Năm tháng dài đằng đẵng mà khó khăn, không chỉ thử thách trí khôn và dũng mãnh của hai dân tộc, mà còn giày vò sự kiên nhẫn cùng ý chí của họ.
Thành Troy vẫn sừng sững không ngã như núi cao, chẳng qua trên mặt tường đã lưu lại vết tích từng bị lửa thiêu đốt, bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như từng vết sẹo không cách nào lau sạch.
Quân Hy Lạp tha hương tác chiến, tình huống cũng không mấy lạc quan. Mất đi sự trợ giúp của thần linh và bọn người Achilles, bị Troy đánh liên tiếp lui về phía sau. Vì để tiếp tục chiến đấu, bọn họ đào một chiến hào cao trước bờ biển, dùng cái này để chống đở người Troy tiến công. (chiến hào: hào dùng để ẩn nấp và chiến đấu)
Từ khi người Hy Lạp thóai lui, Troy nhận được minh quân trợ giúp ngày càng lớn mạnh, Hector cảm giác được, là lúc chấm một dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh này.
Trong thời gian binh lính nghỉ ngơi ngắn ngủi, Troy khua chiêng múa trống chuẩn bị đại chiến, vương tử Troy cùng các thủ lĩnh ngày đêm liên tiếp thương nghị phương án tiến công tốt nhất, còn bọn lính thì sẵn sàng ra trận gối giáo chờ sáng.
Troy chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, quốc vương Priam đưa ra quyết định: ngày mai phát động tiến công toàn diện quân Hy Lạp!
Các vị tướng sĩ trở về làm chuẩn bị cuối cùng, thuận tiện về nhà cáo biệt thê nhi, đối với rất nhiều người mà nói, đây có thể là đêm cuối cùng của bọn họ.
Hector vừa bước vào cửa, liền nghe thấy trong viện truyền đến tiếng la “Da da”.
Thanh âm kia còn tương đối non nớt, nhưng mỗi tiếng kêu cũng hết sức có lực.
Hector vẫy lui các thị nữ tiến đến hành lễ, lén lút đi vào trong viện, kiều thê ái tử đều ở.
Astyanax chín tuổi đang quơ kiếm gỗ, một cái nối tiếp một cái bổ về phía người gỗ, trên gương mặt trẻ thơ lại có chăm chú kiên nghị như người trưởng thành.
Hector đi tới trước mặt bọn họ, tiểu nam hài nhất thời ngưng động tác.
“Phụ thân…” Astyanax ngẩng đầu sợ hãi nhìn phụ thân.
Nó nghe qua rất nhiều chiến tích anh dũng của phụ thân, trong lòng tràn đầy sùng kính đối với cha, nhưng rất lâu chưa từng thấy cha, cảm giác xa lạ sinh ra khoảng cách giữa bọn họ.
Hector sờ đầu nhi tử, ôn hòa cười: ” Astyanax, con đã cao hơn.”
“Phụ thân, lúc nào con mới có thể cao giống người ạ?”
Hector mỉm cười ngồi chồm hổm xuống: “Nhìn này, không phải đã cao như nhau rồi sao?”
Astyanax rất ít khi có thể ngắm nhìn gương mặt phụ thân ở khoảng cách gần như vậy, hưng phấn mà kêu lên: “Con có thể cùng ngài đi chiến đấu không?”
Hector thu hồi nụ cười, trong mắt tràn đầy từ ái cùng áy náy đối với nhi tử, Astyanax ra đời không lâu chiến tranh liền bắt đầu, vì bảo vệ quốc gia, hắn bôn ba tại chiến trường và chính sảnh, nhưng quên mất chức trách của một trượng phu của một phụ thân…
“Hài tử, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc trong tay ta, như vậy con cũng không cần ra chiến trường. Con phải đọc nhiều sách một chút, lúc hòa bình có thể sử dụng rồi.”
Astyanax biết chuyện gật gật đầu, lại hỏi phụ thân: “Con có thể xem kiếm của ngài một chút không?”
Hector thấy nhi tử tò mò nhìn chằm chằm bội kiếm bên hông mình, đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Chuôi bảo kiếm đồng đen rút ra khỏi vỏ, thân kiếm trầm ổn kiếm phong bén nhọn, uống qua máu vô số người Hy Lạp, làm trong màu xanh của nó ánh lên một tia đỏ ngầu làm người ta sợ hãi.
