Cuộc sống của Phương Thư Diệp dần đi vào quỹ đạo. Đa phần thời gian của cô đều là làm việc ở nhà, nhận đơn đặt vẽ tranh và thiết kế, đôi lúc Quách Ý Dao sẽ hẹn cô ra ngoài tụ họp.
Vào một buổi tối thứ 6 nào đó, Quách Ý Dao và cô đang gọi video cho nhau, nói tối thứ 7 sẽ có một buổi tiệc, đồng nghiệp của cô ấy có việc không đi được, cô ấy đành phải đi làm một mình, cô ấy hỏi Phương Thư Diệp có muốn đi không, có thể dùng thẻ nhân viên của đồng nghiệp cô ấy để đi.
Quách Ý Dao làm việc cho một công ty truyền thông, đôi khi phải ra ngoài làm việc đột xuất, không cần biết ở đâu, khi nào.
“Cậu đi với mình đi, vào trong đó mình đi làm việc, cậu cứ đi ăn uống thoả thích, xong việc mình đến tìm cậu, hai chúng ta làm bạn tiệc của nhau. Buffet của khách sạn đó không tệ chút nào, điều quan trọng nhất là, có thể gặp được rất nhiều KOLs toàn là trai xinh gái đẹp!”
Quách Ý Dao thật sự đã nói trúng tim đen của cô, ăn uống thì không nói, ngắm trai xinh gái đẹp thì làm sao một người ham mê nhan sắc như cô có thể từ chối được chứ.
“Vậy mình có cần ăn mặc long trọng không?” Phương Thư Diệp hỏi.
“Không cần long trọng lắm đâu, đừng mặc quần cộc dép lê đến là được. Công ty của tụi mình là một công ty nhỏ, những nơi có thể đến tác nghiệp đều không quá hoành tráng sang trọng. Nói là đại tiệc vậy thôi, thực chất chỉ là một buổi họp mặt của các KOLs với nhau, chỉ có vài người được coi là có chút danh tiếng, không phải là dạng cực kì nghiêm khắc đâu.”
——
Buổi chiều ngày thứ 7 Phương Thư Diệp đúng giờ đến tụ họp với Quách Ý Dao, cùng nhau đi vào khách sạn.
Quách Ý Dao có vài đợt phỏng vấn cần làm, Phương Thư Diệp một mình đi dạo xung quanh, nhìn ngắm trai xinh gái đẹp ở khắp nơi, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hơn một tiếng sau cô lại gặp lại Quách Ý Dao, cô vừa ăn bánh kem vừa mắng người khác.
“Gặp phải một tên siêu khó tính luôn ấy.” Sắc mặt của Ý Dao vô cùng cắm phẫn.
“Sao thế? Cậu nói rõ hơn xem nào.”
“Là người nổi tiếng nhất mà mình phỏng vấn hôm nay. Mình hỏi gì anh ta cũng vặn vẹo hỏi ngược lại, giống như đang chọc tức mình vậy. Mình hỏi là ‘ngôi sao bóng đá thế giới anh yêu thích nhất hiện nay là ai?‘ anh ta trả lời ‘Messi, Ronaldo, nếu không thì còn ai nữa chứ?’ Xí, nói thẳng ra không phải là được rồi sao. Còn chê mình đặt câu hỏi không có chiều sâu, anh ta vốn biết công ty của mình là công ty phỏng vấn giải trí, người hâm mộ của tụi mình vốn thích nghe chuyện người thích hóng những chuyện vặt vãnh hài hước, chứ có phải là tin tức mới của giới giải trí đâu.”
“Anh ta nói chuyện bất lịch sự như vậy, không sợ cư dân mạng ghét anh ta sao?”
“Người ta đã xây dựng sẵn hình tượng thẳng thắn độc miệng rồi. Miệng càng hỗn, người ta càng muốn xem. Chỉ khổ cho những người làm công thấp hèn như tụi mình thôi. Lúc phỏng vấn bị gắt gỏng, còn phải nhịn cái tính khí khó chịu của anh ta.”
Phương Thư Diệp đồng tình, tiền khó kiếm, phân khó nuốt.
Quách Ý Dao đưa Phương Thư Diệp vào phòng, cô ấy biết rất rõ những vị khách hôm nay nói cô ấy sẽ đưa Phương Thư Diệp đi gặp những mỹ nữ xinh đẹp. Bọn họ ngồi xuống sô pha, mỹ nữ tập trung ở đây quả thực đẹp đến mức phi thường,
Phương Thư Diệp nhìn không rời mắt.
Đột nhiên Quách Ý Dao đập mạnh vào đùi cô, muốn cô nhìn về hướng nào đó, “Cái tên đàn ông cao ráo đó, chính là người khó chịu nhất mà mình phỏng vấn hôm nay.”
Phương Thư Diệp nhìn theo, cô không biết người này, gương mặt cũng bình thường, nhưng vóc dáng thì không tệ.
Đột nhiên hai người đều nhìn mình, có cảm giác như bị bắt quả tang khi đang nói xấu người khác, người đó đã nhìn về phía họ!
Quách Ý Dao kích động nắm lấy tay cô, “**, nhìn qua đây rồi kìa!”
Đột nhiên cô tăng thêm lực, véo thật mạnh vào tay Phương Thư Diệp, giọng nói run run, “Chết mình rồi, sao anh ta lại tới đây! Anh ta đang hướng về phía chúng ta sao? Nhớ kỹ, người này tên là Hồ Phàm Duệ, một cầu thủ siêu giỏi của một câu lạc bộ bóng đá nổi tiếng, anh ta rất nổi tiếng, cậu phải giả vờ biết anh ta, tính cách của anh ta rất kinh khủng.”
Phương Thư Diệp nghe thấy cái tên này liền thấy có chút quen tai, khi nhớ ra trong lòng còn có chút căm phẫn.
Đây không phải là tên rác rưởi đã hại Cao Dạng sao?!
Cô lạnh lùng trừng mắt với tên đàn ông đang đi về phía cô và Ý Dao.
Hồ Phàm Duệ dừng lại trước mặt họ, chào hỏi với Quách Ý Dao trước, còn giả bộ phải suy nghĩ vài giây, “Vị này là cô gái lúc nãy phỏng vấn tôi sao, hình như tên là….Dao Dao?”
Quách Ý Dao cảm thấy buồn nôn kinh khủng, tôi thân với anh lắm sao mà anh gọi bậy gọi bạ như thế.
Nhưng trên mặt cô ấy vẫn thể hiện ra một nụ cười thân thiện, kéo Phương Thư Diệp đứng dậy chào hỏi với anh ta.
Hồ Phàm Duệ vừa nãy thấy hai cô ấy đang nói chuyện, biết họ quen biết nhau, Phương Thư Diệp dùng thân phận của đồng nghiệp của cô ấy để vào đây, họ có chung một số phận với nhau.
Hồ Phàm Duệ và Quách Ý Dao tuỳ ý nói chuyện vài câu, ánh mắt liền chuyển sang hướng lên người của Phương Thư Diệp.
Phương Thư Diệp lạnh lùng nhìn anh ta, Phương Thư Diệp cười nhạo trong lòng, một KOLs đanh đá.
Quách Ý Dao ngồi bên cạnh bên cửa sô pha, nhìn Hồ Phàm Duệ ngồi xuống bên cạnh Phương Thư Diệp.
Đùi của anh ta như dính vào đùi của Thư Diệp.
Nghĩ đến việc không thể thay mặt Quách Ý Dao đắt tội với người khác, lỡ như bị phát hiện là mạo danh người khác vào đây, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của Quách Ý Dao nên Phương Thư Diệp đành nhẫn nhịn.
Ý Dao dịch chân vào trong, âm thầm giúp cô tạo ra khoảng cách.
Hồ Phàm Duệ nói lung tung nửa ngày trời, Phương Thư Diệp cũng không thèm để ý, anh ta lại càng lấn lướt.
Nói một hồi trực tiếp đặt tay lên đùi cô.
Phương Thư Diệp hôm nay mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, ngồi xuống sẽ lộ đùi ra.
Cái cảm giác vừa ấm vừa nhớt đó khiến cô buồn nôn đến mức nổi cả da gà, cô hất tay anh ta ra, những lời lẽ mắng mỏ cũng như đang chờ sẵn nơi cuống họng.
Quách Ý Dao nhanh chóng giải vây, cố ý nói đến chủ đề khác để thu hút sự chú ý của Hồ Phàm Duệ.
Hồ Phàm Duệ không thèm để ý đến cô, anh ta đang tức giận nhìn về phía Phương Thư Diệp đang trừng mắt đầy ác ý nhìn anh ta, đột nhiên anh ta lại mỉm cười, lại là trò lạc mềm buộc chặt.
Anh ta lại tiếp tục nói với Phương Thư Diệp một đống ngôn từ rác rưởi.
Quách Ý Dao đã nói nhiều lần họ sẽ rời đi, nhưng Hồ Phàm Duệ “làm nũng” với cô ấy, với nụ cười chế nhạo “Dao Dao ngoan”, cô ấy sắp bị tai nạn lao động mất thôi. Đột nhiên không biết sợi dây thần kinh nào của anh ta có vấn đề, anh ta đặt tay lên eo của Phương Thư Diệp. Phương Thư Diệp giật mình, vội vàng đẩy nó ra, nhưng không kìm được, đều đã nói ra hết những lời thầm mắng nãy giờ trong lòng.
Hồ Phàm Duệ tức điên lên trong tích tắc, con đàn bà này thật sự không biết xấu hổ, anh ta đã tán tỉnh nửa ngày trời rồi.
