tại biệt thự Lục Ân, tiếng chuông điện thoại Bảo Bảo vang lên, nó nhấp một ngụm trà nóng, cầm điện thoại áp sát tai nghe, cất tiếng như một con người đầy uy quyền.
- Chuyện gì?
- Thưa tỷ, Bar đang gặp chút rắc rối ạ! Tỷ đến đây được không? - Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói có chút gấp gáp nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính.
- Rắc rối? - Bảo Bảo nhíu mày.
- Một bang phái nào đó đến và chỉ đích thân Tỷ ra gặp mặt, tụi nó đông quá bọn em không cản được, hiện tại Bar đang rất hỗn loạn, Tỷ đến nhanh nhá!
- Ờ, cố kéo dài thời gian, đừng gây tổn thất cho Bar và mọi người trong Bar, rõ chưa?
- Vâng thưa Tỷ!
Bảo Bảo cúp máy, nét mặt nãy giờ nói chuyện cực kì băng giá giờ lại chuyển thành hớn hở đầy sức sống, nó mỉm cười quá ư dễ thương “Đi Bar chơi thôi!“. Nó đi lên phòng thay đồ một lượt, hiện Bảo Bảo đang mang trong mình một style vừa bụi bặm và cá tính của giới trẻ thế giới. Set đồ “đen toàn tập” rất được Bảo Bảo yêu thích, bởi nó đẹp, không hề già nua hay nhàm chán. Bảo Bảo kết hợp áo pull cùng áo khoác lông đen oversized được mix rất hợp lý với quần skinny lửng và running shoe khiến set đồ trông thật gòn gàng, năng động mà vẫn trendy. Nó gật đầu hài lòng với bộ đồ, thoải mái lắm, dễ dàng cử động chân tay.
- Bảo Bảo!!!! - Đang ngắm ngía soi mình trước gương, Bảo Bảo giật mình bởi tiếng gọi, là Dương, sao cậu ta lại đến vào giờ này không biết.
- Lục Ân Bảo Bảo!!! - Tiếng gọi ngày một gần, Dương chậm rãi từ từ bước lên cầu thang. Nó cắn răng, nhắm tịt mắt “thằng bạn thân cờ hó của tôi, đến đúng lúc quá à?”, Bảo Bảo quay 360 độ xung quanh căn phòng, nó đăm chiêu suy nghĩ, cửa sổ! Khóe môi nó nhếch lên.
“Cạch”
- Bảo Bảo - Cánh cửa phòng bật mở - Cậu ta đâu rồi? - Dương đảo mắt một lượt quanh phòng, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, cậu bật thành tiếng cười.
...
...
- Phù phù... suýt tiêu!!! - Bảo Bảo đứng trước quán Bar vuốt vuốt ngực, thằng cha Dương mà phát hiện là nó teo, thằng này không thích Bảo Bảo vô quán Bar đâu, mấy lần cậu ta cấm nó rồi nhưng nó chịu nghe đâu, mỗi lần nó đến là y như rằng quá Bar bị quậy tanh bày, nó toàn kiếm mấy thằng nó ghét đến để chọc phá, và thế là nạn nhân xấu số đó phải tự co dò bỏ về, có những nạn nhân là ông trùm, chủ bang nào đó tức lên đập bàn đập ghế đòi đánh nó, nhưng cuối cùng vẫn phải vác thân lê lết nốt bầm dập, đau rát bởi chiếc roi mây của Bảo Bảo, chúng nó bị món pháp bảo của Bảo Bảo đập cho bầm đập đến đau nhức, ê ẩm cả người, có dám vác mặt đến lần nữa đâu. Đáng đời, bày đặc đập bàn đập ghế phá hoại tài sản công cộng.
Bảo Bảo chỉnh tề ngăn nắp lại bộ đồ và mái tóc, nét mặt của nó lại trở nên băng giá. Nó đi gần đến, hai thằng đứng canh ngoài cung kính cúi đầu, Bảo Bảo gật đầu rồi lấy sức đạp mạnh một phát vào cánh cửa. Tiếng động lớn làm ngưng cuộc cãi vã nhau trong Bar, mọi người đều hướng đôi mắt tò mò về phía cửa Bar. Bảo Bảo hùng dũng bước vào, tỏa hàn khí cực độ, mọi người nhìn vào cũng phải ớn lạnh da gáy, cảm giác chạy dọc sống lưng vì sợ, cánh tay Bảo Bảo từ phía sau đưa lên từ từ, từ từ và nhẹ nhàng, nhịp tim tất cả mọi người đập mạnh liên hồi, không biết Bảo Bảo định rút cái gì? Không gian giờ đây đã bị bủa vây hoàn toàn bằng sự hồi hộp không kém phần kinh hãi.
- Hello everybody!!! - Nó chào thân thiện với mọi người, cái đạp cửa hồi nãy Bảo Bảo học trong phim đấy, thấy mấy đứa đạp cửa ngầu ngầu nên nó học theo, bị đau chân chứ ngầu cái quái gì? Hư cái cửa nữa thì thốn thật!
Mọi người bị một phen hú tim, cứ tưởng Bảo Bảo rút ra cây súng hay con dao, ai ngờ nó chào. Cả đám thở phào nhẹ nhõm. Bảo Bảo bước đến gần, thằng nãy gọi điện thoại cho Bảo Bảo thấy nó đến chợt reo lên, khuôn mặt thổi bừng sức sống, nó đứng trước đầu đàn, ngoác đầu lên phía trước nhìn, chắc tầm khoảng ba chục thằng cao to mặt lớn, Bảo Bảo lạnh lùng lên tiếng.
- Đứa nào gọi tao?
- Là tao đấy - Một ông anh lên giọng xông pha ra trận, nó nhìn chú đó, không, bác đó, rồi tặc lưỡi. Vẫn thái độ như cửu băng hà mà hỏi.
- Muốn gì?
- Bang phái của mày dám lấn qua địa bàn tao quậy phá, giải quyết làm sao đây?
Lập tức nó quay về phía sau, đưa dôi mắt sắc lạnh như kim dao nhắm thẳng vào đàn em, tụi nó hiểu ý, thằng đầu đàn nhanh nhảu.
- Tỷ à, trong bang đầy đủ, không thiếu một ai cả? Em nghĩ là có người giở trò hay mạo danh ạ!
- Đúng đó thưa Tỷ!!!! - Cả đám phía sau cũng nhao nhao lên sau câu nói. Bảo Bảo nghe xong, khẽ gật đầu, lại quay về phái trước thản nhiên nói.
- Nghe chưa? Đếch có đứa nào qua địa bàn bọn mày!
- Mày dễ tin đàn em mình quá nhỉ? - Ông anh trước đó bật tiếng cười với giọng nói bỡn cợt.
Bảo Bảo bắt đầu khó chịu, sở dĩ nó rất tin cậy đàn em của mình, chúng nó rất nghe lời, trong khi bang chủ đi vắng, nhưng chúng không bao giờ dám hành động tự tiện mà lộng hành như thế đâu, đôi mắt với sự tức giận gần phun trào, Bảo Bảo bật tiếng khô khan.
- Không quan tâm, bọn mày làm chật đất địa bàn tao, biến!