• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Nịnh Bảo cũng không biết chuyện mình sinh con đã vô ý đem nữ chính kích thích ói ra máu, nàng vừa tỉnh lại liền thấy bên giường một người đàn ông anh tuấn đang nhắm mắt nửa ngồi nửa dựa vào bên giường.

Phòng sinh lúc này đã thu thập sạch sẽ, mùi máu đã bay đi hết, trên người của nàng cũng lau sạch sẽvà thay một bộ đồ rộng rãi sạch sẽ.

Ánh nến lay động, chậu than tí tách lửa đốt, trong phòng ấm áp dễ chịu, Khương Nịnh Bảo nhìn Định Quốc Công bên cạnh, trong lòng một trận an bình cùng ngọt ngào.

Nàng đang muốn chống thân mình có chút đau nhức ngồi dậy, vừa động, Định Quốc Công lập tức thức tỉnh.

hắn bỗng nhiên mở ra đôi sắc bén, trong nháy mắt khi nhìn Khương Nịnh Bảo lập tức thu liễm, trong mắt tràn đầy kinh hỉ: "Nịnh Bảo, nàng tỉnh?" nói xong, hắn đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cầm lấy một cái cái gối dựa àm đệm lót ở phía sau lưng để Khương Nịnh Bảo thoải mái dựa vào.

" Ừ, thiếp ngủ bao lâu rồi?"

Khương Nịnh Bảo cổ họng có chút khô, phát ra thanh âm có chút bé nhỏ, đoán chừng là lúc sinh vì chảy mồ hôi quá mức làm cho thân thể thiếu nước.

Nàng nhớ tới mình đã sinh một đôi con trai, nhìn trái nhìn phải cũng không có ở đây, Khương Nịnh Bảo nhịn không được lo lắng hỏi, "Bọn nhỏ đâu?"

"Bây giờ là giờ tý, nàng ngủ ước chừng ba canh giờ, mấy đứa nhỏ đang ở chổ mẫu thân, nàng yên tâm đi bọn nhỏ sẽ không bị đói, bọn nhỏ đều uống xong sữa của nhũ mẫu và ngủ rồi."

Định Quốc Công nói xong, ở nàng trên trán mà hôn triều mến, đứng dậy rót một chén nước ấm bưng đến trước mặt Khương Nịnh Bảo, động tác ôn nhu đút nàng uống nước.

"Uống miếng nước làm trơn cổ trước đi."

Khương Nịnh Bảo thật không ngờ nàng một cái là ngủ ba canh giờ, trách không được cả người thoải mái cực kỳ, nàng uống lên một ly nước ấm, lướt qua yết hầu, làm cổ họng trở nên dễ chịu, Khương Nịnh Bảo cảm thấy thoải mái hơn, biết được các con của mình đã được bú sữa của nhũ mẫu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đã đánh giá cao bản thân mình quá.

Sanh xong hai đứa nhỏ, nàng vẫn là kiệt sức.

Lúc trước nàng không quá nguyện ý dùng đến bà vú, nhưng sau lại lão phu nhân vẫn là thuyết phục nàng, cố ý chuẩn bị hai người phòng khẩn cấp.

hiện tại quả nhiên là có công dụng.

May mắn không có làm các cục cưng đói bụng.

"Trần Thái y có kiểm tra bọn nhỏ không, như thế nào?" Khương Nịnh Bảo biết những đứa nhỏ ở nhà cao cửa rộng mỗi khi được sinh ra đều sẽ có đại phu kiểm tra, liền mở miệng hỏi.

Nàng mang thai từ đầu đến cuối hết sức thuận lợi, ngay cả nôn nghén đều không có,

"Bọn nhỏ rất khỏe mạnh." Định Quốc Công Tạ Hành khóe miệng vãnh lên.

Đây là hai đứa nhỏ mà của hắn cùng Nịnh Bảo đợi chín tháng, rốt cục bình an sinh ra, nói trong lòng Định Quốc Công trong lòng không phấn khích là giả, chỉ là hắn hiện tại không dám tới gần hai đứa nhỏcủa hắn.

Trong lòng không khỏi sinh ra một tia tiếc nuối.

hắn thật sự rất muốn tự mình ôm các con của mình.