Hồ Phàm Duệ dùng lực giữ chặt eo cô lại, Phương Thư Diệp không đẩy nổi tay anh ta ra, liền đứng phắt dậy để tạo khoảnh cách, Hồ Phàm Duệ cũng đứng dậy theo, tay vẫn không rời eo cô.
Phương Thư Diệp đánh mạnh vào tay anh ta, Quách Ý Dao cũng bước đến ngăn anh ta lại.
Những người xung quanh đều chú ý đến hành vi của ba người họ.
Người trong giới này tính khí thế nào họ cũng đều biết rõ, Hồ Phàm Duệ cũng không ngoại lệ, nhưng sao lại bị đánh rồi? Lại còn bị hai cô gái đánh trả.
Phương Thư Diệp bị anh ta siết đau đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi. Cô và Quách Ý Dao càng đánh Hồ Phàm Duệ, anh ta lại càng siết chặt hơn, còn dùng lực véo chặt vào thịt trên người cô.
Đột nhiên có bóng người xông đến từ cửa vào.
Càng lúc càng đông người đến từ bên nhà hàng, người của ban tổ chức cũng đi qua xem xét, đột nhiên, người đàn ông vừa mới nói chuyện hợp tác với anh ta cũng xông vào.
Một cánh tay to khoẻ siết chặt lấy cánh tay của Hồ Phàm Duệ, gân đều đã nổi hết lên, giống như muốn bẻ đôi cánh tay của anh ta ra vậy.
Anh ta đau đến mức phải giảm nhẹ lực lại, Phương Thư Diệp chạy thoát khỏi cánh tay của anh ta.
Hồ Phàm Duệ bị ném sang một bên, lùi mấy bước liền đứng không vững mà ngã xuống.
Phương Thư Diệp cảm kích nhìn về phía người đó, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, không ngờ lại là Cao Dạng.
Hồ Phàm Duệ nhìn thấy thì phát hoảng, đột nhiên cảm thấy người mà anh ta vừa mới tán tỉnh so với bạn gái thời đại học của Cao Dạng có vài phần giống nhau.
Cao Dạng quay người đưa Phương Thư Diệp rời đi.
Quách Ý Dao đưa Phương Thư Diệp đến nhà vệ sinh kiểm tra vết thương.
Trên eo cô có một vết đỏ rất lớn, chỉ vừa mới một lúc mà đã bắt đầu chuyển sang tím rồi.
Quách Ý Dao vừa thấy ân hận vừa đau lòng, nước mắt cô bỗng rơi xuống, “Xin lỗi nhé Thư Diệp, sớm biết vậy mình đã không đưa cậu đến đây.”
Phương Thư Diệp đột nhiên nghỉ ra gì đó, lau đi nước mắt của cô, kiên quyết đáp, “Mình muốn báo cảnh sát.”
Lúc cảnh sát đến, Hồ Phàm Duệ thật sự đã sợ rồi.
Phương Thư Diệp, Cao Dạng, Quách Ý Dao cùng nhau đi lấy lời khai, đợi đến lúc trở ra, thì tin tức đã truyền đầy trên mạng rồi.
Có người đã quay phim lại, tốt bụng làm mờ mặt của cô và Quách Ý Dao đi, nhưng lại quay rất rõ nét mặt độc ác của Hồ Phàm Duệ khi đó.
Hotsearch Hồ Phàm Duệ quấy rối người khác không thành, làm người bị thương và bị bắt đã lan ra rộng khắp các trang mạng.
Các phương tiện truyền thông lớn muốn phỏng vấn người trong cuộc, nhưng nhân viên của Cao Dạng đã giúp anh từ chối, Quách Ý Dao vì là người trong cuộc mà có được tin tức độc quyền đầu tiên, khiến cho sếp của cô ấy đã thăng chức và tăng lương cho cô ấy.
Nhưng không ai có thể tìm thấy danh tính của cô gái bị hại và mạng xã hội của cô ấy. Quách Ý Dao và Phương Thư Diệp gọi điện để nói về chuyện này, “Thư Diệp à, mình đang hưởng thụ thành quả xương máu của cậu đấy.”
Phương Thư Diệp chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, “Như này thì có là gì đây, cậu cứ yên tâm mà thu hút dư luận đi. Ấy, sao cậu không làm cho mình một cuộc phỏng vấn nặc danh đi.”
Một công ty truyền thông ít có danh tiếng nào đó đã trở nên nổi tiếng sau chuyện của Hồ Phàm Duệ, một tài khoản biên tập dưới quyền của công ty này đã xuất bản bài phỏng vấn duy nhất của cô gái bị hại lên mạng, cùng với hình ảnh vết thương ở thắt lưng của nạn nhân, gây sốc và kích động sự phẫn nộ của công chúng.
Về phía câu lạc bộ mà Hồ Phàm Duệ đang trực thuộc cùng với những đối tác liên quan cũng đã lên tiếng thanh minh.
Sự nghiệp của minh tinh bóng đá Hồ Phàm Duệ cũng kết thúc từ đây.