Hai người căn chuẩn thời gian, vừa đến nơi là có thể làm thủ tục ngay, sau đó mang hành lý đi kí gửi. Chu Ngôn Dụ kéo vali, Thẩm Hi cầm theo giấy tờ qua cửa an ninh nhìn nhìn thời gian nói.
"Đi dạo một chút, lần trước đến sân bay chắc cũng đã qua hai năm rồi".
"Một năm lẻ chín tháng".
Chu Ngôn Dụ nói. Lần đó là Thẩm Hi một mình ra nước ngoài. Thường thì anh sẽ không đồng ý để hắn đơn lẻ xuất phát, nhưng vì một số lý do chính mình lại không thể đi cùng được cho nên anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Thẩm Hi cong cong khóe môi, lại nói.
"Lần trước chỉ có một mình nên không đi dạo. Mua chút quà lưu niệm, điểm tâm kiểu Trung hay gì đó, làm quà cho người nhà Ian".
"Được".
Chu Ngôn Dụ theo hướng Thẩm Hi chỉ đi đến quầy điểm tâm, Thẩm Hi theo phía sau anh. Buổi chiều người ở sân bay có chút nhiều, nhưng có Chu Ngôn Dụ kéo vali đi trước mở đường Thẩm Hi tiến lên vô cùng thuận lợi.
"Muốn chọn loại nào?".
Trên tay Chu Ngôn Dụ đã cầm sẵn giỏ đựng hàng, anh nhìn trà Long Tỉnh, bánh hoa quế, bánh đậu xanh* trưng bày trên kệ, ngừng bước chờ Thẩm Hi lựa chọn. Thẩm Hi thường chọn bánh mềm, khoảng mười loại, mỗi loại đều lấy một gói. Mấy thứ này đều đóng gói theo kiểu quà tặng, bên trong chỉ có một cái, tính lên số lượng cũng không nhiều.
(*Bánh đậu xanh kiểu Trung:
là một trong những loại bánh ngọt nổi tiếng của người Hán. Ở Trung Quốc cổ đại, nó thường được ăn kèm với bánh tống tử, rượu hùng hoàng và trứng vịt muối trong lễ hội Thuyền Rồng. Nổi danh nhất là bánh đậu xanh kiểu Bắc Kinh - loại bánh không dầu và có vị mềm. Các phong cách khác bao gồm kiểu Tô và kiểu Dương, là loại bánh có dầu với cảm giác mềm mại, tinh tế. Cũng giống như bánh đậu xanh Việt Nam, bánh đậu xanh kiểu Trung cũng được làm từ bột đậu xanh quết nhuyễn với đường và dầu thực vật hay mỡ động vật, thường là mỡ lợn. Tuy nhiên lượng đường trong bánh đậu xanh kiểu Trung ít hơn nên bánh khá dẻo. Còn bánh đậu xanh Việt Nam thì lượng đường nhiều hơn, nên bánh tơi và ngọt sắc)
"Nhiêu đây chắc là đủ rồi?".
Thẩm Hi nói.
"Còn loại này".
Chu Ngôn Dụ tiện tay thả hai hộp bánh hồ đào nhân** vào giỏ, Thẩm Hi liếc mắt một cái, loại này hắn thích ăn.
(**Hồ đào nhân:
là nhân phơi hoặc sấy khô của quả hồ đào chín, còn có tên là "hạch đào nhân", "hồ đào nhục". Theo Đông y, hồ đào nhân có vị ngọt, tính ôn, không độc, vào 2 kinh phế, thận; có tác dụng bổ thận cố tinh, ôn phế định suyễn, nhuận tràng. Chủ trị: Phế thận hư suy, ho suyễn, lưng gối yếu mỏi, liệt dương, rối loạn cương dương, di tinh, tiểu tiện nhiều lần, đại tiện táo. Dùng làm thuốc bổ dưỡng giúp tăng cân, đẹp da, đen tóc.
Theo sinh học thì người ta thấy rằng, cây hồ đào có cùng họ hàng với cây óc chó, chính vì vậy mà nhiều người cũng dễ dàng nhầm lẫn giữa quả hồ đào và quả óc chó. Tuy nhiên, trên thực tế thì quả hồ đào và quả óc chó chỉ được xếp chung họ hàng nhưng về bản chất thì chúng khác hẳn nhau)
"Vậy loại này cũng muốn".
Thẩm Hi lại lấy một gói bánh hồ đào***, Chu Ngôn Dụ rất ít ăn đồ ăn vặt, bất quá mỗi lần mua bánh hồ đào anh ngẫu nhiên sẽ ăn mấy cái. Bởi vậy mỗi lần đi siêu thị, Thẩm Hi đều sẽ mua mấy gói đặt ở trong nhà cùng phòng làm việc.
