Đinh Nguyễn Nguyễn nghe xong muốn trực tiếp xông pha vào chiến trận nhưng may mắn vô cùng là được giữ lại. Trình Tư Man cũng tỉ mỉ kể lại quá trình gặp một ông chú đẹp trai Tô Gia Hiệu ra sao. Còn tờ giấy hôm qua, con bé cất giữ cẩn thận lắm, nó kẹp trong một cuốn sổ tay hay mang theo rồi bỏ vào cặp. Nhất định là không để mảnh giấy đó bị nhăn. Bởi vì đây là món quà giúp đỡ đầu tiên mà Trình Tư Man nhận được.
Mấy ngày sau đó, ông chú cũng không có đến tìm con bé, mà con bé ở trên trường cũng không có bắt nạt. Có lẽ, vì mấy đứa nhóc đó sợ Đinh Nguyễn Nguyễn một, thì sợ Tô Gia Hiệu mười. Đám người đó sợ Tô Gia Hiệu thật sự là người quen của Trình Tư Man. Mà rõ ràng là, Tô Gia Hiệu đối với con bé cũng gọi là có chút xíu quen biết. Ngoài biết tên và số điện thoại của ông chú, thì Trình Tư Man không biết gì hết.
Mấy ngày này, đám con gái đó không thấy ông chú đi cùng Trình Tư Man nữa. Họ liền nghĩ, Tô Gia Hiệu chỉ là người qua đường nên mọi thứ lại đâu vào đấy.
Tính của mấy người này thật sự rất xấu, nhưng lại thường đi rất đông người, đánh nhau cũng rất giỏi mà ba mẹ bọn họ lại là kiểu có chút tiền, bênh con cái vô tội vạ. Nếu vướng vào, thì thật sự rất phiền phức.
Nhưng trên đời này lại có câu, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
Ngày thứ tư, Trình Tư Man đi học, vừa đến lớp thì bạn học cố tình gạt chân làm con bé té đến u đầu gối. Bạn học tỏ rất vô ý tứ xin lỗi. Có lẽ, đến bàn học cũng bị bôi bẩn toàn là phấn trắng, bên cạnh còn dựng cả dụng cụ vệ sinh.
Đinh Nguyễn Nguyễn tức giận lên tiếng nói thay bạn mình, nhưng bởi vì lớp của con bé chơi cùng nhau theo kiểu bè phái nên có nói thì bọn họ cũng không quan tâm. Trình Tư Man không phải là chưa nhìn qua những ánh mắt vô tình như vậy. Cô cảm thấy, sẽ chẳng ai muốn vướng vào mấy loại rắc rối này. Huống hồ gì, cô là người trong cuộc mà còn ngại lên tiếng.
Trình Tư Man vốn là đứa trẻ vui vẻ, vì sợ phiền mà cam chịu. Cô nhận thức được rằng, cuộc sống của mình đã có quá nhiều thứ rắc rối nếu cố gắng tránh được thì sẽ tránh. Bây giờ, chẳng ai có thể đứng ra giải quyết hậu quả giúp con bé cả... Kể cả ông chú. Mới gặp nhau hai lần, Trình Tư Man không có chắc ông chú là người tốt, cũng không có thân thiết.
Đinh Nguyễn Nguyễn giúp Man Man dọn dẹp lại bàn học. Cô bạn hơi tức giận khi con bé có thái độ nhịn nhục như vậy, nhưng cũng ngầm hiểu và thông cảm cho bạn mình. Ngồi ở ghế nhà trường, các cô đều phụ thuộc vào gia đình, mà riêng Trình Tư Man lại không thể phụ thuộc quà nhiều.
Tiết học đó, Trình Tư Man vẫn học bình thường. Thầy cô ở trường cũng không biết vụ việc của cô, mà Man Man hay Nguyễn Nguyễn cũng không ai nói gì. Buổi trưa, Trình Tư Man cùng Đinh Nguyễn Nguyễn ăn cơm. Con bé vì để tiết kiệm nên mang theo cơm nhà để ăn, còn Nguyễn Nguyễn bởi vì thích ăn cơm nhà nên cũng mang theo để ăn.
"Nguyễn Nguyễn, hôm nay cậu ăn gì thế?"
"Hôm nay mình có đùi gà, mình đặc biệt lấy nhiều chia cho cậu."
