Mắt thấy tiểu ma nữ cười đến là vui vẻ, vẻ mặt như đang chờ hắn xấu hổ, Trình Tử Xuyên đột nhiên khẽ mỉm cười, gật đầu bày tỏ: " Nàng quý ngươi."
Lâu Nguyệt Đồng nghe được lời này của hắn, chẳng biết tại sao bỗng cảm thấy quái dị: “ Vì sao ngươi không ăn dấm chua?”
Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại: “ Vì sao ta phải ghen?”
“ Ngươi căn bản đối xử với người khác như nhau, chỉ có đối với Thanh Gia là khác biệt.” Lâu Nguyệt Đồng chớp mắt một cái, “ Nhưng hôm nay Thanh Gia đối đãi với một người không quen biết như ta còn tốt hơn đối đãi với ngươi, ngươi còn cười được… Chẳng lẽ ngươi không thích nàng?"
Thích? Thế là tự kỷ!
không thích? Thế là xem thường chính mình.
Trình Tử Xuyên suy nghĩ một chút, biết nghe lời đáp: " Ta cũng quý ngươi như quý nàng."
Chữ “thích” này, mang quá nhiều hàm nghĩa.
Lâu Nguyệt Đồng mở trừng hai mắt, nghiêm mặt: "Hừ."
Nàng xoay người bước đi, gió mát thổi qua mái tóc làm đôi tai thoáng ửng hồng lộ ra, tiết lộ tâm tình của nàng. Mặc dù vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, Tô Duyên lại rõ ràng cảm thấy tâm tình của nàng đã hòa hoãn hơn rất nhiều, váy đen tung bay cũngkhông toát ra vẻ thâm trầm ảm đạm như trước.
Tô Duyên kinh ngạc nhìn về phía Trình Tử Xuyên lại thấy hắn đang nhìn về phía bóng dáng của tiểu ma nữ, vẻ mặt dịu dàngẩn chứa chút gì đó vui vẻ. Tô Duyên kiến thức rộng rãi, nhưng nàng lại không nhìn ra được đó là loại tình cảm gì… Bằng hữu? Tình nhân? Hình như đều không phải.
Nàng cảm thấy giữa họ có một cây cầu, họ không thể thoát ra, người khác cũng không thể chui lọt.
“ Ngươi… vừa rồi cố ý để nàng giẫm lên chân?”
Trình Tử Xuyên nghiêng đầu nhìn, không đáp mà hỏi ngược lại: “ Những ngày này, có phải nàng đã khiến Tô đạo hữu gặpkhông ít phiền toái?”
Tô Duyên lắc đầu, trêu chọc nói: “ Nhờ Trình đạo hữu ban tặng, một tháng nay lúc nào nàng cũng nhắc đến ngươi.”
Trình Tử Xuyên: “ Thù dai, thật trẻ con.”
Tô Duyên cười một tiếng, đầy ý vị nói: “ Ai bảo Trình đạo hữu thích trêu chọc nàng, đương nhiên, ngươi cũng có thể dụ dỗ được nàng."
" Hồ ly mặc dù xảo trá, cũng có thể bị người thuần phục.” Thần sắc Trình Tử Xuyên đột nhiên trầm xuống, phảng phất như có một đám mây trắng bay tới che đi tâm tình của hắn, “ Nhưng nếu bị người trói lại, hồ ly sẽ thiếu đi một phần linh tính. Takhông muốn làm người thuần dưỡng, cũng không muốn ai trở thành người trói buộc mình.”
Tô Duyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, cảm thấy như hắn đã biết rõ gì đó.
Trình Tử Xuyên lập tức vô cùng lễ độ cúi đầu chào nàng, tác phong nhanh nhẹn, nước chảy mây trôi, nhìn không ra chút nàokhông thích hợp: “ Quấy rầy đã lâu, làm phiền Tô đạo hữu chiếu cố, đa tạ.”
Tô Duyên bĩu môi, một lần nữa nở nụ cười, không nhiều lời nữa.