Nhưng Astyanax cũng không sợ nó, ngược lại hỏi: “Con có thể sờ nó không?”
“Sờ đi.”
Astyanax vươn bàn tay nho nhỏ ra, mang theo lòng kính sợ vô cùng, nhẹ nhàng mơn trớn thân kiếm, thậm chí có thể từ thân kiếm cảm nhận được rung động thiên quân vạn mã từ trên chiến trường mang đến.
“Nhớ kỹ, đây là Troy chi hồn! Chỉ cần có nó, Troy sẽ không diệt vong!”
Astyanax thưởng thức lời nói của phụ thân…, trong lòng sóng gợn mênh mông.
Lúc này Vương Phi của Hector, Andromache đi tới, bọn thị nữ thức thời mang Astyanax trở về phòng, để hai vợ chồng một mình bên nhau.
“Nó thật giống chàng.”
“Không, nó mạnh hơn so với ta.” Hector mỉm cười ôm thê tử, “Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể sinh thêm mấy hài tử, như vậy Astyanax cũng không cô đơn nữa.”
Andromache lộ ra một tia cười khổ sở, trong mắt hàm chứa lệ nóng.
“Thật xin lỗi, để nàng chịu khổ. Lúc đầu cưới nàng, đã đáp ứng cho nàng hạnh phúc…”
“Không! Những điều này thiếp chấp nhận được!” Andromache chợt vươn tay ôm lấy trượng phu, “Chỉ cần chàng đáp ứng thiếp, phải sống mà trở về!”
Hector gật đầu: “Qua ngày mai, hết thảy sẽ khá hơn!”
Ánh bình minh chưa tới, các chiến sĩ Troy dưới sự che chở của bóng đêm, dựa vào khả năng quen thuộc đối với địa thế sờ soạng lên đường.
Quốc vương Priam đứng trên cổng thành, nhìn quân đội đi xa, trong lòng vẫn thấp thỏm, liền hỏi Hermes bên cạnh: “Ngươi cảm thấy chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
Hermes đã là người đáng tín nhiệm nhất bên cạnh quốc vương, y luôn có thể tiên đoán chính xác chiến cục, bày mưu tính kế cho mỗi chiến dịch, nhiều lần trợ giúp Troy chuyển bại thành thắng.
Quốc vương tin y không phải người thường, nhất định là thần linh phái tới thủ hộ Troy.
Hermes suy nghĩ một phen, đáp: “Chín phần.”
“Nga? Một phần là vì sao?”
Hermes trong lòng hiện ra một cái tên, nhưng y cũng không nói ra, mà lấy mỉm cười cho quốc Vương niềm tin: “Bệ hạ, chúng ta hãy cùng nhau hướng Zeus cầu nguyện đi.”
Trước nơi đóng quân người Hy Lạp đào một chiến hào vừa sâu vừa rộng, trong khe cắm đầy cộc gỗ chi chít nhọn hoắt; đầu chiến hào lại xây lên tường cao phòng ngự, khiến cho người Troy không thể dễ dàng lọt vào.
Quân tiên phong của Troy đã tới tiền tuyến, lấy tử sĩ tạo thành đội ngũ im yên không một tiếng động giết chết vệ binh tuần tra, sau đó một đám người ùa lên, nhanh chóng mang bao cát đến ném vào chiến hào, lại lót ván gỗ phía trên.
Nhưng mọi chuyện chỉ tiến hành đến một nửa đã bị người Hy Lạp phát hiện, bọn họ vội vàng đánh thức chiến hữu, bắn tên từ trong tường cao ra ngoài, phóng về hướng người Troy phía trước.
Hector thấy tình thế thoát khỏi kế hoạch vốn có, rút bảo kiếm ra hô lớn: “Các tướng sĩ, buông chiến xa ra! Theo ta lướt qua chiến hào, đột phá tường rào!”
Những anh hùng rối rít hưởng ứng lời kêu gọi của Hector, nhảy xuống chiến xa, mang theo đội ngũ của riêng mình, bước lên bị trải bằng chiến hào xông về tường rào.
Trong bọn họ chỉ có một vị anh hùng cơ trí, Assi* là không làm như vậy, hắn chuyển về phía một lối đi bên trái, đó là đường ra vào mà người Hy Lạp lưu cho chiến xa và ngựa của mình, đại môn còn chưa kịp đóng lại, đang đợi một vài binh lính Hy Lạp quay trở về.
Assi thấy thế hô lớn giục ngựa đi tới, rất nhiều binh línhTroy đi theo phía sau hắn, giống như thủy triều tràn vào.
Nhưng bọn họ nhanh chóng gặp phải chống cự mãnh liệt, hai anh hùng Hy Lạp trong trận doanh mang theo binh lính đi ngắm bắn, trên toà nhà cao hình tháp cũng quăng đá như mưa xuống bọn họ.
Ngay khi quân của Assi sắp bị đánh phải rút lui, Zeus quyết định giúp họ một tay.
Hắn thổi một trận gió lớn vào chiến thuyền người Hy Lạp, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, người Hy Lạp bị thổi làm đầu óc choáng váng.
A tây nga tư nhân cơ hội này nhất cổ tác khí (nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong chuyện), giống như một thanh đao nhọn xé nát phòng tuyến quân Hy Lạp, mở ra nhiều đại môn hơn, tiếp ứng chiến hữu đi vào.
Trận Cuồng Phong kia của Zeus làm lòng tin của quân Troy tăng cao, bọn họ tin tưởng mình có thần linh che chở, nhất định có thể thắng được cuộc chiến tranh này, cho nên biểu hiện càng thêm anh dũng!
Bên người Hy Lạp cũng không nhượng bộ, bọn họ tay cầm tấm chắn tạo thành bức tường người, kiên định chống đở người Troy đi tới, đồng loạt lao tới phản kích.
Agememnon tự mình chỉ huy ở phía trước, hô lớn ủng hộ tinh thần: “Các chiến sĩ Hy Lạp dũng cảm! chiến dịch Càng gian khổ càng chứng minh sự gan dạ và trí khôn của chúng ta! Đến đây đi! Dùng máu người Troy làm thành chiến công của chúng ta nào!”
Song, mặc dù binh lính Hy Lạp anh dũng tác chiến, nhưng giống như cành cây mùa thu không ngăn cản nổi người Troy tựa như gió xoáy.
Bọn họ giống như được bơm vào sức sống nào đó, sức mạnh của mọi người vô cùng lớn, đặc biệt là Hector lao về phía trước, hắn giống như một con sư tử giận dữ gầm thét cắn xé người Hy Lạp, đến chỗ nào liền để lại từng đống thi thể!
Người Hy Lạp thấy Hector dũng mãnh như thế cũng cảm thấy chân mềm, Agememnon áp lực cực lớn, không thể không ra lệnh cho quân đội thối lui về phía chiến thuyền.
Người Troy càng đánh càng hăng, thấy quân Hy Lạp rút lui, Hector phấn khởi tiến lên, ho lớn với các chiến hữu phía sau: “Mau cầm đuốc, phóng hỏa đốt! Những chiến thuyền này làm chúng ta khó khăn nhiều như vậy, để chúng ta biến chúng thành tro bụi, đuổi người Hy Lạp vào biển khơi!”
Binh lính Troy phía sau nhất hô bá ứng, đốt đuốc đuổi theo!
Bọn họ giết ra một đường máu, đi lên chiến thuyền Hy Lạp, cùng người Hy Lạp đánh giáp lá cà!
Đây là thời điểm cách thắng lợi gần đây của họ, Zeus rốt cục cho họ cơ hội báo thù rửa hận, chỉ cần thiêu hủy chiến thuyền, những kẻ xâm lược này sẽ không đường thối lui!
Quân Hy Lạp cũng biết những chiến thuyền này là cội nguồn để bọn hắn sinh tồn, cho nên liều mạng mà bảo vệ chúng, mấy lần dập tắt ngọn lửa đã đốt lên, mấy lần đuổi người Troy xuống thuyền, nhưng địch nhân tựa như châu chấu giết mãi không hết, làm bọn họ lâm vào tuyệt vọng…
Chư thầnOlympus tuy nói bị Zeus cấm tham dự chiến sự, nhưng chúng thần không khỏi âm thầm yên lặng chú ý tình hình chiến đấu.
Lúc này Hera thấy người Hy Lạp bị Troy đánh cho không ngốc đầu lên được, rất nhiều chiến thuyền bốc lên khói đen, trong lòng lại càng lo lắng không yên.