"Nịnh Bảo, nàng đói không, ta cho người mang canh gà tổ yến bưng lại đây nhé." Định Quốc Công nghĩ tới điều gì, đem cái chén đặt lên bàn, đứng dậy đi gian ngoài gọi hạ nhân.

một khoảng nửa chén trà, có người mang theo hộp cơm đến đây.

Định Quốc Công cầm lấy hộp đựng thức ăn, tự mình bưng lên canh gà chưng tổ Yến đem ra ngoài, từng muỗng từng muỗng đút chocKhương Nịnh Bảo uống.

Dưới ánh nến chập chờn, chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú Định Quốc Công góc cạnh rõ ràng ra ngoài.

Kỳ thật Khương Nịnh Bảo có thể tự mình múc ăn, nhưng Định Quốc Công lại muốn đích thân đút nàng, Khương Nịnh Bảo đành phải bất đắc dĩ để Định Quốc Công đút cho mình ăn.

Trong lòng lại ngọt ngào thích thú.

Uống xong một chén lớn canh gà tổ yến, Khương Nịnh Bảo cả người giống như một con mèo ăn uống no đủ, lười biếng tựa vào đệm, nàng nhìn thoáng qua Định Quốc Công bên cạnh, nếu nàng không có nhớ lầm, vừa mới Quốc Công Gia nói bây giờ là giờ tý, nhịn không được đau lòng hỏi: "Quốc Công Gia, tại sao chàng không có trở về phòng ngủ?"

Trong phòng sinh giường cũng không lớn, hai người ngủ chung không được.

Huống hồ nơi này là phòng sinh, Định Quốc Công ở chỗ này cũng không tốt.

"Ta lo lắng cho nàng."

Nịnh Bảo không có tỉnh lại, Định Quốc Công căn bản không nguyện ý rời đi, con trai cùng con dâu cảm tình tốt bà rất vui nên sau khi xong việc Tạ lão phu nhân tùy ý hắn, vui mừng ôm mình hai đứa cháu rời đi.

"Nơi này giường rất nhỏ, chàng đâu ngủ cùng được." Khương Nịnh Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng không muốn Định Quốc Công rời đi, chỉ là... Chỉ là trong phòng quả thậtkhông có giường nào khác, nàng luyến tiếc xót xa Định Quốc Công.

"không sao, chấp nhận một chút vẫn là có thể." hắn lẳng lặng dừng ở Khương Nịnh Bảo, khóe miệng không tự chủ giơ lên, trong lòng dâng lên nhè nhẹ nhu tình cùng thương tiếc.

nói xong, Định Quốc Công Tạ Hành trực tiếp dùng hành động tỏ vẻ, ôn nhu ôm lấy Khương Nịnh Bảo cùng nhau nằm ở trên giường nho nhỏ.

Khương Nịnh Bảo: "..."

Môi nàng giật giật, muốn nói như vậy không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là không có cự tuyệt, sinh con thuận lợi, thân thể của nàng tốt, khôi phục cực nhanh, trải qua ba canh giờ tĩnh dưỡng, đã hết đau.

Bụng xẹp xuống, nhưng nàng vẫn có chút... Ừ, chỉ là có chút béo.

Khương Nịnh Bảo có chút ngượng ngùng làm cho Định Quốc Công nhìn thấy, thân mình lại cực kỳ tự nhiên thành thực tựa vào trong lòng Định Quốc Công.

Định Quốc Công khóe miệng hơi hơi cong một chút, nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Hôm sau

một nắng chói lọi xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào.

Trong phòng chậu than còn đang cháy, Khương Nịnh Bảo không tự chủ nháy mắt mấy cái, bên người Định Quốc Công đã sớm không còn, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Khương Nịnh Bảo ôm chăn ngồi dậy.

hiện tại chuyện nàng muốn làm nhất chính là muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ nàng sinh ra, nàng làm mẹ đến bây giờ còn không tận mắt nhìn thấy hai đứa nhỏ!

"Phu nhân, ngài dậy rồi!" Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc nghe được động tĩnh, vẻ mặt vui mừng đi đến bên giường, các nàng đã biết được đêm qua nửa đêm giờ tý phu nhân đã tỉnh một lần, còn uống thêm canh gà tổ yến.

Hai người rất là phấn khích.

"Hai đứa nhỏ đâu, tại sao không có thấy bọn chúng?" Khương Nịnh Bảo nắm lấy tay Xuân Hỉ, vội vàng hỏi.