Hôm sau, hai người cáo biệt Tô Duyên, rời khỏi Thiên Lâm Thành, đi về phía Trình gia.
Tại Trình gia, một tòa lôi đài cao vút lặng lẽ được dựng lên. trên đài, một nam tử kiêu ngạo mặc đạo phục Cửu Nguyên Môn, cầm trong tay một thanh trường kiếm đang đứng thẳng tắp, không nói một lời. Khán giả xung quanh đều nhất mực đứng cách thật xa, sợ bị liên lụy.
hắn cứ đứng thế đến trưa, nhưng bóng dáng người còn lại vẫn chưa thấy.
Tiếng bàn luận thỉnh thoảng vang lên.
“ không phải là sợ rồi chứ?”
“ Ta nghĩ là không phải, có lẽ bị trì hoãn vì lí do nào đó.”
“ Bây giờ vẫn còn sớm, gấp cái gì?”
…
Đúng lúc này, mặt Trình Tiện liền biến sắc: “ Tiểu tử này, thế mà vẫn dám đến!”
Huyền Dự chân nhân cười cười, mang bộ dạng chắc thắng, chậm rãi nói: " Vậy hãy để cho hắn... Có đi mà không có về!"
Chân trời xuất hiện lưu quang, hai đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện.
" Ngươi sẽ thắng."
Trình Tử Xuyên đang muốn đi lên đài, nghe Lâu Nguyệt Đồng bất chợt nói một câu liền không khỏi dừng lại: “ Có lòng tin với ta như vậy?”
Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, so với người trong cuộc còn kiêu ngạo hơn, hất cằm: “ Thua làm mất mặt ta!” Dừng một chút, nàng lại thêm một câu, “ Huyền Dự và Thanh Gia cùng thế hệ, ngươi thua còn làm mất mặt Thanh Gia!”
Trình Tử Xuyên có chút dở khóc dở cười nhưng cũng không cho nàng một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói một câu: “ Nhìn chothật kỹ, cuộc tỷ thí này quan trọng nhất không phải chuyện thắng hay thua.”
không đợi Lâu Nguyệt Đồng tỉnh táo lại, hắn đã bước lên trên lôi đài.
Trình Diệu cuối cùng cũng động đậy, tựa như một con cự long ngủ say nay đã thức giấc, khí thế ngút trời, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “ Cuối cùng ngươi cũng không lâm trận bỏ chạy!”
Trình Tử Xuyên giương mắt, lẳng lặng nhìn sang: “ Có một chuyện ta vẫn luôn muốn biết rõ, hôm nay hãy cho ta một đáp án.”
Đạo phúc trắng tinh, thanh sam mờ ảo, nhìn từ xa, Trình Tử Xuyên như một nhân vật bước ra từ bức họa, chỉ khi đến gần mới có thể cảm nhận được hai cố khí thế đang đối chọi nhau gay gắt.
Người xuất thủ trước là Trình Diệu, hắn thành thục xuất ra một chiêu thức quen thuộc “Chiến Long Tam, thiên long sát!”
Trình Tử Xuyên hai tay mở rộng, đầu ngón tay như có ánh sao sáng chói bao phủ một vùng trời, thiên long đang vẫy đuôi bay lượn trên trời vậy mà lại không thể lao xuống, tản đi không một tiếng động, phảng phất một tia khói lửa.
" Nhờ một chút, nhờ một chút, phiền ngươi nhường đường một chút!"
âm thanh thở hổn hển vang lên, Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa vọt đến bên cạnh tiểu ma nữ, vội vàng hỏi: “ Bắt đầu rồi? Bắt đầu rồi?”
Lâu Nguyệt Đồng đến đầu cũng không thèm quay lại: “ Mắt ngươi dùng để làm gì?”
" Ta..."
" Phó huynh đừng nóng vội, vừa mới bắt đầu! Tiểu biểu đệ của ngươi nhìn như đang chiếm thế thượng phong nha!” Hoa Hoa Hóa không hề cảm thấy việc dẫn người ta đi thám hiểm mà còn nhầm đường, làm trễ nải thời gian là một việc đáng xấu hổ, còn cười hì hì chỉ chỉ, “ Nhìn bên kia kìa, tiểu tiên nữ của ngươi cũng đến.”
