• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hermes đem theo một vò tử rượu, bay tới một mảnh cỏ không xa nơi giam giữ Iô công chúa .

Lúc này, ngày mới cũng vừa bắt đầu. Một đám dê trắng nằm trong vòng tụ thành đàn vẫn đang ngủ say sưa.

Hermes thổi một hơi, một trận cuồng phong cuốn đi con dê đầu đàn của bầy dê.

Con dê trong trận gió “Mị mị mị” kêu vài tiếng sợ hãi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Đạo cụ đã có, Hermes biến hóa nhanh chóng thành một mục đồng, roi trong tay khua một cái vội vàng cho nhóm dê hướng ngọn núi mà đi.

Đi tới đi tới, Hermes lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Khi đi ngang qua một dòng sông lớn chảy xiết, thấy lau sậy bên bờ sông um tùm theo gió tung bay. Hermes mỉm cười, dùng dao nhỏ chặt lấy một thân sậy tương đối to khỏe , tước bỏ hai bên cành, trên thân khoét bảy lỗ. Điều chỉnh thử vài lần, rốt cục thổi ra tiếng nhạc vừa ý.

Được rồi. Không có một một cây sáo thì sao có thể là mục đồng đích thực được?

Hermes lập tức ném cây roi đi thổi vang khúc sáo, hướng phía trước đi tới. Phía sau, đám dê như say mê tiếng nhạc ngoan ngoãn theo sát mục đồng nghịch ngợm đáng yêu mà đi.



Người khổng lồ trăm mắt Arguyx* lại tiếp tục nghênh đón một ngày nhàm chán.

Hắn trông coi vị công chúa bị biến thành bạch ngưu này đã được một thời gian . Vì không muốn cho nàng tiếp xúc ngoại nhân liền đưa nàng đến cái nơi “chim không ị phân, gà không đẻ trứng”* này giam lỏng. Nhưng thật không ngờ, không chỉ có vị công chúa này mà ngay cả mình cũng bị cầm tù.

Mỗi ngày, ngoài nhìn chim bay cá lặn, nghe tiếng bạch ngưu rống, Arguyx ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, cảm giác thập phần tĩnh mịch.

Nhưng hắn cũng không dám lơ lỏng chức trách của bản thân, Hera nổi giận không phải chuyện đùa. Nếu để con bạch ngưu này chạy thoát, sợ rằng cả mình cũng bị nàng nuốt vào bụng.

Nhớ tới Hera, Arguyx sợ run cả người. Lo sợ quan sát khắp bốn phía, một trăm con mắt đảo trái đảo phải, không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.

Trong sơn cốc yên tĩnh, gió nhẹ nhàng thổi qua truyền đến một thứ âm thanh mơ hồ như có như không. Arguyx ngỡ là ảo giác, cẩn thận nghe lại lần nữa, quả thật có! Khúc nhạc kia quả thật tuyệt vời, như tiếng nức nở của tình nhân bên tai, làm cho hai bên tai bổng cảm thấy tê dại, thân thể như mềm nhũn.

Có thể là tiếng sáo do mục đồng vùng bên thổi, nếu có thể lại gần một chút thì tốt rồi…

Arguyx liền như thế mà chờ đợi. Làm cho người ta kinh ngạc chính là âm thanh kia thật sự càng lúc càng gần. Tiếng sáo du dương như làm cho không gian nổi lên từng trận gợn sóng, lại giống như trận gió xuân quất vào mặt, làm cho lòng người sảng khoái.

Khó có được một người bầu bạn, Arguyx cao hứng phi thường, hướng về phía cánh rừng nơi phát ra tiếng sàn sạt mà kêu to: “Bạn hữu thổi sáo, cho dù ngươi là ai ta cũng hoan nghênh ngươi! Đến đây đi, ngồi vào tảng đá bên cạnh ta mà nghỉ ngơi một chút! Không có địa phương nào có cỏ tươi tốt như thế này để cho súc vật ăn đâu!” Nghe được tiếng mời của Arguyx, Hermes chậm rãi theo cánh rừng đi ra, nhìn bộ dạng độc đáo của hắn, còn “kinh hãi” trốn phía sau một gốc cây.

“Hắc hắc, đừng sợ đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi! Ta chỉ là ở trong này lâu quá, muốn tìm người để trò chuyện mà thôi.”

Nghe được người khổng lồ không ác ý, Hermes mới sợ hãi đi ra khỏi cánh rừng, dẫn theo đám dê của y, đi đến bên người Arguyx.

“Này, nhỏ bé, ngươi tên là gì a?”