Nàng hận Zeus! Vừa cảnh cáo chúng thần không cho phép nhúng tay vào chuyện này, lại dám thiên vị ngườiTroy!
Nghĩ tới đây Hera liền phẫn nộ, cau mày đi qua đi lại trong hành lang, ngẫm nghĩ coi có kế sách gì không.
Đang lúc này, Tửu Thần Dionysus đúng lúc đi qua, trong tay mang theo một vò rượu, chuẩn bị hiến tặng cho Zeus.
Hera vừa nhìn, lập tức chú ý!
“Dionysus, tới đây!”
Dionysus nghe Hera quát như vậy, nhất thời sợ run cả người, lại không thể tránh ra, không thể làm gì khác hơn là đi tới, cung kính hành lễ: “Thiên Hậu điện hạ.”
“Đi đưa rượu cho Zeus à?”
“Thưa vâng.”
“Lấy ra.”
Dionysus sửng sốt một chút, không dám cải lời, đem rượu trong tay đưa cho nàng.
Hera cầm vò rượu, mở nắp ra, móc ra một nhỏ bình từ trong lòng ngực, đem chất lỏng trong bình rót vào vò rượu.
“Thiên Hậu… Ngài đây là…” Dionysus sợ đến nói chuyện cũng cà lăm.
“Yên tâm, uống không chết, để hắn ngủ một giấc mà thôi!” Hera đem vò rượu trả lại cho hắn, tàn bạo uy hiếp, “Nếu ta không thấy hắn ngã liền tìm ngươi tính sổ!”
“Dạ… Phải..”
Dionysus vội vàng ôm chặt vò rượu chạy, cuộc sống ở Olympus thật sự không thuộc về người như hắn, chờ Hermes trở lại, hắn lập tức xuống núi!
Không qua bao lâu, Zeus quả nhiên nhắm hai mắt lại, khò khò ngủ say.
Hera nhân cơ hội lần này, lập tức phân phó Athena xuống núi giải vây cho người Hy Lạp.
Athena lập tức nhào lên chiến xa, nhanh như chớp tới chiến trường.
Trong cảnh chém giết ánh lên tia ban mai màu máu, một mặt trời đỏ dâng lên từ trên biển.
Nữ thần Chiến tranh hóa thành hình dáng anh hùng Hy Lạp, hướng về phía tan tác Hy Lạp quân hô lớn: “Bọn quân sĩ, chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thấy Hector đốt cháy chiến thuyền sao! Các ngươi muốn ngườiTroyđuổi chúng ta vào biển rộng sao! Tỉnh lại đi, mau đi tới! Bản thân ta muốn nhìn, Hector có thể ngăn trở chúng ta hay không!”
Người Hy Lạp dưới sự ủng hộ của nàng dũng khí tăng lên, một lần nữa lập trận thế chống đở người Troy, dưới sự hướng dẫn của Athena, lại một lần đánh lui tiến công của Troy.
Người Hy Lạp lại bừng tỉnh, nhưng vẫn còn chưa đủ, Athena biết, muốn thắng lợi, bọn họ phải có người tâm phúc.
Nên nàng lại rời khỏi chiến trường ác chiến hăng say, đi tới trận doanh nằm xa xa của Achilles.
Không ngoài sở liệu, Achilles đã tập trung chú ý chiến cuộc, nhưng chẳng qua hắn chỉ nhìn, rồi cau mày .
Athena hiện ra trước mặt hắn, thần sắc khẩn trương khuyên nhủ: “Achilles, vội vàng trốn đi! Zeus đã quyết định hôm nay đốt rụi chiến thuyền của Hy Lạp! Thừa dịp hiện tại chiến hỏa còn chưa cháy đến chỗ ngươi, mang tộc nhân của ngươi lên thuyền chạy trối chết đi!”
“Nữ thần, ngài không cần khích ta! Agememnon vũ nhục người Argo chúng ta, ta tuyệt không bán mạng cho hắn!”
“Được rồi, ra tay hay không tùy ngươi! Ngươi cứ chờ xem, những bằng hữu của ngươi, dĩ nhiên cũng bao gồm Agamemnon ngươi căm hận, hôm nay sẽ táng thân nơi biển rộng mênh mông!”
