"Đó đương nhiên là không thể tốt hơn".
Thẩm Hi không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này.
"Anh cứ quấn lấy tôi như vậy, phỏng chừng chẳng có cô gái nào nguyện ý gả cho tôi. Không bằng chúng ta cũng thử một chút đi".
"Giới tính của chúng ta không hợp lẽ thường, muốn thử thì trước hết phải come out".
Giọng điệu Chu Ngôn Dụ bình tĩnh như đang chỉ đạo công việc hằng ngày.
"Vậy trước tiên come out".
Thẩm Hi nói.
"Đừng quên bà nội tuổi tác đã cao".
Chu Ngôn Dụ không nóng không lạnh nhắc nhở hắn.
"Bà nội thương tôi nhất, anh cũng không phải không biết".
Thẩm Hi nhìn ra khoảng không phía xa.
"Cậu đừng quên bà còn đang vì cậu thu xếp kết thân ở khắp nơi". Bạ𝘯 có biết tra𝘯g tr𝘶yệ𝘯 [ 𝐓 𝑹𝘶𝖬𝐓𝑹𝐔𝙔eN.V𝘯 ]
"Cho nên chuyện này mới cần phải đăng lên báo sớm một chút, hơn nữa muốn anh phối hợp, trừ anh ra đến chỗ nào tìm ứng cử viên phù hợp cùng tôi come out đây".
Thẩm Hi lớn tiếng nói.
Chu Ngôn Dụ đeo lên kính mắt, anh cận thị rất nặng, lấy kính mắt xuống ngồi đối diện nhau liền không thấy rõ lắm mặt Thẩm Hi. Lúc này đã thấy rõ, anh nghiên cứu biểu tình của Thẩm Hi một phen. Biết rõ hắn thật sự chán ghét tham gia kết thân, vì vậy lấy điện thoại di động ra.
"Đợi tôi nhìn một chút lịch trình công việc".
Nếu muốn đăng lên báo, vậy thì phải tại thời gian anh nghỉ ngơi hằng năm trở về Thẩm Trạch một chuyến mới được.
Thẩm Hi không nói gì, nhìn Chu Ngôn Dụ đem chuyện "come out" xếp vào lịch trình làm việc của mình trong lòng buồn bực. Luôn cảm thấy chuyện gì đưa đến trên người Chu Ngôn Dụ đều phải xử lí theo một hệ thống lập trình sẵn. Bất quá chỉ sợ đây cũng là lí do hắn có thể cùng Chu Ngôn Dụ vui vẻ ở chung, trên đời này phỏng chừng tìm không ra người thứ hai vừa kì quái vừa thú vị giống Chu Ngôn Dụ.
Bọn họ quen biết đến bây giờ cũng đã hai mươi hai năm rồi, hắn không ít lần từ trên người Chu Ngôn Dụ hưởng được lạc thú, mà Chu Ngôn Dụ hiển nhiên cũng không phải loại người mặc người tiêu khiển. Chỉ có điều nếu là lời của hắn, Chu Ngôn Dụ sẽ vô điều kiện mà đem ranh giới cuối cùng của mình hạ thấp, nuông chiều để hắn mặc sức phóng túng hành vi cùng lời nói. Làm cho Thẩm Hi luôn có thể từ trong sự nhường nhịn của anh thu được sự thỏa mãn cực lớn. Phỏng chừng chính là bị Chu Ngôn Dụ chiều đến sinh hư cho nên Thẩm Hi từ lâu đã mất đi sự kiên nhẫn đối với phụ nữ. Cho nên nói đến cùng, chuyện come out vẫn phải do Chu Ngôn Dụ phụ trách tới cùng mới được.
Lúc này, cửa gian phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, nhân viên phục vụ bưng lên món xào cùng rượu đặt trước mặt hai người.
Thẩm Hi cầm bình rượu lên, thay Chu Ngôn Dụ rót ra một chén nhỏ thả đến trước mặt anh. Sau đó liền đem bình rượu đặt lại phía bên mình.
Chu Ngôn Dụ sau khi trở về còn phải làm việc cho nên chỉ có thể uống một chén, hắn lại không giống như vậy. Công việc bị Chu Ngôn Dụ ôm đồm hơn nửa, Thẩm Hi hắn chắc chắn là ông chủ rảnh rỗi nhất trên đời này.
Bất quá Thẩm Hi rất hài lòng trạng thái bị bỏ không này của mình, vậy là hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm Chu Ngôn Dụ gây phiền phức.
Chu Ngôn Dụ tranh thủ được một ngày cuối tuần, mọi việc sẽ do Thẩm Hi sắp xếp. Chu Ngôn Dụ chỉ cần chắc chắn ngày hôm đó của mình rảnh rỗi tuyệt đối là tốt rồi.
Hai người chạm chén, uống một hớp rượu nhỏ.
"Có phải anh cũng đang rất mong đợi chuyện này không?".
Chu Ngôn Dụ đẩy kính mắt một cái.
"Nếu như chuyện cậu nói chính là bị một đám đông phụ nữ đồng loạt thù hận thì đúng là có thể mong đợi một chút".
Kỳ thực Chu Ngôn Dụ không ít lần từng trải nghiệm qua chuyện như vậy. Cùng Thẩm Hi quen biết hai mươi hai năm, hai người cơ hồ như hình với bóng. Xã hội bây giờ mở ra cái khái niệm mới, bị hiểu lầm cùng Thẩm Hi một đôi cũng là chuyện thường tình. Vì vậy chuyện "come out" lần này đối với anh chẳng có gì kì lạ, chỉ cần về sau nếu Thẩm Hi thật sự gặp được người trong lòng có thể đem mấy vấn đề lung ta lung tung này ra giải thích cho rõ ràng là được.
"Phụ nữ yêu thích anh cũng không ít".
Thẩm Hi nhướng mày vì Chu Ngôn Dụ nhắc nhỏ. Thẩm Hi cảm thấy được phụ nữ thù hận vì chuyện này hắn cũng có thể nghiêm túc mong đợi một chút.
"Ít nhất trước mắt vẫn không có người nào nguyện ý chờ qua năm nay để cùng tôi hẹn hò, vậy thì đại biểu vẫn chưa có người nào thật sự thù hận cậu. Cho nên chuyện này cậu hoàn toàn không có cách nào mong đợi".
Mắt thấy mình vì chuyện này mà đột nhiên sinh ra mong đợi trong nháy mắt lại bị Chu Ngôn Dụ đánh vỡ, Thẩm Hi không khỏi có chút buồn bực thầm nói.
"Đó là vì bọn họ không đủ kiên trì, cũng không biết nhìn người".
Bất quá, lí do "qua năm nay" cũng không phải là không có duyên cớ. Tính tình Chu Ngôn Dụ nghiêm túc đàng hoàng, phàm là phụ nữ muốn tiếp cận anh, anh xưa nay đều trước tiên đối người ta nói thẳng.
"Tôi không có thời gian ước hẹn nên vẫn là từ chối tốt hơn".
Đối phương đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Chu Ngôn Dụ.
"Làm sao có khả năng không có thời gian? Không phải vẫn còn buổi tối cùng cuối tuần, anh cũng phải tăng ca sao?".
Chu Ngôn Dụ lắc đầu nói.
"Buổi tối cùng cuối tuần nếu như không có việc ngoài ý muốn tôi đều sẽ tăng ca, mà nếu thật sự có việc ngoài ý muốn cũng sẽ không phải vì chuyện của cô. Một năm ngay cả kì nghỉ trước mắt đều đã bị sắp xếp đầy công việc, cho nên nếu cô thật sự không chịu từ bỏ có thể hẹn trước qua năm sau vào một kỳ nghỉ nào đó khác".
Lời nói của anh không có một chữ nào là giả dối, cũng không phải mượn cớ. Bất quá thông thường không có người phụ nữ nào nguyện ý tin tưởng mà sẽ cảm thấy đây nhất định là Chu Ngôn Dụ đang mượn cớ từ chối, hơn nữa cái cớ này nghe qua thật sự vô cùng gay go.
...
Alô bà tác giả, mấy chương trước bà gõ có 700 800 chữ sao chương này bà nhảy một phát lên 1200 luôn vậy, chưa chuẩn bị tâm lí gì hết luôn á 🥴🥴🥴.
Mà anh Chu cũng quá đáng với con gái người ta dễ sợ, muốn yêu đương còn phải đặt hẹn trước một năm 🥲🥲🥲.