Cao Dạng xoay Phương Thư Diệp nằm ngang lại, tách chân cô ra, đưa tay vuốt ve tiểu huyệt của đối phương.
Tiểu huyệt ướt át, thuận lợi để cắm một ngón tay vào.
Bàn tay của Cao Dạng rất lớn, ngón tay to, một ngón đi vào thôi cũng có cảm giác hơi trướng.
Ngón giữa cắm rút bên trong tiểu huyệt, ngón cái thì vân vê viên thịt nhỏ kia.
Dần dần bên trong chảy ra nhiều nước hơn, anh lại thử cắm thêm ngón thứ hai vào.
Miệng huyệt vừa thêm một ngón thì căng đến mức không di chuyển được, Cao Dạng dùng một tay khác xoa bụng của cô, động viên nói: “Thả lỏng chút.”
Phương Thư Diệp hít sâu, dự định thả lỏng cơ thể.
Cao Dạng nửa ôm người vào lòng, cúi đầu hôn đối phương.
Anh hôn vừa chậm lại vừa dịu dàng khiến Phương Thư Diệp đắm chìm trong nụ hôn đó, môi lưỡi triền miên cùng nhau.
Sau khi dời sự chú ý đi, ngón tay thứ hai cuối cùng cũng cắm được hết vào.
Cao Dạng nhìn gương mặt của Phương Thư Diệp, vừa quan sát phản ứng của cô, vừa chậm rãi rút hai ngón tay ra.
Thấy Phương Thư Diệp khẽ nhíu mày, anh liền dừng lại: “Có đau không?”
Cô lắc đầu: “Không đau, chỉ là có chút trướng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vì vậy anh lại tiếp tục, ngón tay một bên cắm rút, một bên khuấy đảo bên trong tiểu huyệt, kích thích điểm nhạy cảm giúp cô tiết ra nhiều d*m thủy để dễ di chuyển hơn.
Chờ đến khi hai ngón tay đã ra vào thuận lợi không còn trở ngại, anh liền thay đổi tư thế có chút trịnh trọng, quỳ xuống giữa hai chân cô, đem chân đối phương gác lên đùi mình, kéo tiểu huyệt của Phương Thư Diệp lại hướng về bụng bản thân, đỡ dương v*t di chuyển dọc theo khe hở, sau đó đè quy đầu tiến vào.
Phương Thư Diệp bởi vì căng mà khó chịu, hé miệng thở dốc.
Cao Dạng một bên sờ viên thịt nhỏ, một bên nhẹ nhàng đâm tiểu huyệt, kích thích khoái cảm của cô. Chờ Phương Thư Diệp hoàn toàn thích ứng, mới chậm rãi tiến vào sâu hơn.
Sau khi quy đầu đã hoàn toàn đi vào, phần thân cũng trở nên trót lọt rất nhiều.
Trong phòng đã chỉnh nhiệt độ thấp nhưng hai người vẫn xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đợi cho đến khi cả căn dương v*t vào hết, bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau cười một tiếng.
Cao Dạng từ từ động.
Tất cả những ký ức trong cơ thể cũng dần thức tỉnh, anh biết đâm vào đâu là khiến cô thoải mái không chịu nổi, nên cố tìm được điểm kia, dùng sức nghiền lên.
Phương Thư Diệp hé miệng, bật ra một loạt tiếng rên rỉ: “Ưm a –”
Trong đầu trống rỗng, lý trí của cô không còn sót lại bao nhiêu, chỉ biết theo bản năng mà hưởng thụ.
“Nhanh một chút.” Cô khàn giọng yêu cầu, âm thanh vừa mềm mại vừa câu người.
Cao Dạng cúi người, vòng qua hai cánh tay ôm cô, cơ mông dùng lực chuyển động, dương v*t điên cuồng cắm rút, vừa nhanh vừa mạnh.
Phương Thư Diệp không tự chủ được há miệng, những tiếng rên đều bị sự mãnh liệt của đối phương mà trở nên đứt quãng.
Cao Dạng nghiêng đầu hôn Phương Thư Diệp, một bên cắm rút, một bên quấn quýt đầu lưỡi với cô.
Chân của cô cũng bị kích thích liên tục không ngừng run rẩy, móng tay còn bấu vào lưng đối phương.