"Cảm ơn nhé! Tớ xin..."
Trình Tư Man cười hớn hở gật đầu. Bình thường, cô bạn tốt bụng này sẽ chia phần cơm trưa với con bé. Đinh Nguyễn Nguyễn một tay cầm túi giữ nhiệt, một tay khoác qua vai Trình Tư Man dáng đi vô cùng phóng khoáng.
Hết giờ trưa, hai cô nàng cùng nhau lên lớp như bình thường. Câu chuyện cũng không có gì khác thường cho đến giờ giải lao. Trình Tư Man phát hiện mình bị mất cuốn sổ tay hay dùng để ghi nhật kí. Trong lòng bối rối, hốt hoảng không ngừng. Con bé nhớ rõ là buổi trưa đã cẩn thận bỏ quyển sổ vào cặp rồi khóa cặp lại.
Trình Tư Man loay hoay tìm, cô muốn quay xuống hỏi Nguyễn Nguyễn thì mới nhớ ra cô nàng đang cùng lớp trưởng đi lấy vở bài trên phòng giáo viên. Khoảng hai phút sau, một quyển sổ có phần hơi rách nát được ném xuống bàn học của Man Man. Những tờ giấy bị xé rơi lả tả xuống mặt bàn. Thái độ người đứng trước mặt vô cùng đắc ý.
"Thời bây giờ rồi mà còn viết nhật kí, đúng là quê mùa."
Trình Tư Man nhìn quyển sổ của mình không còn được nguyên vẹn nằm trên bàn. Trong lòng là ngùn ngụt ngọn lửa tức giận. Con bé biết đối phương là cố ý gây sự. Quyển sổ là nơi tâm tư, tình cảm của Trình Tư Man được giãi bày. Vốn không có gần cha hay mẹ nên con bé vô cùng thiếu thốn sự chia sẻ từ gia đình. Quyển sổ này, mọi ghi chép đều là chuyện cá nhân của cô bé, nay lại bị bạn học xâm phạm.
Cô biết rõ, nước sông không phạm nước giếng. Trình Tư Man luôn cố gắng nhẫn nhịn được thì nhẫn nhịn hoặc là sẽ hòa đồng với tất cả mọi người để tránh phiền phức. Con bé còn rõ ràng, tuyệt đối là người biết điều, chưa từng làm phiền người khác. Nhưng môi trường của cô đang sống lại là hiện tượng cá lớn nuốt cá bé. Sự nhẫn nhịn của con bé lại vô tình tiếp tay cho những con cá lớn vượt qua giới hạn.
Trình Tư Man ánh mắt đầy sự tức giận được kiềm nén nhìn về phía đối phương. Đối phương có đông hơn nữa thì cũng chỉ có thể bắt nạt được cô thôi.
"Mày trừng ai đấy? Đồ không cha không mẹ. Tại vì mày quá tệ hại nên ba mẹ mày mới không cần mày! Đã rách nát lại còn ra vẻ cái gì?"
Đối phương đứng trước mặt cô thì vênh váo, mắng mấy lời khó nghe đến cực điểm. Có lẽ, họ đọc được mấy trang đầu của quyển sổ nên biết được chuyện này. Vốn dĩ, họ vô cũng không thích con bé cho nên, nếu gặp chuyện gì xấu xa thì cũng chỉ có hả hê mà vùi dập không thương tiếc.
Những lời nói đó chính là những điều mà Trình Tư Man đấu tranh trong nội tâm sâu thẳm. Hôm nay, lại bị một người xa lạ nói ra trước biết bao nhiêu người. Cơn tức giận lên tới cực đại. Trình Tư Man có là người giỏi nhẫn nhịn cỡ nào thì cũng không nghe nổi lời xúc phạm nặng nề như vậy. Con bé đứng bật dậy, tuy vóc dáng so với đối phương có phần lép vế nhưng cơn tức giận này không nuốt xuống được.
"Thì sao? Bởi vì tôi như vậy nên bạn mới bắt nạt được tôi, bạn thấy như vậy là oai lắm à?"
Đối phương dường như không nghe lọt tai chữ nào, trực tiếp cười mỉa mai đi tới. Họ dùng ngón tay chỉ trỏ vào người con bé.
