Lúc Lục lão gia rời khỏi Lệ gia, không khỏi thở dài nói: "Không hổ là quân nhân thế gia, ngay cả quyết định hôn sự cũng sấm rền gió cuốn* như vậy."
*Gốc là "雷厉风行" - Lôi lệ phong hành, ý nói tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã làm xong, giải quyết xong.
Lục Châu: "..."
Bản thân cậu còn cảm thấy rất không chân thực, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, liền quyết định ở lại, đương nhiên, cậu cũng có ý nghĩ muốn kết giao với Lệ Nam Huyền, nếu không đã không ở lại chỗ này.
Lục lão phu nhân nắm chặt tay Lục Châu hỏi: "Tiểu Châu, có cần chúng ta chuẩn bị đồ dùng hàng ngày gửi đến đây cho con không?"
Lệ Nam Huyền nói: "Cháu sẽ chuẩn bị kỹ càng cho Tiểu Châu, bà Lục không cần bận tâm."
Lục lão phu nhân vui mừng ra mặt, đứa cháu rể tương lai này cũng thật không tồi.
Lục Châu liếc nhìn tài xế lái xe và người ngồi ở ghế phụ lái nói: "Con muốn để Bàn Thủy và Bàn Mạt ở lại với con."
Bàn Thủy và Bàn Mạt là một cặp sinh đôi, là bạn chơi chung cùng lớn lên với Lục Châu, đồng thời cũng là vệ sĩ của Lục Châu, cho nên tình cảm giữa ba người còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
"Chuyện này…" Lục lão phu nhân nhìn về phía Lệ Nam Huyền, dù sao người sống trong Lệ phủ đều là nhân vật trọng yếu trong quân đội, bà không thể làm chủ giữ người ở lại Lệ gia, nếu có chuyện gì xảy ra, nhà họ Lục không kham nổi, nhưng nếu Lệ Nam Huyền đồng ý giữ người ở lại thì lại là chuyện khác.
Lệ Nam Huyền liếc nhìn hai người trẻ tuổi trong xe, ánh mắt lập lòe: "Để bọn họ ở lại với Tiểu Châu."
Bàn Thủy và Bàn Mạt từ trên xe bước xuống, còn Lục Đồng Thương bọn họ từ mình lái xe trở về.
Lệ Nam Huyền nói với Lục Châu: "Hôm nay tôi vội vội vàng vàng trở về, rất nhiều việc vẫn còn thời gian dặn dò người bên dưới đi xử lý, bây giờ tôi phải tranh thủ quay lại quân khu một chuyến bàn giao sự vụ, đến tối muộn mới có thể trở về, cậu cần gì cứ nói với chú Địch, chú Địch là quản gia nhà chúng tôi, chú ấy sẽ giúp cậu lo liệu ổn thỏa mọi thứ.”
Lục Châu gật gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Lệ Nam Huyền chân phải bước vào xe việt dã quân dụng của Kha Trăn, sau đó dùng một tay câu lấy cổ Lục Châu, kéo về phía trước, đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của đối phương.
Lục Châu: "..."
"Đóng dấu trước." Lệ Nam Huyền nhìn Lục Châu còn đang ngây ngốc, cong môi, nói một câu chờ tôi trở về, liền đóng cửa lái xe rời đi, rất nhanh, chiếc xe việt dã quân dụng đã biến mất trước mắt mọi người.
Bàn Mạt trêu ghẹo nói: "Gia, nụ hôn của Lệ thiếu tá có phải rất thơm không?"
Lục Châu xoa xoa môi: "Hắn chỉ mới chạm qua một cái, ta còn chưa kịp nếm thử là mùi vị gì."
Bàn Mạt cười ha ha: "Sau này còn rất nhiều cơ hội."
Bàn Thủy cười nói: "Lão gia tử bọn họ cũng thực là lợi hại, thậm chí ngay cả một đại nhân vật như Lệ nguyên soái còn có thể giải quyết, khiến ông ấy đồng ý cho cậu và cháu nội mình đi xem mắt."
Lục Châu nói: "Ta cũng thật không ngờ cha ta bọn họ vậy mà lại tìm tới Lệ gia."
Bàn Mạt khoác tay lên vai cậu: "Gia, cậu thành thật khai báo đi, cậu đồng ý đến Lệ gia, không phải là vì cũng có hứng thú với Lệ thiếu tá đấy chứ? Bằng không chỉ dựa vào mấy câu nói của lão gia tử bọn họ, cậu không thể nào đồng ý tới Lệ gia xem mắt một cách sảng khoái như vậy được.
Lục Châu mỉm cười không đáp, tựa hồ đã ngầm thừa nhận lời cậu ta nói.
"Không thể nào, không thể nào, cậu thật sự có hứng thú với Lệ thiếu tá sao? Vậy cậu thích hắn từ khi nào?" Bàn Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: "Sẽ không bởi vì mấy năm này…"
Lục Châu nhanh chóng lườm cậu ta một cái.
Bàn Mạt vội vàng ngậm miệng, không dám nói tiếp.
Bàn Thủy thấp giọng nói: "Sau này đừng nhắc lại sự tình mấy năm qua nữa."
Bàn Mạt vội vã gật đầu.
Lục Châu quay người: "Chúng ta đi vào thôi."
Ba người bước vào đại viện Lệ gia, liền bị Lệ Nam Y chặn lại.