“A a-!” Cả người Phương Thư Diệp đột nhiên co giật kịch liệt, đôi chân gắt gao quấn lấy eo anh, chào đón đợt cao trào.
Cao Dạng từ từ, kéo dài khoái cảm của cô, mơn trớn vài sợi tô, nhẹ bóp dái tai đối phương.
“Cực cưng, em thật đẹp, làm tình cũng vô cùng giỏi.” Anh giống như thưởng mà hôn cô một cái.
“Có mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút không? Tiếng rên hồi nãy của em thật dễ nghe khiến anh nhịn không được mà dùng thêm sức, em thấy hài lòng với biểu hiện của anh không?”
“Mặt mày em hồng hào, chỗ nào cũng mềm, thật muốn đòi mạng người khác, khiến anh hận không thể ngày ngày đè em xuống giường làm.”
Ý thức của Phương Thư Diệp không còn rõ ràng, chẳng cách nào phân biệt được ý nghĩa trong những câu nói đó.
Cao Dạng biết cô bây giờ căn bản không trả lời được, anh cũng không cần trả lời, chỉ cần dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện sau khi cô cao trào, đối phương sẽ rất thoải mái.
Ánh mắt Phương Thư Diệp dần dần có tiêu cự, Cao Dạng cười với cô: “Muốn nữa không?”
“Muốn” Mặc dù Phương Thư Diệp rất mệt nhưng cơ thể cô vẫn báo hiệu muốn tiếp tục làm tình với anh.
Cao Dạng xoay người cô qua, mặt đối mặt nhau, nâng chân của cô đặt lên đùi mình, bản thân thì giữ chặt đối phương.
Anh cắm vào từ chính diện, vừa ôm Phương Thư Diệp cùng luân động, vừa đưa lưỡi thăm dò vào khoang miệng của cô.
Phương Thư Diệp thoải mái đến mức hừ hừ vài cái.
Cao Dạng buông tha môi cô, để tầm nhìn ngang với đối phương: “Gọi tên anh được không?”
Ánh mắt Phương Thư Diệp mơ màng, miệng thấp giọng rên rỉ: “Cao Dạng… Cao Dạng…”
Anh bị cô kích thích đến da đầu cũng tê rần, gây thịt cắm càng lúc càng sâu, mở rộng luôn tử cung.
“Thật thích làm tình với em… Thoải mái quá… Ha a-!… A… Thích… Em rất giỏi… Muốn mỗi ngày đều làm với em…”
Phương Thư Diệp sau một trận giật nảy, cô đột nhiên thét chói tai: “A-! Bắn cho em… A-… Bắn cho em… Muốn…”
Bắp thịt cả người Cao Dạng đều căng thẳng, mông nâng lên lại hạ xuống, dồn dập cắm rút, tiếng cơ thể va chạm nhau như bị bóp nghẹn vang vọng liên tục không ngừng trong phòng.
Cuối cùng, anh mạnh bạo kéo người ghì vào trong lòng mình, cơ đùi không khỏi căng chặt, cả cây đều nằm trong tiểu huyệt của cô, khẽ run rẩy một trận, bắn ra từng dòng tinh dịch.
…
Không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, Phương Thư Diệp vẫn còn ham muốn giống như sợ ăn bữa này không có bữa sau, mí mắt rõ ràng đã mệt mỏi đến mức sắp không mở nổi, nhưng khi Cao Dạng hỏi cô còn muốn nữa không, cô vẫn trả lời: “Muốn.”
Lúc sau làm được một nửa đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cao Dạng nhìn cô ngủ mà bật cười, anh vẫn còn ở trong mà cô vẫn ngủ cho được.
Cuối cùng anh rút ra khỏi người đối phương tự mình giải quyết.
Dùng khăn ướt lau sạch phần dưới cho cô, bản thân thì vọt vào phòng vệ sinh tắm, sau đó mới ôm Phương Thư Diệp ngủ chung.
Phương Thư Diệp ngủ thẳng một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.
Mơ mơ màng màng theo bản năng mở rộng chân, một động tác này khiến cô hoàn toàn tỉnh hẳn, cả người đau nhức giống như mới bị xe cán qua.
Trí nhớ lũ lượt trở về, cô nhìn sang bên cạnh.
Cao Dạng chống đầu nhìn cô, kéo chăn trùm mặt cô xuống: “Thức?”
Anh ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Có khó chịu không?”
Phương Thư Diệp quay sang bên khác không nhìn anh, cô vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận chuyện này nhưng vừa mở mắt đã thấy Cao Dạng nằm bên cạnh nên buồn bực trả lời lại: “Cũng được, không sao hết.”
“Anh đã đặt đồ ăn.” Cao Dạng đứng dậy mặc quần áo.
“Không cần, em trở về ăn sau.” Phương Thư Diệp cũng ngồi dậy, Cao Dạng đưa quần áo của cô tới.
Phương Thư Diệp đứng dậy liền đi vào phòng vệ sinh, vừa cúi đầu đã thấy trong thùng rác toàn là những cái bao hình vuông cùng “áo mưa” xài qua, đưa mắt đếm cũng biết được số lượng ít nhất cũng vượt quá một bàn tay.
Cô bất tri bất giác có chút không được tự nhiên.
Lăn lộn cùng một chỗ với nhau là chuyện mà cô không ngờ tới.
Nói đi cũng phải nói lại, Cao Dạng là một tồn tại khác biệt hoàn toàn so với những bạn học cũ khác, dù sao cũng đã từng thật lòng thích đối phương.
Nhưng sáu năm đã trôi đi rất nhiều ký ức cũng như niềm yêu thích ấy, Phương Thư Diệp đã chẳng thể nhớ rõ một số chi tiết trong quá trình yêu đương với Cao Dạng, lúc gặp mặt nhau thì cô cũng không còn phần rung động như thuở ban đầu.
Thậm chí đến ấn tượng sâu sắc nhất, ngoại trừ chuyện trên giường rất phù hợp ra thì chính là đoạn thời gian cãi vã chia tay đó.
Cao Dạng đi tới, vô cùng tự nhiên chải tóc giúp cô.
“Em đang độc thân phải không?” Anh bất ngờ hỏi.
Câu nói này của anh khiến Phương Thư Diệp buồn cười, vô tình xóa đi chút không tự nhiên kia của cô.
Cô nhướng mày: “Bây giờ mới hỏi?” Làm cũng đã làm rồi còn gì.
Cao Dạng mím môi chờ cô trả lời.
“Nếu như em không phải độc thân thì sao?”
Cao Dạng suy nghĩ một chút, cười: “Em ngoại tình, anh làm kim chủ.”
Phương Thư Diệp coi thường trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn nếu như em độc thân?”
Động tác của Cao Dạng dừng lại, để tay xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Vậy làm người yêu của anh lần nữa được không?”
Vẻ mặt Phương Thư Diệp cứng đờ, cúi đầu, tóc rủ xuống che khuất đi mặt cô.
Mắt Cao Dạng thấy tất cả, thần sắc nhạt đi, tay siết chặt thành quyền.
Anh buồn rầu mở miệng: “Thật ra anh vẫn luôn rất hối hận. Thật xin lỗi nhưng hy vọng em có thể nghe lý do một chút. Lúc đầu khi cuộc thi tuyển chọn tới giai đoạn cuối, anh bị tra là dùng chất kích thích khiến thành tích bị hủy bỏ còn bị cấm thi.”
Mắt Phương Thư Diệp trợn to.
Lúc đó Cao Dạng đi tham gia thi tuyển chọn vào đội tuyển quốc gia, cô lại đang trong tuần thi nên khi xong hết thì lập tức tới tìm anh.
Cô theo địa chỉ mà Cao Dạng nói đợi đến tới trưa, khi người đi ra thì vẻ mặt đầy sự lo toan, Phương Thư Diệp đuổi theo hỏi đã xảy ra chuyện gì, kết quả Cao Dạng lại sầm mặt hét cô: “Em có cảm thấy bản thân rất phiền không?”
Cô trong cơn tức giận liền mua vé về nhà.
Phương Thư Diệp vốn dĩ không định liên lạc với Cao Dạng, nhưng nghĩ đến khi ấy tâm trạng của anh không tốt, có thể đã xảy ra chuyện gì đó nên đành bỏ qua tức giận trong lòng chủ động nhắn tin trước.
Nhưng suốt một tuần cũng không nhận được câu trả lời nào của Cao Dạng.
Đoạn thời gian đó Phương Thư Diệp gần như vừa mở mắt liền muốn khóc.
Sau đó cha mẹ hỏi cô có đồng ý đi du học Ý không, cô đồng ý.
Cuối cùng Cao Dạng lại gửi cô một tin nhắn chia tay: “Chúng ta dừng lại đi.”
Cô xuất ngoại hầu như là ngoại trừ người thân thì đã cắt đứt toàn bộ liên lạc trong nước.
Cao Dạng nói tiếp: “Khoảng thời gian người tiếp xúc ăn uống ngủ nghỉ với anh chỉ có một mình Hồ Phàm Duệ, anh tìm cậu ta làm rõ, cậu ta không chối nhưng anh lại không có chứng cứ.”
“Hồ Phàm Duệ?” Phương Thư Diệp lặp lại tên này, ấn tượng mơ hồ, không rõ.
“Ừ, một cầu thủ bóng đá rất thân với anh lúc đó. Hai người có gặp mấy lần rồi.”
Phương Thư Diệp đoán Cao Dạng nổi giận với cô có liên quan đến việc tuyển chọn thất bại nhưng không ngờ tới lại là nguyên nhân này.
“Hồ Phàm Duệ này đúng là một tên rác rưởi.” Cô hận mắng, đâm sau lưng bạn mình, hủy hoại lý tưởng của người khác, thật không phải là người!
Cao Dạng là một người rất có tài năng lẫn yêu thích việc đá bóng, ban đầu cô chính là do chết mê chết mệt dáng vẻ trên sân của anh, nếu như có thể đi tiếp, anh có thể sẽ trở thành một cầu thủ sáng giá có cả thực lực và ngoại hình.
Cao Dạng thấy cô tức giận, phải an ủi ngược lại đối phương: “Bây giờ anh vẫn làm việc liên quan đến bóng đá, cũng rất thích.”
Anh ngừng lại, hít một hơi thật sâu: “So với chuyện đó, anh càng hối hận chuyện đã chia tay với em hơn. Đột nhiên có một ngày chỗ nào cũng không tìm được em.”
Mắt không bị đâm nhưng anh vẫn cảm thấy nhói: “Không biết bao nhiêu lần hối hận khi đó lại tức giận với em, tại sao phải đem tất cả xả hết lên người em, tại sao phải hung dữ với em. Chắc do em đã đối xử với anh quá tốt cho nên mới không sợ hãi bị mất đi. Thật muốn hung hăng đánh cái thằng kia một trận!”
Cao Dạng trừng mắt để cố lấy lại tầm nhìn, nửa quỳ bên chân Phương Thư Diệp, nắm tay tha thiết cầu xin cô: “Cho nên, không biết xấu hổ cũng được, giả đáng thương cũng được, lúc đó đúng thật anh đã làm sai nhưng hy vọng em có thể hiểu rõ nguyên nhân mà cho anh thêm một cơ hội.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy Cao Dạng khóc, mặc dù chỉ là đỏ mắt nhưng vẫn khiến cô hoảng sợ lại đau khổ.
Nếu như sáu năm trước cô nghe được lời giải thích này, chắc có lẽ sẽ không chia tay với Cao Dạng, cô lúc đó đúng thật là rất thích anh.
Nhưng phải vào sáu năm sau cô mới biết được nguyên nhân.
Cô có thể thông cảm, có thể buồn thay cho Cao Dạng nhưng cô đã không còn cảm giác thích của trước đây nữa.
Phương Thư Diệp sẽ không miễn cưỡng bản thân, mặc dù lúc này nói ra lại khó khăn cùng tàn nhẫn.
“Thật xin lỗi anh Cao Dạng, em… Không thể đồng ý với anh.”
Cô còn muốn thêm gì đó nhưng tất cả lời an ủi gì vào thời điểm này cũng đều vô dụng.
Cao Dạng cúi đầu.
Trong giây lát khi cô nói ra câu đó thì bỗng nhiên siết chặt, bóp đau tay Phương Thư Diệp, nhưng cô không giãy ra.
Cô nhìn thấy bả vai của Cao Dạng run rẩy.
Trong một chốc, anh thu hết trạng thái đau khổ trở về, mắt không nhìn Phương Thư Diệp, đứng dậy đi ra ngoài: “Em sửa soạn xong thì anh đưa em về.”