"Kẻ bị bỏ rơi muôn đời là kẻ bị bỏ rơi. Bây giờ tao bắt nạt mày, mày xem có ai tình nguyện giúp đỡ mày?"
Trình Tư Man chướng tai gai mắt hất tay họ để bên vai mình xuống.
"Tôi không có bị bỏ rơi!"
Đối phương ác ý cười, trực tiếp dùng hay tay đẩy con bé từng cái. Mỗi một lần đẩy đều cố ý đâm sâu vào vết thương của Man Man mà đục khoét.
"Mày chính là kẻ bị bỏ rơi!"
"Cha mẹ mày có ai cần mày không?"
"Ai mà thèm quan tâm cái loại phiền phức như mày."
"Bám đuôi con Đinh Nguyễn Nguyễn?"
"Quá là thất bại, thất bại thảm hại!"
Đối phương đẩy con bé, dồn xuống góc lớp. Trình Tư Man tức giận, mặt đỏ bừng bừng. Cô dùng hết sức của hai tay xô mạnh đối phương. Đối phương có bị té thì bạn bè đi theo cùng cô gái đó một người đỡ lấy, một người nhảy ra đáp trả làm con bé loạng choạng bước chân ngã ra sau.
Không khí trong lớp ồn ào căng thẳng đến cực điểm, những bạn học lớp khác cũng kéo nhau ra xem nhưng tuyệt đối không ai dám đứng ra giúp đỡ. Đinh Nguyễn Nguyễn nghe lớp mình có ồn ào, là một ban cán sự. Cô nàng giao nhiệm vụ lại cho lớp trưởng rồi chạy về lớp. Chen qua từng đám đông liền thấy Trình Tư Man ngã sõng soài ở cuối lớp.
"Làm cái gì đấy?!!"
Đinh Nguyễn Nguyễn hét lên chạy vào. Bởi vì sự việc đánh nhau là lớn nên giám thị cũng nhanh chóng xuống lớp tóm cả đám lên phòng giám thị. Đối phương lại là người có chút danh tiếng, phụ huynh thường xuyên biếu quà nhờ chăm sóc. Trình Tư Man chỉ đẩy một cái mạnh, cô ta cũng không có ngã xuống đất nhưng lại nói dối trắng trợn rằng đã bị con bé đánh và đẩy té xuống đất. Đám bạn bên cạnh rất phụ họa theo.
Đinh Nguyễn Nguyễn bênh vực Trình Tư Man hết lời nhưng giáo viên lúc này chỉ nhìn cô nàng.
"Chuyện không liên quan tới em, em về lớp đi!"
"Em? Cô không tin em?"
"Đinh Nguyễn Nguyễn về lớp!"
Trình Tư Man liếc nhìn Nguyễn Nguyễn một cái cũng ra hiệu bảo cô nàng về lớp. Trong phòng căng thẳng, chỉ có tiếng kể lể của đối phương, còn lại Trình Tư Man không được nói một câu nào. Chỉ cần là cô nói đều bị giáo viên trực tiếp bác bỏ, không để ý. Giáo viên không hề hỏi rằng vì sao con bé lại làm vậy.
Từ ngày đầu vào cấp hai, Trình Tư Man là một học sinh loại khá, tính tình hiền lành, dễ gần nói chung là chưa từng có vụ việc quậy phá nào. Con bé là một học sinh ngoan chính hiệu. Vậy mà hôm nay, họ lại không nghĩ tới lí do gì mà khiến một học sinh như vậy đánh nhau.
Giáo viên muốn mời phụ huynh của đối phương và con bé lên. Số điện thoại của cô ta thì tìm rất dễ nhưng đến Trình Tư Man thì lại không có.
"Số điện thoại phụ huynh em đâu?"
Con bé lắc đầu.
"Dạ không có!"
Giáo viên dường như không muốn nhân nhượng với Man Man.
"Trình Tư Man! Nói dối là đức tính xấu."
"Em đã nói là em không có!"
Không biết vì sao vào lúc này, có sợ đến mấy cũng không có sợ bằng việc để bà biết chuyện này. Bây giờ, có bị mắng chết ở đây cũng không.
Đối phương thì được ra bàn viết bản tường trình, còn Trình Tư Man ở lại nghe giáo huấn. Giáo viên nhất quyết là phải để người nhà của con bé đến nhưng Man Man quá cứng đầu.
Mẹ của đối phương tới, hành động đầu tiên chính là xông tới bên cạnh Trình Tư Man.
"Mày dám đánh con gái tao?"
Người phụ nữ này vừa vào đã chua ngoa đanh đá động tay động chân với Trình Tư Man nhưng vẫn may là có giáo viên ngăn cản. Con bé vừa tức giận vừa ấm ức không nói nên lời. Bây giờ có mười cái miệng cô cũng không nói lại bọn họ. Thiên vị là thiên vị, Trình Tư Man có đúng cũng là sai.
"Trình Trình Tư Man, em đánh bạn học bị thương gây sự em biết lỗi của em chưa?"
Con bé mím môi không nói. Giáo viên lại nhẫn nhịn hỏi thêm một lần nữa nhưng giọng điệu đã có phần mất bình tĩnh.
"Cô hỏi em đấy, Trình Tư Man em biết lỗi chưa?"
Người phụ nữ kia cũng mất kiên nhẫn.
"Phụ huynh của nó đâu? Tôi muốn gặp họ."
Giáo viên lúc này mới giải thích.
"Con bé này không có số liên lạc với người nhà."
"Không có số? Nó là ba mẹ không nhận, hay là đầu đường xó chợ? À phải rồi, côn đồ như nó ai mà thèm."
"Chị bình tĩnh!"
Trình Tư Man nắm chặt hai bàn tay kiềm nén ầm ức thì một lần nữa bị xúc phạm. Con bé lớn tiếng nói.
"Tôi không phải côn đồ! Tôi có cha có mẹ!"
Giáo viên thấy con bé lớn tiếng với người lớn cũng đanh mặt lại.
"Trình Tư Man! Em đừng có không biết lớn bé!"
Bỗng từ phía sau lưng Trình Tư Man, cánh cửa mở ra. Bóng dáng cao lớn, khí chất riêng biệt vừa bước vào đã vô cùng nổi bật. Hình như, Tô Gia Hiệu vừa mới từ công ty qua nên trên người vẫn còn nguyên một bộ suit đen bảnh bao, chỉnh chu.
Anh tiến vào bên trong, ánh mắt vững chãi, mạnh mẽ nhìn xoáy vào Trình Tư Man. Cô mở tròn mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên. Nhưng chính ánh mắt phức tạp đó, khiến con bé vô thức lui lại vào bên trong góc phòng. Anh có cảm thấy Trình Tư Man cô là môt con nhóc xấu tính như lời bọn họ nói không? Đột nhiên, Tiểu Man cảm thấy có chút xấu hổ. Cô không muốn gặp anh trong hoàn cảnh mà bản thân mình đang chật vật. Vì sao lại thế nhỉ? Có lẽ, sâu bên trong mỗi người đều muốn mình xuất hiện trước "ai đó" thật đẹp đẽ.
"Xin chào, tôi là phụ huynh của Man Man, tôi mới được bạn học của em ấy thông báo nên đến trễ một chút, mong hai vị thông cảm."
Tô Gia Hiệu thái độ, tỏ vẻ xin lỗi đi tới bàn. Giáo viên ngồi ở chính giữa nhìn anh bất ngờ. Có lẽ, chính cô ta cũng không ngờ Trình Tư Man có một vị phụ huynh trông không tầm thường như vậy.
Anh thuận tiện thả cái nút gài áo ở giữa rồi ngồi xuống. Ánh mắt nhìn vào con bé trong góc không nói gì, cũng nghĩ nếu tỏ thái độ gì đó, rất có thể Trình Tư Man sẽ hiểu lầm anh gì đó.
Giáo viên ngồi ở chính giữa bắt đầu tóm tắt lại sự việc theo những gì mà đối phương viết trên giấy tường trình. Nào là:
"Gây gổ với bạn học."
"Lớn tiếng với giáo viên."
"Tranh cãi với phụ huynh, không biết nhận lỗi."
Tô Gia Hiệu nghe mấy lời này có chút chói tai. Anh cũng từng tìm hiểu qua con bé, đương nhiên biết thời đi học của cô như thế nào. Không lẽ, giáo viên sẽ không tìm hiểu xem vì lí do gì mà một học sinh luôn gương mẫu, ngoan ngoãn trở nên như vậy ư? Một giáo viên lại để phụ huynh nhục mạ học sinh của mình? Anh càng chán ghét những người vô trách nhiệm, một người như vậy làm sao có thể làm công việc giáo dục.
"Lời nói của cô cũng là lời nói đến từ một phía, còn không có bằng chứng. Tôi nghĩ, làm người lớn cũng không nên đổ tội oan cho một đứa trẻ."
Vị phụ huynh kia nhăn mặt, một mực lên tiếng bảo vệ con gái mình bất chấp.
"Con gái tôi bị đánh, nó có thể nói dối sao? Trước đó có nhiều bạn bè làm chứng như vậy còn không phải là bằng chứng?"
Đối mặt với mấy tình huống như thế này, anh cũng không phải là mới gặp. Trên thường trường mấy năm đã gặp không ít loại người vô lý, tự cho mình là đúng như vậy. Trong lòng thì vô cùng ghét bỏ, nhưng ngoài mặt không thể để mất bình tĩnh. Trong một cuộc đàm phán, người nào mất bình tĩnh trước, chắc chắn sẽ thua.
Trình Tư Man đứng một bên, cũng không nghĩ mình sẽ nói gì thêm nữa. Cô có nói cũng nói không lại những người vô lý. Ba cái miệng của họ, con bé đấu không lại!
Man Man cũng không biết vì sao Tô Gia Hiệu lại luôn xuất hiện vào những lúc cô chật vật khó khăn, cũng không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, vào lúc này. Có lẽ, nếu anh không xuất hiện, có lẽ Trình Tư Man sẽ yếu thế, sẽ phải cúi đầu nhận lỗi lầm không thuộc về mình. Có lẽ, đối phương sẽ vô cùng hả dạ tiếp tục bắt nạt cô.
Con bé giật mình, hóa ra Trình Tư Man không có mạnh mẽ như cô nghĩ.
Là vì cô cảm thấy mình yếu thế nên bỏ cuộc sao?
"Nếu con gái cô không nói dối, thì Tiểu Man của tôi thì nói dối? Bạn bè làm chứng cũng là bạn bè của con gái cô, cô có chắc sẽ không có bao che? Tôi nghĩ, làm người lớn giải quyết mọi việc đều phải có lí lẽ và chứng cứ mới có thể buộc tội người khác."
Giáo viên thấy vị phụ huynh đỏ mặt vì tức giật cũng lên tiếng.
"Dù sao Trình Tư Man cũng gây gổ với người khác, con bé cũng có thái độ không đúng với người lớn. Mấy chuyện này coi như chỉ cần một lời xin lỗi là được rồi."
Trình Tư Man giật mình tự hỏi. Tô Gia Hiệu sẽ đồng ý thỏa hiệp ư?
Tô Gia Hiệu một lần nữa nhìn cô. Ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu sự nhẫn nhịn mà ở độ tuổi này cô không nên có chứ? Anh càng không tin con bé này sẽ hành động vô lí nếu như không có lí do.
Mấy lời to tiếng lúc nãy ở ngoài cửa, có bao nhiêu sự lăng mạ, đay nghiến và xem thường. Để một đứa trẻ nhận lấy những điều không mấy tốt đẹp, đấu đá với bao nhiêu bộ mặt xấu xa của ngưới lớn. Cô đấu lại sao? Anh càng căm giận một người là phụ huynh không biết lí lẽ, làm sao mà dạy con? Một người là giáo viên thiên vị, sỉ nhục học sinh của mình làm sao mà giáo dục được một thế hệ tốt? Bạn bè của con bé, không một ai lên tiếng sao?
"Một lời xin lỗi vốn dĩ không khó nói, nhưng phải cần đúng lúc, đúng người. Vị phụ huynh đây cũng cần phải xin lỗi Tiểu Man một tiếng."
Vị phụ huynh nghe nói mình phải nói xin lỗi lật tức bùng nổ, miệng mồm không biết giữ lại.
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói sai sao? Là một đứa không có cha mẹ dạy dỗ thì làm sao mà nên người, làm sao mà có thể làm người tốt. Nó được đi học, được nhà trường giảm phân nửa học phí đã là quá may mắn cho nó. Cậu cũng đừng bảo tôi phải thông cảm cho nó, số phận của nó là chuyện của nó, nó gây chuyện giở thói côn đồ với con gái tôi, tôi nhịn được sao?"
"Tôi nghĩ làm người lớn quan trọng lắm phải có cái não suy nghĩ có lí lẽ. Tỏ ra mình cao quý hơn sao? Chị nó người, con gái chị là người thì Tiểu Man là đá? Tôi không bắt chị phải thông cảm, nhưng tôn trọng người khác là điều mà một đứa trẻ con cũng được dạy. Tôi hỏi chị bằng chứng đâu thì chị không nói được, một mực vịn vào cái lí do gia đình người khác như thế thì mặc định người ta như thế. Tôi nói đến đây, nếu chị ấm ức cũng có thể tố cáo tôi, kiện tôi. Chuyện con bé có đánh bạn hay không, có bằng chứng cụ thể, tôi sẽ cùng chị đối chất làm rõ. Còn việc chị xúc phạm Tiểu Man ai cũng nghe thấy, tôi cũng nghe thấy, mời chị xin lỗi con bé!"
Đến giáo viên cũng không ngờ, người đàn ông mặc vest nho nhã, lịch sự như vậy lại có thể nói ra mấy lời không nể mặt mũi người khác như vậy. Cũng không ngờ, Trình Tư Man lại có vị phụ huynh có khí tức bức người như vậy.
Ánh mắt anh bây giờ lạnh lẽo đến cùng cực, không còn một tia ấm áp. Tô Gia Hiệu quyết không chừa cho ai một con đường sống. Nếu vị giáo viên kia mở lời thêm một câu, anh sẽ ngay lập tức rút luôn con đường của cô ta. Giáo viên như vậy còn có thể giáo dục tốt cho người khác à?
Trình Tư Man hoàn toàn bất ngờ. Trong tiềm thức của con bé, ông chú Tô Gia Hiệu là một người hiền lành, dịu dàng. Hôm nay, lại được chứng kiến thêm một vẻ mặt khác của anh. Cảm thấy có chút ngạc nhiên. Không ngờ, ông chú lại quyết liệt như vậy. Nghe giọng điệu này, là anh đang tức giận cho cô sao? Quyết liệt như vậy là vì bảo vệ cô?
Có lẽ, khi con người ta lâm vào tình huống khó khăn lại gặp được người sẵn sàng giúp đỡ mình thì sẽ sinh ra một loại cảm xúc không nói nên lời. Là cảm kích, là cảm động hay là rung động?
Trình Tư Man lần đầu tiên muốn thử dựa dẫm người nào đó.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, vị giáo viên cũng muốn giảng hòa, vì thế mà không thể cố chấp đối đầu với anh.
"Thôi được rồi, chuyện gây gổ nhỏ như này cũng không nên làm lớn như vậy, ai nên xin lỗi thì nên xin lỗi, đừng quá căng thẳng."
Tô Gia Hiệu không nói gì, chờ vị phụ huynh kia nói ra hai chữ xin lỗi. Vị phụ huynh kia mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ "xin lỗi" không hề có thành ý rồi nhanh chóng lao ra ngoài. Đối phương cũng chạy theo mẹ, cũng không quên liếc con bé một cái.
Giải quyết xong việc, Tô Gia Hiệu cũng không có ý định nán lại đó. Anh cúi đầu chào giáo viên ngồi ở giữa bàn rồi cầm lấy bàn tay nhỏ xíu không có lấy hơi ấm nào của Trình Tư Man kéo cô rời đi.
Con bé căng thẳng lắm sao?
Tô Gia Hiệu hơi cười chua xót, làm sao một đứa trẻ đối mặt với tình huống đó mà không căng thẳng.
Hai người một lớn một bé đi trên một dãy hành lang. Trình Tư Man trong lòng hơi rối rắm. Rõ ràng con bé và ông chú này gặp nhau mới có hai lần, cũng không tính là thân thiết mà lại có lòng tốt giúp cô hai lần. Vì lòng tốt chăng? Bỗng nhiên có cảm giác không nói nên lời, nếu Tô Gia Hiệu tiếp tục như vậy, cô sẽ trở nên dựa dẫm vào anh mất.
Trong căn phòng lúc nãy, Trình Tư Man căng thẳng không nói được cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn một chút. Bởi vì cô biết cô không thể thắng lại họ. Con bé không biết làm gì hơn ngoài cúi đầu. Khoảnh khắc anh xuất hiện, anh bảo vệ con bé. Trình Tư Man vừa mừng vừa lo. Mừng bởi vì cô sẽ không có đơn độc chiến đấu. Nhưng lo bởi vì lại để anh thấy một góc xấu xa trong cuộc sống của cô. Trình Tư Man có chút hổ thẹn, bởi vì bản thân mình lúc này không thể vui vẻ, hoạt bát như những lần gặp trước đó.
Trình Tư Man bỗng dừng bước, khóe mắt cay xè. Cô đang cảm động sao?
"Cháu xin lỗi!"
Tô Gia Hiệu hơi bất ngờ, trong lòng có chút xót xa. Một đứa trẻ khi nhận được sự giúp đỡ lại tỏ ra bài xích chỉ vì cảm thấy phiền người khác. Đây cũng là lần đầu tiên, anh lại ra mặt ở một sự việc như vậy. Vì lòng thương hại đối với một đứa trẻ ư? Anh không, anh không có tốt bụng như vậy. Tô Gia Hiệu chỉ là không muốn nhìn thấy vẻ nhẫn nhịn như vậy ở khuôn mặt của con bé. Một mình giương cung, giơ kiếm với những người xúc phạm mình nhưng lại chỉ có thể chịu thua vì yếu thế hơn. Lúc anh đưa cho Trình Tư Man số điện thoại của mình, anh cũng biết con bé sẽ không gọi đến, bởi vì tính cách cô bài xích với người lạ, cũng không tùy tiện nhờ giúp đỡ. Nếu không nhờ cuộc điện thoại của một nữ sinh khác, anh cũng sẽ không thể tới kịp thời.
Cảm giác bị xúc phạm nhưng không thể lên tiếng là như thế nào? Anh cũng đã từng, cũng rất hiểu.
Tô Gia Hiệu cúi người thấp xuống, ôm con bé một cái.
"Không có gì, sau này có chú, chú không để ai bắt nạt cháu. Cháu yên tâm nhé!?"
Trình Tư Man run lên, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Cảm giác bật lực, đau khổ khi bị một người xa lạ xé toạt vết thương mà mình luôn cất giấu cho cả thế giới xem. Cô không biết phải làm sao, càng không biết phải giấu mình vào đâu. Nhận lấy bao nhiêu lời nói khó nghe, tại sao họ có thể làm tổn thương người khác mà vẫn mỉm cười vì điều đó chứ. Trong một tình huống như thế, lại có người nói với Trình Tư Man rằng sẽ có họ bảo vệ cô. Trong lòng cô vừa hốt hoảng, vừa lo mừng.
Con bé rất ít khi rơi lệ, đặc biệt là trước mặt người lạ. Nhưng hôm nay lại bởi vì sự tốt bụng, dịu dàng của ông chú mà khóc đến không nói nên lời. Bên tại vang vọng giọng nói đầy từ tính và ôn nhu.
Cơ thể nhỏ bé trong lòng run rẩy, Tô Gia Hiệu vòng tay sau lưng, vuốt nhè nhẹ. Hành động dịu dàng vừa an ủi, vừa dỗ dành. Khi ôm Trình Tư Man trong lòng, anh mới nhận ra cơ thể cô vừa nhỏ vừa gầy. Bây giờ, còn ngồi khúc hu hu như con mèo nhỏ bị bỏ.
Tô Gia Hiệu trong lòng vừa xót vừa buồn cười. Đưa tay lau nước mắt cho cô. Đột nhiên, cảm thấy Trình Tư Man khi cười là đẹp nhất. Anh vĩnh viễn muốn con bé này sẽ giữ được nét cười ngây ngô lúc ngồi ăn cháo cùng anh.
Có lẽ, anh muốn bảo vệ nó...
Cảm giác bất lực khi bị đổ oan mà không có người giúp đỡ cực kì khó chịu. Hồi ấy, tôi bị gvcn phạt và mắng trước lớp chỉ vì lời nói dối của bên, và cũng bởi vì lòng tốt của tôi. Cô ấy không hề nghe một câu nói nào từ tôi mà đã vội vàng kết luận, chỉ vì nhà bạn kế bên hay biếu quà cho cô ấy rất nhiều. Tôi đã rất giận, nhưng không thể làm gì hơn.