Athena nói xong tức giận rời đi, lưu lại Achilles nhìn xa xa, mấy chiến thuyền đã bị ngọn lửa hừng hực thiêu thành tro bụi, mà mấy tên bạn tốt của hắn cũng bị người Troy bao vây thật chặt tính mạng nguy nan…
Rốt cục, Achilles mở miệng hỏi bộ hạ phía sau: “Các ngươi thấy thế nào?”
Các bộ hạ đáp: “Quốc vương, chúng ta nghe ngài !”
“Achilles tới! ! !”
Hai quân kịch liệt giao chiến, không biết người nào hô lên một câu, người Hy Lạp nhất thời như nắng hạn gặp mưa rào, nhao nhao lên tinh thần; mà người Troy nhiều lần bại dưới tay hắn cũng sửng sốt, nghe được tên của hắn liền hoảng hốt không dứt.
Hector vội vàng hướng đội ngũ hô: “Không phải sợ! Chúng ta có Zeus che chở, Achilles không coi vào đâu!”
Hector hô lớn điều này nào hay biết, lúc này Zeus đang ngủ say, nắm trong tay chiến cuộc hiện tại chính là Athena.
Achilles không hổ là sát thủ cuối cùng đáng sợ nhất, người hắn mặc chiến giáp cứng rắn, hai mắt toát ra sát khí, võ nghệ càng không chút sơ hở nào, giơ tay chém xuống không chút lưu tình, cho dù bị thương cũng khỏi hẳn rất mau…
Đối mặt đối thủ như vậy, người Troy cảm thấy tuyệt vọng, bất luận đi tới bao nhiêu người, rất nhanh liền biến thành thi thể.
Lúc này Hector cũng bị một ám tiễn đâm xuyên qua bả vai, hắn bị thương buộc phải chỉ tác chiến bằng một tay, máu chảy như rót làm sức lức hắn tiêu hao rất lớn, nhanh chóng chống đở hết nổi nữa…
Đột nhiên đúng lúc này, hắn gặp phải Achilles!
“Giết hắn đi! Giết hắn đi!”
Người Hy Lạp ồn ào, cổ vũ Achilles giết cường địch làm bọn họ hao binh tổn tướng này!
Ngoài dự tính, Achilles thu hồi kiếm: “Ta không giết anh hùng bị thương! Hôm nào tìm ngươi quyết đấu!”
Mặc dù Achilles rất muốn có quyết đấu với vị võ sĩ lợi hại nhất Troy này, nhưng hắn có nguyên tắc của mình.
Hector biết có Achilles tại, hôm nay đã vô vọng thủ thắng, đành tiếc nuối hạ lệnh: “Rút lui!”
Cứ như vậy, người Troy vốn đã đến gần thắng lợi, thất bại trong gang tấc mà trở về thành.
Zeus đánh một giấc, ngủ thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại nhìn về phía nhân gian, phát hiện người Hy Lạp lại bảo vệ được thuyền, mà Troy lại chiến bại, trong khoảng thời gian ngắn tức giận không dứt!
Hắn vừa nghĩ cũng biết là Hera, gọi nàng vào thánh điện.
“Đều là ngươi làm chuyện tốt! Ta bảo ngươi không nên nhúng tay vào chiến tranh phàm trần, ngươi cứ đối nghịch với ta! Ngươi muốn ta đem ngươi ném vào địa lao, hay là trói lại treo lên như lần trước hả? !”
“Rõ ràng là ngươi không công bằng!” Hera đầy bụng ủy khuất nói, “Bảo chúng ta không được xen vào, bản thân lại trợ giúpTroy! ngươi phạm quy như vậy, bảo chúng thần phục ngươi như thế nào? !”
Zeus bị nàng bắt bẽ như vậy, trong nhất thời nói không nên lời.
Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không thể nuốt bụng tức này xuống, gọi Apollo vừa tuần tra trở lại tới.
“Ngươi đi chữa thương cho Hector, đoạt lại kết quả chiến đấu người Hy Lạp hôm nay lấy được!” Cảm giác Hera đang dùng ánh mắt mưu sát mình, Zeus bổ sung, “… Dĩ nhiên, giúp chút liền ngừng lại, giúp tới trình độ nhất định thì trở lại cho ta. Còn có, đều nghe! Giúp xong lần này, người nào cũng không cho can dự vào chuyện này nữa!”
Hera chất vấn: “Bao gồm cả ngươi? !”
Mặt Zeus đỏ lên, trợn mắt nhìn Hera một cái: “Đúng! Bao gồm cả ta !”