“Tôi, tôi gọi là Hess…”

“Hess a, đem khúc nhạc ngươi vừa thổi thổi lại lần nữa được không?”

Vì thế Hermes ngồi bên cạnh Arguyx, thổi cây sáo nằm trong tay.

Thân là một kẻ lừa đảo có kinh nghiệm, Hermes biết, âm nhạc là thứdễ làm người ta mê mẫn. Từ các vị Đại thần của thiên giới, phàm nhân của nhân gian, đến quỷ quái của minh phủ tất cả đều yêu thích nó. Âm nhạc hay như một cái chìa khóa vạn năng, dễ dàng mở ra tâm linh của mọi người.

Hermes từ nhỏ đã đem âm nhạc trở thành một tuyệt chiêu mánh khóe bịp bợm để tu luyện. Hiện nay, cho dù không phải nhà âm nhạc chuyên nghiệp, dùng với người ngốc cũng còn dư thừa. Chỉ với một cây sáo bằng cỏ lau vô cùng đơn giản y liền có thể thổi ra những âm thanh tuyệt vời, khi thì vui vẻ tưng bừng khi thì như khóc lóc, than vãn. Những nốt nhạc bay vào trong tai Arguyx, chui vào trong tâm khảm, theo máu chuyển tới từng chân lông trên khắp cơ thể. Nhất thời cơ thể đều thả lỏng, có chút cảm thấy lâng lâng….

Liên tiếp thổi mười bài, Hermes cảm thấy dường như đã đem sự cảnh giác của Arguyx thổi bay đi, đến lúc này mới dừng lại thở lấy hơi.

“Tiếng sáo này thật là dễ nghe, ”

Arguyx tán thưởng cậu bé bên cạnh, “Có thể cho ta xem cây sáo của ngươi không?”

“Vâng, cho ông mượn nè.” Hermes rất thẳng thắn đem cây sáo cho hắn.

Bàn tay to của Arguyx tiếp nhận, cái này xem ra chỉ như một cán bút nhỏ bé, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thật quá thần kì. Chỉ là cán của một cây lau có khoét bảy lỗ mà có thể phát ra âm thanh êm tai như vậy…. lập tức cảm thấy bội phục tiểu bất điểm này.

” Cây sáo này là ngươi phát minh sao?”

“Không phải, ” Hermes cười hỏi, “Ông có muốn nghe truyền thuyết về nó không?”

“Tốt tốt, ” Arguyx gật gật đầu, “Nói cái gì đều được, chỉ cần có thể cho ta nghe một chút âm thanh của nhân loại thôi.”

Hermes cũng không vội kể, xuất ra rượu của Dionysus mà y đã vất vả lừa được, tự mình rót một chén, còn lại đưa toàn bộ cho Arguyx: “Đây là rượu mà huynh đệ nhà tôi làm ra, đến, vừa uống vừa tán gẫu!”

“A! Ngươi thật sự quá tốt!”

Arguyx tiếp nhận vò rượu, không khách khí uống ngay một hơi, rượu ngon của thần rượu Dionysus, hắn chưa từng có tư cách uống qua, lập tức đã bị hấp dẫn, “Thật sự là rượu ngon!”

Thấy hắn mê muội, Hermes lúc này mới êm tai nói tới: “Lai lịch của cây sáo bằng sậy này là thế này. Ngày xưa, Có một sơn thần, gọi là Pan đã trót yêu một vị tiên nữ trong rừng, không ngừng truy đuổi cầu yêu. Nhưng vị tiên nữ này a, chướng mắt thân hình sơn dương của Pan, không ngừng tránh né chạy trốn. Cứ như vậy một đuổi một chạy. Tiên nữ chạy tới một bờ sông, rốt cuộc không còn đường chạy trốn. Khả nàng không nghĩ bị gả cho Pan, liền năn nỉ thần sông đem nàng biến thành một bộ dạng khác. Thời điểm Pan đuổi tới, tiên nữ đã không thấy , hắn chỉ nhìn thấy một cây lau sậy thanh lệ động lòng người bên bờ sông. Sơn thần Pan chưa từ bỏ ý định, đã đem cỏ lau cắt xuống, làm thành cây sáo, ngày đêm thổi, lấy cái này để hoài niệm người hắn yêu.”

“Thật là một chuyện tình thảm thương”

Người khổng lồ Arguyx đã muốn uống đến mặt trở nên hồng hồng, “Kể tiếp một cái chuyện xưa nghe một chút đi.”

Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, Arguyx đã cảm thấy có chút buồn ngủ , nhưng hắn không quên chức trách của mình, liều mạng cùng những câu chuyện nhàm chán chiến đấu, một phần mắt còn mở to, một ít ánh mắt lén lút nhắm lại . Hermes thấy phương pháp thôi miên này có hiệu quả, lại bắt đầu kể một cách chậm rì từ chuyện xưa này tới chuyện xưa khác, một bên kể một bên nhìn chăm chú vào sự biến hóa của Arguyx.

Mỗi lần nói xong một cái chuyện xưa, một vài con mắt còn ý thức của Arguyx cũng lặng lẽ không một tiếng động mà nhắm lại.

Y chính là một tên nhiều chuyện, chuyện của vị thần nào y cũng biết, chuyện xưa thì thôi, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.

Nhưng Arguyx cũng không kiên trì được đến ba ngày ba đêm, mặt trời thoáng cái đã di chuyển xuống chân núi, một trăm con mắt cũng như vậy mà từ từ khép lại.

“Này, to con…”

“Này, đại ngu ngốc —— ”

“Này! Người quái dị! ! !”

Hermes thét lên càng lúc càng lớn, mắng hắn vài câu cũng không có phản ứng, đi qua đi lại đá hắn mấy cước. Mới chắc chắn hắn ngủ như chết.

“Hừ, hại ta hống ngươi suốt một ngày, cổ họng muốn phồng lên luôn!”

Hermes trở về nguyên hình, dùng thần trượng nhẹ nhàng ếm một cái bùa nguyền rủa, tên này ngủ ít nhất cũng phải một trăm năm.

Lúc này mới đi tới dưới tàng cây, chém đến hai ba lần mới làm đứt được sợi dây thừng, nhưng y lại không thể hóa giải được chú ngữ trên người bạch ngưu, bởi vì Hera đã ếm trên người nàng một loại bùa nguyền rủa, phải là chính nàng mới có thể hóa giải.

“Chạy đi! Chạy được bao xa thì cứ chạy! Bất luận đụng phải Zeus hay là Hera, phải tránh đi xa xa mới được!”

Bạch ngưu chảy nước mắt cảm kích, quỳ trên mặt đất như biểu đạt lòng biết ơn đối với Hermes, sau đó lại đứng dậy, quay đầu chạy không ngoái lại một lần.

“Ai, ta tại sao mệnh khổ như vậy, chuyên môn giúp người ta thu thập cục diện rối rắm…”

Quên đi, cuối cùng giải quyết được chuyện phiền toái này.

Hermes bị giày vò một ngày một đêm, giấc ngủ đã không đủ rồi. Lòng bàn chân vừa bước liền phi lên trời, quyết định hảo hảo mà bổ sung một chút giấc ngủ.

Trở lại Olympia*, Hermes còn phải đi đến Zeus để phục mệnh.

Vừa lúc màn đêm buông xuống, Hermes thừa dịp bầu trời tối đen dễ làm việc, trộm trà trộn vào thần điện của Zeus.

Tuy bóng đêm mù mịt, nhưng Hermes vô cùng quen thuộc đối với mật thất này, cảnh tối như bưng vẫn có thể lần mò đường vào, chỉ chốc lát liền tránh được tai mắt chuồn vào hoa viên. Lại từ sau hoa viên rón ra rón rén hướng tới bậc thang của thần điện đi vào.

“Ô, đây không phải là Hermes sao?”

Thình lình một trận gió lạnh từ phía sau lưng thổi tới, âm thanh của nữ nhân kia làm tóc gáy toàn thân Hermes đều dựng thẳng lên, nhất thời chết cứng tại chỗ.

“Tại sao lại từ cửa sau đi vào, chẳng lẽ lại đến trộm đồ?”

“Không dám!”

Hermes vội vàng lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện dường như điều khiển thân,”Bùm” một tiếng liền quỳ trên mặt đất, “Tiểu thần Hermes, bái kiến Thiên Hậu nương nương!”

…………………………………….

*Arguyx: là tên khổng lồ trăm mắt, thuộc hạ trung thành của Hera. Hắn có một trăm con mắt, khi ngủ chỉ nhắm 50 còn 50 thì mở để canh chừng Iô công chúa. (Theo đúng thần thoại thì Arguyx cuối cùng bị Hermes giết chết, Hera thương tiếc đem một trăm con mắt đó gắn vào đuôi con công đực của bà. Từ đó, công có họa tiếc trên đuôi và là con vật cưng bên cạnh vương hậu)

*Gà không đẻ trứng, chim không ị phân: tương đương với câu khỉ ho cò gáy của chúng ta

*Núi Olympia: là nơi ở của các vị thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK