Đuôi mắt Khương Nịnh Bảo cong lên một cái, lặng lẽ đem thần sắc khác thường của lão phu nhân, Đại bá mẫu Trương thị thu vào trong mắt, nàng rủ mắt xuống, quả nhiên tình tiết cũng y như trong sách viết, đền bù của từ hôn chính là làm muội muội của hắn, đại tiểu thư của phủ Quốc Công.
Nếu như người bị từ hôn không phải là nàng, Khương Nịnh Bảo ắt sẽ khen lên một tiếng tốt.
Có hôn ước với vị hôn thê không có song thân, tất cả hôn nhân đại sự đều phải do Khương lão phu nhân cùng đương gia phu nhân của Bá phủ định đoạt.
Tạ Cảnh Dực không hổ là nam chính trong sách, hoàn toàn hiểu thấu suốt tất cả tâm tư của Khương lão phu nhân.
Nguyên nhân căn bản mà Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị không muốn từ hôn đó chính là không muốn mất đi núi dựa lớn của phủ Quốc Công, nếu như Khương Nịnh Bảo thành đại tiểu thư phủ Quốc Công, được ghi vào gia phả Tạ gia, Trường Ninh Bá phủ vẫn có thể nhờ vào đó bám lấy chiếc thuyền lớn là phủ Quốc Công này.
Thời khắc này, ý nguyện cá nhân của người trong cuộc là Khương Nịnh Bảo đã không còn quan trọng nữa.
Lợi ích của gia tộc lớn hơn tất cả.
Khương Nịnh Bảo rủ mắt xuống, giả bộ thấp thỏm cắn môi dưới, không ai chú ý tới đáy mắt nàng hoàn toàn không một tia dao động.
Lúc này, người cầm quyền hậu viện Trường Ninh Bá phủ —— Đại phu nhân Trương thị mở miệng phá vỡ im lặng.
"Mẫu thân, ngài xem việc hôn nhân của Tứ nha đầu có phải là nên bàn bạc kỹ hơn?"
Khương Minh Dao mạnh mẽ nhìn về phía mẫu thân của mình, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng giá hiện lên sự kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới người sinh lòng dao động đầu tiên lại sẽ là mẫu thân.
Nàng cắn cắn môi, cúi đầu xuống không dám nhìn Tứ tỷ, sợ sẽ thấy Tứ tỷ ánh mắt hoảng sợ của mình.
Làm đại tiểu thư Quốc Công phủ tuy tốt, nhưng bị từ hôn cuối cùng vẫn tổn hại thanh danh của nữa nhân.
Dù sau này có gả cho ai, cũng sẽ không lau được vết bẩn này.
Ban đầu, có lẽ nhà chồng vì nể mặt phủ Định Quốc công mà không chê trách, nhưng thời gian lâu dài, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ý nghĩ khác.
Dù sao Tứ tỷ cũng không phải huyết mạch của Tạ gia.
Phủ Định Quốc công có thể bảo hộ nàng suốt cả đời sao?
Khương Minh Dao không tin mẫu thân không nghĩ qua chuyện này.
Khương lão phu nhân sau khi trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, thì trong lòng thật sự đã nghiêng về việc từ hôn để nhận bồi thường, nhưng bà lại không tiện mở miệng, đề nghị của Đại phu nhân Trương thị tương đối hợp ý bà, lão phu nhân liếc qua Khương Nịnh Bảo đang bất an lo lắng, mất tự nhiên dời điánh mắt.
"Xác thực nên bàn bạc kỹ hơn."
Lời vừa thốt ra, hoàn toàn là vất hết mặt mũi của lão phu nhân, vừa mới nghiêm khắc nói với cháu gáilà danh dự quan trọng hơn tất cả, thế mà, chưa uống xong chung trà liền đã lật lọng, đám tỳ nữ và ma ma trong đại sảnh cố gắng thu nhỏ cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Trương thị trong lòng buông lỏng, mẫu thân đồng ý là được, ý kiến của cháu gái không quan trọng, bà chuyển sang hướng Triệu quản gia, cẩn thận mở miệng thăm dò: "Triệu quản gia, thế tử gia đưa ra đền bù, không biết ý của Tạ lão phu nhân cùng Quốc Công Gia như thế nào?"
Tuy nói Khương Nịnh Bảo sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm xuất hiện tình cảnh này, lòng của nàng đột nhiên lạnh lẽo, nếu như bây giờ cha mẹ vẫn còn, cho dù nàng không thèm để ý, nhưng có từ hôn hay không không phải do Đại bá mẫu làm chủ.
Làm sao Triệu quản gia không nhìn ra được ý định của Khương lão phu nhân và phu nhân Trường Ninh Bá phủ, tròng mắt lại liếc nhìn Khương Tứ tiểu thư không nói, thầm thở dài, thế tử gia quả nhiên liệu sựnhư thần, nhưng hắn không thể không dựa theo ý tứ của thế tử gia, nên một lần nữa kiên trì ném ra một đền bù nữa khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Lão phu nhân nhà ta đồng ý đề nghị của thế tử gia, đồng thời sau khi kết thúc mối hôn nhân này sẽcho quý phủ một chức viên ngoại lang bên Công bộ, không biết ý của lão phu nhân như thế nào?"
Công bộ viên ngoại lang là chức quan từ Ngũ phẩm.
Đại phu nhân Trương thị hít thở dồn dập, ngực bà ta vì quá kích động mà đập thình thịch không ngừng, ngay cả mắt cũng tái luôn.
Bà sinh cho Bá gia hai trai và hai gái, nhưng hai đứa con trai nhà bà lại không nên thân, trưởng tử tư chất bình thường, tuổi đã hơn hai mươi, mười năm khổ học trải qua nhiều lần thi cử nhưng lại chưa thể đỗ đạt công danh, nhưng trưởng tử có thể kế thừa Bá phủ, thứ tử từ khi bỏ thi khoa cử ở năm nay thìkhông biết tương lai sẽ đi về đâu. Bá gia lo trên lo dưới chỉ mong hắn có được chức quan quèn, lúc đầu vì nể mặt của phủ Quốc công nên việc này rất dễ xử lý.
Nhưng xảy ra chuyện ở Đào Hoa Yến, nhìn thấy thái độ của thế tử phủ Quốc Công coi trọng đích nữ An Viễn Hầu, tất cả mọi người đều ôm thái độ bang quang đứng xem sự việc diễn ra, vốn đã định cho thứ tử của bà ngồi vào cái ghế quan thất phẩm đang trống, lại chậm chạp không ai đưa ra quyết định.
Đại phu nhân Trương thị vì chuyện này đã lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại đột nhiên có chức quan Ngũ phẩm rơi xuống trước mắt, thì làm gì còn tâm tư mà lo lắng cho cháu gái nữa, hận không thể hủy hôn ngay lập tức.
Bà hít một hơi thật sâu, đè xuống kích động trong lòng, nôn nóng mở miệng.
"Mẫu thân, phủ Quốc Công đã biểu hiện đầy đủ thành ý, chúng ta cũng không thể được voi đòi tiên, hay là đồng ý đi?"
nói xong, Trương thị có chút xấu hổ nở nụ cười áy náy với Khương Nịnh Bảo: "Tứ nha đầu, ngươi đừng trách bá mẫu, bá mẫu cũng là vì muốn tốt cho ngươi, làm đại tiểu thư của phủ Định Quốc công thì vẫn tốt hơn nhiều so với làm tiểu thư của Bá phủ."
Người thân của nàng thật tốt mà.
Lợi ích thì Trường Ninh Bá phủ chiếm hết, thanh danh tổn hại thì nàng gánh chịu.
Nếu như cha mẹ vẫn còn sống...
Khương Nịnh Bảo không kiềm được nhớ đến cha mẹ đã qua đời của mình, đại ca đang cố gắng học hành ở thư viện Thanh Sơn, trong lòng cười khổ một tiếng, nàng và đại ca Khương Cẩn rất thân nhau, Khương Cẩn sớm đã thi đậu công danh tú tài, bây giờ đang ở thư viện để học chăm chỉ chuẩn bị cho kì thi Hương, cố thi đậu cử nhân, để vực dậy chi thứ hai, để có nàng có thể xuất giá nở mày nở mặt.
Đáng tiếc hắn không biết muội muội của mình đã bị vị hôn phu từ hôn.
Nghĩ đến nội dung trong sách nói về kết cục của tất cả mọi người ở chi thứ hai, lòng của Khương Nịnh Bảo càng thêm lạnh giá.
Đại phu nhân Trương thị bị nàng nhìn đến chột dạ, nhịn không được ngầm sinh tức giận, thầm nghĩ, cháu gái này thật sự là không biết tốt xấu, bà chuyển hướng sang lão phu nhân đang trầm mặc khônglên tiếng, lo lắng kêu một tiếng: "Mẫu thân!"
Sắc mặt Khương Minh Dao hơi đổi, mẫu thân làm ra hành động này làm nàng cực kỳ lúng túng, nhắm lại mắt không dám nhìn Tứ tỷ nữa, nàng sợ, nàng sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tứ tỷ.
Trong lòng Khương lão phu nhân vốn đã dao động bây giờ càng thêm kiên định, dùng một cháu gáikhông thích đem đổi thành sự nghiệp tương lai của cháu đích tôn, ai cũng sẽ chọn vế sau.
Chỉ là bà lại không thể đồng ý nhanh như thế được, lão phu nhân quan tâm nhất là thể diện. Vừa rồi bà đã tự vất mặt mũi hết một lần, tuy chỉ nói lập lờ nước đôi là bàn bạc kỹ hơn, nhưng nếu bây giờ quá nôn nóng đồng ý từ hôn, không khỏi làm cho người ta có ấn tượng xấu. Bởi trong đại sảnh còn có không ít tỳ nữ và ma ma đang đứng.
hiện tại dâu trưởng của bà lại hành động nôn nóng như thế, lão phu nhân tức giận thầm mắng mộttiếng ngu xuẩn, khôn khéo tỉnh táo của ngày thường đều cho chó ăn rồi sao?
thật lâu không thấy lão phu nhân trả lời, sắc mặt của Đại phu nhân Trương thị trầm xuống.
Triệu quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chờ đợi, khóe mắt lại nhìn thấy trên gương mặt Khương Tứ tiểu thư nhỏ bé mong manh yếu đuối kia bình tĩnh không lay động, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác có gì đó không đúng.
Phản ứng của tiểu thư Khương Tứ rất lạ thường.
Sau một lúc lâu Khương lão phu nhân nhịn không được mà trừng mắt liếc Trương thị, nghiêm khắc nói: "Trương thị, Tứ nha đầu là đích tôn nữ của ta, hôn sự của con bé ta tự biết sắp xếp, người cứ bình tình đừng nóng vội.”
Sắc mặt Đại phu nhân Trương thị trắng nhợt, lộ ra vẻ lo lắng, mẫu thân nói lời này là có ý gì?
"Tổ mẫu, việc liên quan đến hạnh phúc của cháu gái, không bằng hãy nghe cháu nói một lời trước, có được không?”
Khương Nịnh Bảo đột nhiên cười nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm uyển chuyển êm tai, trong lời nói lại không hề có chút tức giận và không cam lòng nào.
Triệu quản gia thấy Khương Tứ tiểu thư này rốt cục cũng đã mở miệng, nhịn không được cảm thấy tò mò.
Cháu gái luôn ngoan ngoãn từ trước đến nay lại đột nhiên lên tiếng vào lúc này, lão phu nhân cảm thấy giật thót mình, bà nhíu mày, trong mắt lóe lên sự không vui, vì đang ở trước mặt Triệu quản gia nên không thể trách cứ Khương Nịnh Bảo, chỉ có thể thản nhiên gật đầu: "Tứ nha đầu cứ nói."
Khương Nịnh Bảo mỉm cười, nét nhát gan yếu ớt trên gương mặt đã tan mất: "Tổ mẫu, cháu gái có thể đồng ý từ hôn, dù sao kết thân là chuyện tốt để kết nối hai họ lại với nhau, nhưng nếu thế tử gia đãkhông thích cháu, thì cháu cũng không phải là người thích ép buộc.”
Khương lão phu nhân cảm thấy buông lỏng, lời nói này của Khương Nịnh Bảo quá kịp thời, tránh cho lão phu nhân phải lâm vào thế khó xử, trên khuôn mặt già không khỏi lộ ra một nụ cười từ ái.
"Tứ nha đầu, ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt!"
Đại phu nhân Trương thị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo trên cao của bà đã hạ xuống, chỉ cần cô cháu gái này của bà không liều mạng bám chặt mối hôn sự này không buông là được. Việc hôn nhân tuy thất bại, nhưng có thể trở thành muội muội của thế tử gia, Trường Ninh Bá phủ của bọn họ vẫn có thể được nhờ như cũ.
Đều quan trọng nhất là thứ tử của bà có thể có được một chức quan từ Ngũ phẩm.
Trong lòng Đại phu nhân Trương thị, chức quan này đã là vật trong lòng bàn tay của thứ tử, hoàn toàn không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo cũng có một ca ca văn thải phong lưu, tài hoa hơn người.
"Tổ mẫu, cháu không muốn làm muội muội của thế tử gia." Khương Nịnh Bảo vờ không nhìn thấy thần sắc đang khẽ buông lỏng của Trương thị, ngẩng đầu nhìn Khương lão phu nhân không hề chớp mắt, bình thản nói.
Vừa dứt câu nói, sắc mặt ôn hòa của Khương lão phu nhân bỗng dưng trầm xuống, xém chút đã ném chén trà trong tay về hướng Tứ nha đầu mà bà không thích từ trước đến giờ, tức giận nói: "Hồ đồ!"
Đại phu nhân Trương thị trừng Khương Nịnh Bảo một chút, âm thầm tức giận cháu gái này hồ đồ, không biết tốt xấu.
Làm đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công, thì công chúa hay quận chúa cũng phải coi trọng mấy phần mà đưa ra ý định kết giao.
Cháu gái này thật sự là bị mỡ heo che nên tâm trí mê muội.
Ngu tới mức làm cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Đại phu nhân Trương thị không nhịn được nhìn thoáng qua Dao Nhi dung mạo mỹ lệ khí chất thanh lãnh bên người, nếu chuyện tốt như vậy mà rơi xuống trên người nữ nhi nhà bà thì tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc nữ nhi không có được may mắn đó.
"Triệu quản gia, có thể từ hôn, nhưng ta không muốn làm muội muội của thế tử gia, không bằng đổi sang điều kiện bồi thường khác, có được không?”
Khương Nịnh Bảo không hề vì cơn giận của Khương lão phu nhân dọa sợ, nàng đem ánh mắt chuyển về hướng Triệu quản gia, khẽ vuốt ve vòng tay hồng ngọc đang đeo trên cổ tay, êm ái hỏi.
Triệu quản gia khẽ giật mình, tò mò hỏi: "không biết Tứ tiểu thư muốn đổi điều kiện gì?"
"Thế tử gia thật lợi hại, có thể đưa đến đền bù khiến cho người ta không thể nào cự tuyệt, ta đã hiểu hắn quyết tâm thề nhất định phải từ hôn, nhưng ta lại không cam lòng, dựa vào điều gì mà vị hôn thê chính thức như ta phải thoái vị nhường cho Dương Thư Thanh, chỉ vì gia thế của ta thấp hơn nàng ấy, nên phải chịu thua thiệt mà nhường đường cho nàng ấy sao?”
"Ta không đồng ý, cho nên ta quyết định, có thể từ hôn nhưng ta muốn gả cho Định Quốc Công, giẫm ở trên đầu bọn họ, Triệu quản gia, điều kiện ta muốn đền bù chỉ có bấy nhiêu."
Khương Nịnh Bảo cười tủm tỉm nhìn Triệu quản gia, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng những lời nói ra làm cho những người có mặt ở đây sợ hãi tột cùng.
Triệu quản gia cũng hoảng sợ.
Còn tưởng rằng Khương Tứ tiểu thư là người yếu đuối, không biết hờn giận có thể khinh thường, bị người ta từ hôn đều có thể nhịn xuống, thì ra là chờ đến lúc này.
Khương lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trương thị kinh hãi bởi Khương Nịnh Bảo dịu ngoan ngày thường nay đột nhiên trở nên sắc bén. Khương Minh Dao mạnh mẽ nhìn về phía Tứ tỷ đang rút đi khí chất yếu đuối trên người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Đây là Tứ tỷ tính tình dịu dàng yếu đuối động lòng người đó sao?
không chỉ các nàng không dám tin, đám tỳ nữ ma ma trong đại sảnh càng trợn mắt không thể khép miệng lại.