(***Bánh hồ đào là loại bánh mềm có phần nhân ở giữa làm từ hồ đào, phân biệt với bánh hồ đào nhân là loại bánh mềm trộn thẳng hồ đào vào vỏ bánh, không có nhân)
Tính tiền xong, trong tay lại nhiều thêm một cái túi lớn. Thẩm Hi cũng không đưa Chu Ngôn Dụ xách mà chính hắn xách ở trên tay. Hai người lại đi dạo một lúc, không có gì muốn mua nữa nên bọn họ trực tiếp đi về khu vực chờ. Chu Ngôn Dụ mở vali, lấy ra bình giữ nhiệt. Đi xa kỳ thật chính là một việc khiến người ta mệt mỏi, dù chỉ cần ngồi máy bay thẳng một đường liền tới nhưng chung quy vẫn phải ở trên máy bay tận mười mấy tiếng đồng hồ. Vì vấn đề này Chu Ngôn Dụ còn đặc biệt nghiên cứu qua một lượt, bất quá vẫn không tìm được chuyến bay nào ngắn hơn, bay thẳng vẫn là lựa chọn tốt nhất. Thẩm Hi uống hết một phần ba nước trong bình, đem bình giữ nhiệt trả lại cho Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ cũng uống một ngụm, lúc này mới đối Thẩm Hi nói.
"Anh lên máy bay rồi có thể ngủ thì cứ ngủ một lát".
Đến La Mã cần khoảng mười tám tiếng, sau đó ngồi xe vào nội thành thêm hai tiếng nữa. Còn phải ăn tối, Ian nói sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, không biết đến bao giờ mới có thể ngủ.
"Được, tận dụng thời gian ngủ một lát".
Thẩm Hi vỗ vỗ túi, hắn đã chuẩn bị tốt bịt mắt cùng nút bịt tai. Lần này chuyến bay xuất phát rất đúng giờ, vị trí khoang hạng nhất vô cùng rộng rãi, có thể nằm ngủ. Mười mấy tiếng đồng hồ nếu không thể nằm lưng eo chắc chắn đều sẽ căng cứng. Bất quá Thẩm Hi vừa lên máy bay còn chưa buồn ngủ, lúc hai giờ chiều đã ngủ qua một lần nên muốn chờ đến năm, sáu giờ rồi mới ngủ tiếp. Chưa kể đến còn bữa tối phải ăn, máy bay còn chưa cất cánh champagne đã được đưa đến tận tay. Thẩm Hi bưng ly chậm rãi uống, thật ra champagne này có chút ngọt, mà khẩu vị của hắn với Chu Ngôn Dụ đều không thiên ngọt cho lắm. Hai người thích rượu vang đỏ hơn, nhưng nhìn các tiếp viên hàng không đang bận rộn phục vụ tới lui bọn họ cứ như vậy bưng champagne từng ngụm từng ngụm uống hết.
"Mỗi lần lên máy bay đều phải tắt di động, thời gian giống như chậm lại".
Thẩm Hi vừa uống champagne vừa nói.
"Có người nói di động chính là "go die"****, vĩnh viễn đều bị nắm giữ nhưng trên thực tế mọi người cũng rất khó rời khỏi di động. Sinh hoạt, công việc đều gói gọn trong món đồ nho nhỏ này, mỗi người đều cúi đầu, lực chú ý bị di động tác động. Sự việc bên ngoài giống như không có chút quan hệ nào với bọn họ hoặc là nói nếu được bọn họ cũng chỉ muốn chụp để có cái mà đăng lên mạng xã hội thôi".
(****vật chết)
Chu Ngôn Dụ nhìn hắn một lát, sau đó nói.
"Anh muốn đi đến đâu cũng được, em đều sẽ bồi anh".
"Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lưu giữ lại, em có chịu không?".
Thẩm Hi đem mong ước của mình nói ra.
"Chờ xuống máy bay em liền đăng ký một cái tài khoản".
Hiệu suất của Chu Ngôn Dụ vẫn luôn là cao nhất. Thẩm Hi gật đầu, liền hỏi Chu Ngôn Dụ.
"Hai chúng ta một cái tài khoản, em nghĩ nên đặt tên gì?".
"Anh quyết định đi".
Thẩm Hi nghĩ nghĩ, nói.
"Vậy đặt là "Không nói mà dụ" đi".
Chu Ngôn Dụ sửng sốt nói.
"Chỉ có tên của em thôi sao?*****".
(*****không nói mà dụ = bất Ngôn nhi Dụ)
Thẩm Hi hơi hơi mỉm cười nói.
""Không nói mà dụ", không cần nói ra cũng có thể hiểu được, rất thích hợp với em. Hơn nữa không cần phải nói lời hay ý đẹp mà chỉ trầm mặc, Trầm vốn dĩ liền thông với Thẩm******, tên này vừa vặn tốt. Kỳ thật anh càng muốn đặt là "Dụ chi******* Hi" hoặc "Hi chi Dụ" nhưng chắc chắn sẽ bị đám người trong công ty nói buồn nôn cho xem".
(******沈 (Âm Hán Việt: thẩm, trấm, trầm), nhưng Trấm với Trầm hiếm khi được dùng để gọi họ người, đại đa số họ 沈 được gọi là Thẩm trong quốc ngữ)
(*******之 (Âm Hán Việt: chi) theo giới từ có nghĩa là "thuộc về".
Dụ chi Hi = Dụ thuộc về Hi
Hi chi Dụ = Hi thuộc về Dụ)
Thẩm Hi tự nhận mình không phải là người sẽ quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng tú ân tú ái cũng phải có chừng mực. Hắn không muốn hai người trở thành đối tượng bàn tán trong cuộc trò chuyện của người khác chút nào.
...
Nay định gõ hai chương nhưng QT của chương này nhức đầu quá nên lại đành phải vỡ kế hoạch 🤧🤧🤧.