"Hai vị tiểu thiếu gia đang ở chỗ lão phu nhân, phu nhân ngài đừng nóng vội, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt trước, đợi lão phu nhân ôm hai tiểu thiếu gia tới." Xuân Hỉ vội vàng nói.

Khương Nịnh Bảo đành phải kiềm chế tâm tình vội vàng của mình, Xuân Nhạc bưng tới chậu đồng cùng đồ rửa mặt tới, hai người hầu hạ Khương Nịnh Bảo rửa mặt xong, mới đi ra ngoài gọi người đem thức ăn lên.

"Quốc Công Gia đâu?" Khương Nịnh Bảo một bên vừa uống canh gà vừa nói, canh gà lần này không có hương vị gì, một chút cũng không dễ ăn, nhưng Khương Nịnh Bảo không ghét bỏ.

"đang ở bên ngoài chờ a." Xuân Nhạc cười nói.

Quốc Công Gia đối với phu nhân quan tâm, các nàng làm tỳ nữ của phu nhân rất cao hứng.

"Quốc Công Gia hôm nay nghỉ phép?" Khương Nịnh Bảo kinh ngạc hỏi.

"không phải, Tạ Thất nói Quốc Công Gia xin nghỉ."

Xuân Hỉ thoáng ngượng ngùng nói, sau khi nàng cùng Tạ Thất thành thân tình cảm của hai người vô cùng tốt, ở trước mặt phu nhân nói tới Tạ Thất, Xuân Hỉ có chút ngượng ngùng.

Khương Nịnh Bảo trong lòng dâng lên vẻ ấm áp, khóe miệng không tự chủ nổi lên một nụ cười ôn nhu.

Ăn qua canh gà đại bổ, Khương Nịnh Bảo muốn gặp bọn nhỏ khẩn cấp.

Ước chừng chừng một khắc đồng hồ, bọn nhỏ được bà vú ôm lại đây, đi cùng còn có Tạ lão phu nhân với khuôn mặt tràn đầy vui vẻ rạng rỡ, nàng vừa tiến đến liền hòa ái cầm tay Khương Nịnh Bảo.

"Vất vả cho con."

Khương Nịnh Bảo lắc lắc đầu: "không khổ cực, con thích có con, mẫu thân, con nhìn bọn nhỏ một chút." nói xong, hai bà vú cực kỳ hiểu lòng người ôm hai đứa nhỏ đến trước mặt nàng.

Khương Nịnh Bảo nhìn hai đứa bé sơ sinh được bọc trong khăn mền mềm mại, trong lòng đã tràn ngập một loại tâm tình kích động trước nay chưa có, miệng nở ra nụ cười ôn nhu.

Đây là hai đứa bé mà nàng sinh ra.

Khuôn mặt đứa nhỏ còn nhiều nếp nhăn hồng hồng, mắt nhỏ đang nhắm chặt, miệng lâu lâu động mộtcái, Khương Nịnh Bảo càng xem càng yêu thích, nhịn không được tự mình đem bọn nhỏ ôm trong lòng.

"Nịnh Bảo, hiện tại con đang ôm là lão Đại." Tạ lão phu nhân cười híp mắt nói, ôm lấy một đứa cháu nhỏ, ngồi ở bên người Khương Nịnh Bảo, hai người mẹ chồng nàng dâu vui vẻ hòa thuận nói về đứa nhỏ.

"Đúng rồi, Nịnh Bảo, sau ba ngày là lễ tắm rửa, ta tính tổ chức lớn, một tháng sau trăng tròn tiệc rượu cũng muốn tổ chức lớn." Đây chính là chuyện vui lớn của phủ Định Quốc Công, không làm lớn một hồi đều thực xin lỗi Nịnh Bảo.

Tạ lão phu nhân sớm đã phân phó Triệu quản gia cùng Hoàng ma ma chuẩn bị lễ mở tắm ba ngày.

"Đều nghe theo mẫu thân."

Khương Nịnh Bảo không có ý kiến, tiếc nuối duy nhất là, nàng hiện tại ở cữ, không thể đi ra ngoài nhưng tới tiệc rượu trăng tròn, nàng nhất định sẽ tham dự.

"Mẫu thân, Quốc Công Gia có thể ôm hai đứa nhỏ sao?" Khương Nịnh Bảo đang ôm lão Đại ngủ say, không biết nghĩ tới điều gì, nên hỏi một câu.