Vạch áo cho người xem lưng, Phó Diễn Chi cảm thấy thật mệt mỏi!
Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh quan tâm đến Tần Tiêu, không chớp mắt nhìn lên lôi đài, phía trên phong vân đột biến.
“ Chỉ là mới qua một tháng ngắn ngủi, tại sao Trình Diệu lại lợi hại hơn nhiều như vậy?” Phó Diễn Chi mắt thấy đòn phản kích của Trình Diệu thành công vây Trình Tử Xuyên lại liền không khỏi tự lẩm bẩm, lần trước hắn và Trình Diệu động thủ tại Cửu Nguyên Sơn cũng không đến được trình độ này.
Chẳng lẽ Lâu Nguyệt Đồng nói đúng?
hắn nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng, lại thấy mặt nàng không chút thay đổi, tinh xảo lạnh lùng mà tràn đầy sát khí, nhìn quathật có điểm dọa người.
Tiểu ma nữ chí công vô tư nói: “ Quên mất không nói, tên kia không thể dùng đạo lực, nếu không sẽ kéo lôi kiếp đến! hắn có nhiều bảo vật, tại sao không lấy một thứ để đối phó với Xích Hoàng Kiếm? Trình Tử Xuyên, Trình Tử Xuyên, cuối cùng ngươiđang nghĩ cái gì? Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“ A!” Phó Diễn Chi hét lên một tiếng kinh hãi, đồng thời vang lên cùng những người xung quanh, trên lôi đài, Trình Diệu đãđâm kiếm vào Trình Tử Xuyên!
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày.
Nhưng sau một khắc, tình thế thay đổi. Trình Tử Xuyên lại nhân cơ hội đó, đoạt Xích Hoàng Kiếm trong tay Trình Diệu!
Tiên kiếm một khi đã nhận chủ sẽ không để người khác có quyền sử dụng, nhưng vừa dính máu của Trình Tử Xuyên, Xích Hoàng Kiếm chỉ rung lên một chút, sau đó yên ổn để Trình Tử Xuyên cầm trong tay.
Trình Diệu kinh hãi: "Xích Hoàng Kiếm! không thể nào!"
hắn từng nghe Huyền Dự chân nhân nhắc qua một chuyện. Xích Hoàng Kiếm ngủ say trên Cửu Nguyên Sơn đã nhiều năm, chỉ khi hắn lên núi mới tỉnh giấc, tiên kiếm nhận chủ. Nếu không phải hắn ưu tú, Huyền Diệu chân nhân đã không một mực làm theo ý mình, tặng thanh tiên kiếm này cho hắn.
Vì thế, sự kết nối của hắn với Xích Hoàng Kiếm không hề bình thường, tuyệt đối không thể bị chặt đứt đơn giản như vậy!
Trình Tử Xuyên rũ mắt tránh đi công kích của Trình Diệu, không hề để ý đến vết thương trên vai. hắn cúi đầu nhìn Xích Hoàng Kiếm, dung nhan như tuyết, khuôn mặt lãnh đạm toát ra vẻ mê hoặc ôn nhã, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lờinói lại hết sức châm chọc: “ Ngươi sử dụng nó đã nhiều năm nhưng lại không hề biết, đây vốn là một thanh… Thần kiếm bị phong ấn?”
Trình Diệu dừng công kích, hai mắt trợn to, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một loại chấn động uy áp lớn, lặng lẽ tản ra.
Xung quanh lôi đài xuất hiện một đám sương mù, ngăn cản tầm mắt mọi người.
“ Này, đây… là chuyện gì?” Phó Diễn Chi gấp rút đến chết.
Lâu Nguyệt Đồng đặt tay lên ngực, thần sắc ngưng lại, không chút do dự nhắm chặt hai mắt. Khi nàng mở mắt ra, trong mắt xuất hiện một ngọn lửa sâu kín, dễ dàng nhìn thấu qua màn sương mù.