“ Đạo hữu, tại sao ngươi lại nhảy từ trong núi ra?”
“ Đúng rồi, không biết nên xưng hô thế nào?”
Phó Diễn Chi phe phẩy quạt, trên mặt là một nụ cười có thể nói là phong tao, nhìn qua không giống người tu tiên mà giống một quý công tử thế gia phong lưu thiếu kiềm chế. Cái miệng kia của hắn dọc đường không hề ngừng nghỉ, dù Lâu Nguyệt Đồng lười phản ứng, hắn vẫn cứ liên tục tuôn chữ ra ngoài.
Mở miệng một tiếng “ đạo hữu”, rõ ràng là tên gọi châm chọc, cứ thế bị hắn gọi cực kì thân thiết.
Bọn họ đang đi về hướng Trình gia, lúc trước, Phó Diễn Chi vốn vì trốn Trình Thiên Thiên mới bỏ chạy nên tuyệt đối không muốn đi, nhưng ngẫm lại, Trình gia so với biên giới hỗn loạn thì tốt hơn nhiều, nói không chừng còn có cơ hội chạy trốn, vì thế bèn đồng ý.
Nhưng Phó thiếu cung chủ trời sinh nhớ ăn không nhớ đánh, có cơ hội là liên tục cợt nhả.
Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy người này quá phiền phức, u ám ngắt lời: “ Không muốn có lưỡi nữa?”
“ ...” Tiểu mỹ nhân khó chiều thật, lại còn hung dữ như vậy. Phó Diễn Chi nhún vai, “ Được được được, vậy ta hỏi câu bình thường. Vật gì ở Trình gia có khả năng hấp dẫn ngươi?”
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Lâu Nguyệt Đồng thật sự trả lời: “ Một món tiên khí.”
Mắt Phó Diễn Chi chợt lóe. Nghe nói các thế lực lâu năm đều có bảo vật trấn phái, không nghĩ tới Trình gia hóa ra cũng có, khó trách nhiều năm suy yếu mà lại không sụp đổ: “ Trình gia mặc dù kém Cửu Nguyên tiên môn, nhưng ngươi muốn đến cướp này nọ thì vẫn là nên suy nghĩ kĩ một chút.”
“ Ai nói ta muốn cướp?” Lâu Nguyệt Đồng hỏi ngược lại.
Nàng khẽ cười, thái độ bình tĩnh mị hoặc, lại bởi vì có dung mạo dễ thương nên nhìn đến là ngọt ngào đáng yêu.
Phó Diễn Chi hơi ngẩn ra, hắn không ngây thơ đến mức cho rằng số tuổi của Lâu Nguyệt Đồng đúng như ngoại hình, dù sao giọng nói hay thần thái của nàng đều không giống một tiểu cô nương làm hắn có cảm giác hơi thiếu hài hòa ... Chẳng lẽ đã bị người ta phong ấn?
Hắn tuy đang phỏng đoán cân nhắc, nhưng biểu cảm lại không hề thay đổi.
“ Hừm?” Vừa tiến vào địa bàn của Trình gia, Lâu Nguyệt Đồng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Phó Diễn Chi: “ Làm sao?”
Khóe miệng Lâu Nguyệt Đồng nhếch lên, như cười mà lại không cười: “ Khéo hết sức, có người chuẩn bị độ kiếp.”
“ ... Không thể nào?” Phó Diễn Chi thốt lên, “ Biến cố bảy trăm năm trước đã khiến việc độ kiếp khó khăn hơn rất nhiều. Người có tu vi cao nhất Trình gia còn chưa lĩnh ngộ được tiêu dao, đừng nói là có thể kéo lôi kiếp đến! Chẳng lẽ hắn giấu giếm thực lực?”
Lâu Nguyệt Đồng nhìn hắn một cái.
Phó Diễn Chi hiểu được ngụ ý của nàng, bất đắc dĩ duỗi tay bắn ra tín hiệu.
Tín hiệu phát quang, mấy đạo nhân ảnh nhanh chóng chạy đến, đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, thanh âm có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “ Diễn Chi ca ca!”
Phó Diễn Chi bị câu này của nàng ta làm cho giật mình suýt rơi răng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhanh nhẹn không thay đổi: “ Trình cô nương, tại hạ không mời mà tới, quấy rầy rồi.”
“ Trình cô nương cái gì, không mời mà tới cái gì, Diễn Chi ca ca, sao huynh có thể nói những lời khách sáo như vậy? Phụ thân ta đã coi huynh là con trai từ lâu, chỉ sớm mong huynh đến nhà làm khách.” Là mong hắn đến cầu hôn mới đúng. Gò má Trình Thiên Thiên ửng đỏ, hai nhà muốn có một đám hỏi là chuyện mọi người đều biết. Lúc này, nàng ta liền chú ý đến tiểu cô nương bên cạnh Phó Diễn Chi, thoáng sững sờ, “ Vị này là ...”
Phó Diễn Chi ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc bịa chuyện: “ Biểu muội của bà con xa.”
Lâu Nguyệt Đồng chống lại ánh mắt dò xét của Trình Thiên Thiên, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc dài xoăn nhẹ, nhìn thập phần thuần lương vô tội.
“ Biểu muội của huynh xinh đẹp như vậy, ta lại chưa bao giờ gặp.” Ánh mắt của Trình Thiên Thiên một lần nữa dính chặt Phó Diễn Chi, dẫn hai người vào bên trong, “ Diễn Chi ca ca, huynh có thể ở lại đây làm ta thật sự rất vui, chỉ là ... gần đây Trình gia có chút chuyện, nên nếu có gì tiếp đãi không chu toàn, xin huynh đừng trách móc.”
“ Chút chuyện? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trình Thiên Thiên nhướn lông mày, khuôn mặt đầy phẫn nộ: “ Đệ tử nội môn của Trình gia liên tiếp bị giết hại, những đứa trẻ có cốt cách đều mất tích đến hài cốt cũng không tìm ra. Phụ thân ta tự mình đi tìm cũng không biết được là chuyện gì làm nhiều người hoang mang. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phụ thân thân là tộc trưởng sợ khó có thể ...” Dừng một chút, nàng chuyển chủ đề, “ Cũng may lão tổ tông sắp xuất quan, đến lúc đó không lo không bắt được kẻ làm loạn nữa.”
Phó Diễn Chi nghe vậy kinh ngạc nói: “ Đây là địa bàn của Trình gia, bên trong đại trận lại không có người ngoài, kẻ làm loạn kia chẳng phải là ...”
Trình Thiên Thiên gật đầu, oán hận nói: “ Nếu không phải có người xâm nhập vào thì chắc chắn là nội tặc Trình gia.”
Phó Diễn Chi nhíu mày, đụng đến việc riêng của Trình gia, vậy hắn đến thật không đúng lúc.
Trình Thiên Thiên an bài nơi nghỉ ngơi cho họ, giải thích: “ Diễn Chi ca ca, phụ thân ta đang cùng các thúc bá bàn chuyện, sợ rằng ngày mai mới có thể gặp huynh. Hai người tạm thời ở lại đây trước, ta hết bận sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt!”
Khi trước, mỗi lần ở lại đây, Trình Thiên Thiên đều quấn chặt lấy Phó Diễn Chi không chịu rời đi, vậy mà hôm nay thần sắc không yên, chỉ nói vài câu liền vội vã đi mất.
“ Xem ra sự việc lần này của Trình gia không đơn giản ...”
Lâu Nguyệt Đồng không có hứng thú nghe việc vặt, thấy ổn rồi liền đi vào phòng, mặc kệ Phó Diễn Chi đang ở bên ngoài suy nghĩ.
Phó Diễn Chi thấy nàng bước vào cửa liền cười một tiếng. Trình gia nếu đã gặp chuyện cổ quái chỉ sợ là sẽ quản lý chặt chẽ hơn rất nhiều, chỉ cần tiểu ma nữ này có can đảm vọng động, nàng sẽ phải nếm mùi đau khổ!
Mà hắn, cũng sẽ có một cơ hội tốt để thoát thân!
Bóng đêm mênh mông, mây tầng tầng lớp lớp che khuất ánh trăng, trên bầu trời lờ mờ vài ngôi sao sáng.
Địa giới của Trình gia thỉnh thoảng sẽ có đệ tử đi xung quanh kiểm tra dò xét.
“ Thay ca, sư đệ ngươi cả ngày mệt mỏi rồi, tạm thời đi nghỉ đi!”
“ Làm phiền Tam sư huynh, ban đêm nguy hiểm, huynh cẩn thận!”
Đây là lần thay ca duy nhất trong ngày, người được gọi là Tam sư huynh kia sau khi kiểm tra thay đệ tử trước liền dẫn vài người rời đi theo nhiều hướng khác nhau.
Đột nhiên, dưới đất bỗng mọc lên vài nhánh cây vừa nhỏ vừa dài, tựa như bạch tuộc cuốn chặt lấy chân vài người. Một số người phản ứng không kịp liền ngã gục xuống, cành cây mở rộng, im hơi lặng tiếng kéo người vào lòng đất, không lưu lại dấu vết nào.
“ Ồ?”
Một giọng nói nghi hoặc trầm thấp tản đi trong gió, khói đen nhàn nhạt trôi nổi trong bóng đêm.
Phía sau ngọn núi dường như đã lâu không có người đến dọn, khắp nơi đều là cỏ cây khô héo, đến gần mới phát hiện mấy cây đại thụ đều bị chém đổ.
Khói đen tụ lại, bóng dáng Lâu Nguyệt Đồng hiện ra, nàng đảo mắt nhìn vào trung tâm, chỗ đó vốn phải có một cây đại thụ. Cái cây đó hẳn đã bị người trong phái trừ đến tận gốc, nếu không màu sắc đã có sự khác biệt với đám bùn đất xung quanh. Nhưng người đốn cây này chỉ sợ cũng không nghĩ đến, cái cây này vẫn “sống”.
Lâu Nguyệt Đồng nảy sinh hứng thú đưa tay ra, muốn tìm tòi đến cùng.
Đúng lúc này, một tia sáng đột nhiên hiện ra, sau đó liền biến ảo thành vô số tia lưới chụp về phía nàng, Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày - - tiên khí ?!
Thật ra lúc trước Phó Diễn Chi đoán không nhầm, Lâu Nguyệt Đồng quả thật bị phong ấn, tu vi còn không bằng một phần mười lúc đầu, hơn nữa còn đang trong thời kỳ suy yếu, tuy đối phó với phàm nhân hay tu sĩ đều không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu đụng phải tiên khí thì rất khó để nói.
Khói đen đụng vào bạch võng, hai bên tản ra, Lâu Nguyệt Đồng nhanh chóng lui về phía sau: “ Ai?”
Ánh trăng chiếu vào giữa đám cành cây khô héo, lờ mờ có thể nhìn ra một bóng dáng mặc đồ trắng như tuyết, tư thái lặng im, thanh cực nhã cực, nhanh chóng biến khung cảnh bị tàn phá này thành sơn linh vũ thắng cảnh. Người kia lẳng lặng mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng làm người ta nghĩ đến những bông tuyết bay đầy trời, mát lạnh, đạm bạc, lại vô cùng êm tai: “ Nhận lầm người, thất lễ.”
Nói xong, bạch võng liền biến trở lại thành những luồng sáng, bị hắn thu vào trong tay áo.
Lâu Nguyệt Đồng nhẹ nhàng ngửi ngửi, khẽ mở to mắt - - thơm quá, thật muốn hút máu người này ...
Nàng không nói lời nào, người kia cũng vậy.
Một hồi lâu sau, Lâu Nguyệt Đồng cố gắng đè xuống sự xúc động muốn hút máu, khóe miệng cười cười: “ Vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là ai? Người của Trình gia?”
“ Trước đó, đạo hữu phải giới thiệu về bản thân đã, tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây?”
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “ Ngươi quản ta?”
“ Vậy đạo hữu cũng không cần quản chuyện ta là ai.” Hắn vẫn vô cùng trầm tĩnh đứng đó, khoảng cách vừa vặn được bảo trì.
Lâu Nguyệt Đồng vỗ tay cười: “ Nói rất hay!” Nháy mắt, nàng lách người đánh ra một chưởng, mục tiêu không phải là hắn, mà là gốc cây đại thụ vẫn còn “sống” kia!
Người kia cuối cùng cũng đi ra, không chút do dự ngăn cản, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cái trâm gỗ độc nhất trên người hắn bỗng lóe sáng, đánh tan chưởng lực của Lâu Nguyệt Đồng.
Đến bây giờ, Lâu Nguyệt Đồng mới nhìn rõ bộ dạng của hắn.
Toàn thân trắng tinh, tóc dài đen như mực phảng phất phủ xuống vai, phong thái như sương như tuyết, trầm tĩnh như dòng nước trong đêm đen, thanh tao tựa tiếng chuông vang khắp sông núi, kiêu ngạo, lịch sự tao nhã như rời xa thế tục.
Trong ánh trăng mông lung, khuôn mặt mờ ảo, thân hình lại sáng như ngọc, chính xác là cảnh đẹp đến cực điểm... Đáng tiếc.
“ Rất khá, vậy mà lại là ... người mù?” Lâu Nguyệt Đồng giọng nói như thán mà không phải thán, dường như có chút trêu chọc.
Người tu tiên gãy tay gãy chân đều có thể phục hồi lại như cũ, vì thế tu chân giới rất hiếm thấy người tàn tật. Vậy mà đôi mắt màu xanh của người này lại không hề có tiêu cự, quả nhiên là không nhìn thấy.
Xung quanh người hắn có linh lực hội tụ hơn xa người khác, bằng nhãn lực của Lâu Nguyệt Đồng cũng đủ để nhìn thấy người này có thiên tư tuyệt đỉnh, vậy mà lại không hề có một chút tu vi nào.
Giải thích duy nhất chính là - - căn cốt của người này đã bị phế!
Nhưng một phế nhân làm sao có thể khống chế được tiên khí?
Chỉ bằng một lần chạm mặt ngắn ngủi, Lâu Nguyệt Đồng đã thành công nảy sinh hứng thú với hắn, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nàng rất vừa ý ... huyết khí của hắn.
Bạch y nam tử khẽ vuốt cằm, thong dong đáp: “ Để đạo hữu chê cười rồi.”
Loại khẩu khí lạnh nhạt mà lại giống như đã từng quen biết thế này làm Lâu Nguyệt Đồng rất khó chịu.
“ Thần côn!” Nàng cười lạnh.
Bạch y nam tử lặng lẽ quay đầu lại.
“ Ngươi lớn lên không tệ, mặc trang phục liệm rất giống chó hình người, mặc dù mù là điểm yếu, nhưng làm thần côn thì thừa sức.” Lời nói của nàng như có ác ý, tính tình của tiểu ma nữ là như thế, mình khó chịu phải làm cho người ta nghẹn họng không nói được gì mới có thể thoải mái. (Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác)
Bạch y nam tử dường như nhìn không ra cơn tức trong lời khiêu khích vô lễ của Lâu Nguyệt Đồng, nói: “ Sắp tới là ngày giỗ phụ mẫu, ta mặc tang phục làm ngứa mắt đạo hữu, thật xin lỗi.”
Lâu Nguyệt Đồng “ A” một tiếng, bắt chước giọng nói của hắn lúc trước: “ Nói sai lời, thất lễ.”