Tạ lão phu nhân tươi cười cứng đờ, thở dài: "A Hành hắn không dám tới gần đứa nhỏ, sợ thương tổn tụi nó, cho nên ta cũng không rõ lắm."

Khương Nịnh Bảo nghe vậy, chóp mũi đau xót, tâm tựa hồ bị châm chọc đâm một chút, ẩn ẩn làm đau.

"Lúc con mang thai, Quốc Công Gia cũng có thể cùng bọn nhỏ chơi với nhau, con nghĩ bọn nhỏ cũng giống con, có khả năng dễ dàng tới gần Quốc Công Gia."

Khương Nịnh Bảo trong lòng ẩn ẩn cảm giác như vậy, các con của nàng cũng không bị sát khí Định Quốc Công ảnh hưởng.

Tạ lão phu nhân đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh sắc mặt tối xuống, bà ôm lấy đứa cháu nhỏ, lắc đầu nói: "Này chờ bọn hắn lớn một chút rồi nói sau, bọn nhỏ mới vừa sinh ra, rất yếu đuối."

Đây chính là đứa nhỏ của A Hành, là cháu trai của bà, mặc kệ bị thương người nào, bà cũng sẽ đau lòng.

Khương Nịnh Bảo nhìn hình ảnh Tạ lão phu nhân như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, tất cả thuận theo tự nhiên đi, huống hồ tất cả đều là cảm giác của nàng, nếu cảm giác của nàng sai thì sao, đến lúc đó thương tổn tới đứa nhỏ, bọn họ sẽ càng thương tâm hơn.

"Mẫu thân nói rất đúng, chờ bọn hắn lớn một chút nói sau."

Tạ lão phu nhân tâm tình có chút buồn, nhưng nhìn tới hai đứa cháu nhỏ lập tức có tinh thần, sau khi cùng Khương Nịnh Bảo nói chuyện với nhau, đem hai đứa nhỏ ở lại bên người nàng, lưu luyến không rời đi được.

Hai đứa nhỏ ngủ thật lâu, Khương Nịnh Bảo uống một chén canh thúc sữa Hoàng ma ma bưng tới, nghe nói phụ nữ vừa sanh xong, sữa non vô cùng tốt cho đứa bé, đương nhiên Khương Nịnh Bảo sẽ khônglãng phí.

Chờ cho sữa non được kích ra ngoài, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh đòi bú, Khương Nịnh Bảo nghĩ nghĩ, hay là ôm lão Đại cho bú trước, cẩn thận điều chỉnh tư thế để đút cho lão Đại thì tiểu gia hỏa này không kịp chờ đợi mà mút nuốt thỏa thích.

Khương Nịnh Bảo thân thể được dưỡng vô cùng tốt nên sữa rất nhiều, sau khi cho lão Đại ăn xong thìvẫn còn dư cho lão Nhị bú no.

Hoàng ma ma cùng hai cái bà vú ở một bên nhìn, nhất là hai bà vú, các nàng thật không ngờ sữa của phu phân Quốc Công nhiều như vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng sẽ mất đi việc làm đầy đãi ngộ tốt này.

Hoàng ma ma nhìn hai cái bà vú một cái, không nói gì thêm.

Gần đến cuối năm, mọi người khắp kinh thành đều biết được phủ Định Quốc Công mừng có một đôi Lân nhi, dân chúng dồn dập dâng lên lời chúc phúc của mình, bên trong không khí vui vẻ rộng ràng rạng rỡ, luôn có hai bóng dáng không hài hoà.

Sau khi Dương Thư Thanh chịu kích thích lớn mà ói ra máu, lại biết được Tần vương phi nhận được thiếp mời từ phủ Định Quốc Công, nàng ta quyết định ở lễ tắm ba ngày lấy lại danh dự.

Ngoại trừ Dương Thư Thanh ra, còn có một người khác không có vui sướng chút nào, đó chính là Tạ Nhị phu nhân, từ khi biết được Khương Nịnh Bảo mang thai, Tạ Nhị phu nhân liền lo âu không thôi, sợ nàng một lần có được con trai.

Bà ta ngầm vụng trộm tìm Tạ Cảnh Dực vài lần, nhưng Tạ Cảnh Dực lại không để ý đến.

Tạ Nhị phu nhân nóng lòng như ngồi trên lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK