Lục Châu chú ý tới ánh mắt của hắn, mặt nóng lên, vội vàng rút chân về.
Khóe miệng Lệ Nam Huyền nhếch lên, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngụy trang quân đội ra bao lấy cơ thể cậu rồi dẫn cậu trở về phòng.
Sau khi Lục Châu thay đồ ngủ xong thấy Lệ Nam Huyền vẫn đứng trong phòng cậu, liền hỏi: "Đã muộn như vậy rồi, sao anh còn chưa tắm rửa đi ngủ đi?
Lệ Nam Huyền không có ý định rời đi, dựa vào cạnh cửa nhìn đèn xanh bên ngoài: "Tối nay cậu có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?"
"Không có." Lục Châu không định đem chuyện Lệ Nam Y phái người giả quỷ tới dọa cậu và lén nhìn cậu tắm nói ra.
"Cậu không cảm thấy đèn xanh bên ngoài rất kỳ quái hay sao?"
Lục Châu gật gật đầu: "Đúng là rất kỳ quái, đèn xanh căn bản không thích hợp để chiếu sáng, ngày mai anh bảo Địch thúc tìm người thay bằng đèn ánh sáng trắng đi.
Lời này của cậu như thể đang nói về một chuyện gì đó rất buồn cười, khiến Lệ Nam Huyền không nhịn được bật cười thành tiếng: "Được."
Lục Châu nghi hoặc: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Lệ Nam Huyền cố nén lại tiếng cười, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.
Lục Châu ngáp một cái nói: "Tôi muốn ngủ."
"Ngủ đi." Lệ Nam Huyền đóng cửa phòng lại, sau đó vừa cởi áo khoác, vừa đi đến bên giường.
Lục Châu lập tức tỉnh táo, trợn tròn mắt: "Anh làm gì vậy?"
Lệ Nam Huyền vô tội nói: "Đương nhiên là ngủ."
"Sao anh không về phòng mình mà ngủ?"
"Đây chính là phòng tôi." Lệ Nam Huyền dang rộng hai cánh tay ngã xuống, thuận thế đè Lục Châu lên trên giường.
"Anh..."
"Hôm nay tôi mệt quá, có chuyện gì để mai hẵng nói." Lệ Nam Huyền ôm lấy cậu nhắm mắt lại, vài giây sau, liền truyền đến tiếng ngáy yếu ớt của người kia.
Lục Châu nhìn thấy đáy mắt hắn thâm đen, cũng không đánh thức người dậy, nhẹ tay nhẹ chân kéo chăn ở một bên sang đắp cho hai người, lại không nhìn thấy khóe miệng người bên cạnh giương lên một vệt ý cười.
Một đêm ngủ say, sáng sớm khi Lục Châu tỉnh lại, Lệ Nam Huyền vừa vặn rèn luyện trở về.
Quy tắc dùng bữa ở Lệ gia không có nhiều, nếu không phải là ngày nghỉ lễ, thì có thể không cần tụ tập cùng nhau ăn cơm, cũng giống như bữa tối hôm qua, nguyên soái phu nhân vì không để cậu cảm thấy gò bó, mà không mời cậu qua ăn cơm cùng.
Sáng nay cũng vậy, Lục Châu và Lệ Nam Huyền đơn giản dùng bữa sáng ở Dương Môn viện liền ra ngoài.
Ngồi lên xe, Lục Châu hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Lệ Nam Huyền nói thẳng: "Tôi nghe ông nội nói cậu từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, bệnh lớn bệnh nhỏ liên tục không dứt, mãi đến năm mười tám tuổi mới có chút khởi sắc, nên hôm qua tôi đã hẹn một người bạn làm trong bệnh viện, nhờ anh ta hôm nay giúp cậu làm kiểm tra toàn thân."
Lục Châu hơi sững sờ, trong lòng có chút cảm động nho nhỏ: "Vô dụng thôi, trước đây tôi đã từng làm kiểm tra toàn thân rồi, cũng không tìm ra nguyên nhân."
Lệ Nam Huyền liếc cậu một cái: "Cậu vốn không nên là người ốm yếu nhiều bệnh."
"Có ý gì?"
Lệ Nam Huyền không trả lời, lại hỏi sang chủ đề khác: "Tôi nghe nói cậu liên tục tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học*, nhưng vẫn không thi đậu?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
*Gốc là 高考, Cao Khảo hay Kỳ thi Tuyển sinh Đại học Toàn Quốc (普通高等学校招生全国统一考试, Phổ thông Cao đẳng học hiệu chiêu sinh toàn quốc thống nhất khảo thí), còn gọi tắt là Cao khảo Phổ thông, là một kỳ thi chung được tổ chức hàng năm ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Kì thi chung này là điều kiện tiên quyết để vào hầu hết các cơ sở giáo dục bậc đại học ở Trung Quốc, bao gồm: Tiếng Trung tiêu chuẩn; toán học; ngoại ngữ (một trong các môn tiếng Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức và Tây Ban Nha); một trong hai ban, Ban khoa học xã hội (文科倾向) với tổ hợp các môn lịch sử, khoa học chính trị và địa lý hoặc Ban khoa học tự nhiên (理科倾向) với tổ hợp các môn vật lý, hóa học và sinh học. Theo thông lệ, Kỳ thi tuyển sinh đại học hiện đại diễn ra từ ngày 7 đến ngày 8 tháng 6 hàng năm, mặc dù ở một số địa phương, kỳ thi này có thể kéo dài thêm một ngày. Hiện nay chỉ còn 5 tỉnh ở Trung Quốc có đề thi đại học riêng, lần lượt là: Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Giang Tô và Chiết Giang. Tổng điểm tối đa có thể thay đổi giữa các năm và cũng khác nhau giữa các địa phương. (Theo Wikipedia)
Lục Châu nhắc đến chuyện này liền nổi giận, thành tích của cậu rõ ràng rất tốt, là người xếp thứ nhất cả năm, thế nhưng mỗi lần đến cao khảo, cậu không phải trên đường đi gặp chút sự cố ngoài ý muốn dẫn đến bỏ lỡ kỳ tuyển sinh, thì là bài thi cậu nộp không hiểu sao* lại biến thành giấy trắng, nếu không thì cũng là một số đáp án của cậu bị ai đó xóa đi sửa lại mất, cậu đã từng không dưới một lần hoài nghi có người ở sau lưng âm thầm chỉnh mình, cũng phái người đi điều tra qua, nhưng đều không tìm được chút manh mối** nào, cuối cùng chỉ có thể quy kết là do cậu quá xui xẻo.
*Gốc là 莫名其妙 – Mạc Danh Kỳ Diệu – có nghĩa là chả hiểu ra làm sao cả, không sao mà nói rõ được, không thể tả được, mơ hồ, chả rõ ràng gì, quái lạ, ù ù cạc cạc; tức khó có thể nói rõ được sự sâu sắc, bí ẩn về một điều gì đó.
**Gốc là 蛛丝马迹 – Thù Ti Mã Tích – có nghĩa là sợi tơ nhện, dấu chân ngựa; manh mối; đầu mối (ví với việc không tìm ra được đầu mối rõ ràng của sự việc).
Cậu từ nhỏ đã liên tục gặp xui xẻo, ra khỏi cửa, nếu không phải gặp tai nạn xe cộ, thì cũng là gặp cướp bóc, về sau xui riết cũng thành quen.
"Đúng vậy, tôi thi tám năm, cũng đậu không nổi đại học danh tiếng mà tôi muốn."
Lệ Nam Huyền nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, giơ tay xoa xoa tóc cậu: "Có tôi ở đây, đảm bảo sang năm cậu có thể thi đậu đại học danh tiếng."
Ánh mắt Lục Châu sáng lên: "Thật sao?"
Lệ Nam Huyền ý vị thâm trường nói: "Chờ cậu gả vào cửa Lệ gia rồi, sẽ biết là thật hay giả."
Lục Châu: "..."