================
Tần Trạm nhìn số tiền rất nhanh đã chuyển vào tài khoản, một lát sau mới cất điện thoại vào túi.
Thời gian học thêm của em trai Bạch Linh bình thường là vào tối thứ Tư và buổi chiều cuối tuần. Tần Trạm cũng làm thêm cả những công việc khác, chỉ cần có tiền là hắn đều làm.
Hắn tìm được phần công việc này cũng là do ngẫu nhiên, chỉ là vừa hay giường bệnh của bà nội hắn nằm ngay cạnh giường bệnh của mẹ Bạch Linh. Lúc ấy Đỗ Lệ vừa làm xong phẫu thuật cắt bỏ khối u, khi đó cứ có thời gian rảnh hắn sẽ tới thăm bà, cứ đi đi lại lại vài lần đối phương thường xuyên nhìn thấy hắn, khi rảnh sẽ hỏi thăm chút chuyện của hắn từ bà nội, sau khi biết được tình hình gia đình và học tập của Tần Trạm mới chủ động nói chuyện học bổ túc này.
Lúc ấy hắn cũng không quen Bạch Linh, chỉ nghe bà ấy kể con gái cũng học trường này. Buổi tối ngày thứ hai hắn tới dạy kèm, Bạch Linh vừa hay về nhà lấy đồ nên hai người mới gọi là gặp mặt quen biết, nhưng mà trước đó Bạch Linh đã biết được tình trạng của Tần Trạm thông qua mẹ cô ấy.
Hai giờ học bổ túc kết thúc rất nhanh, trước khi đi Đỗ Lệ còn nấu cho Tần Trạm một bát mì đầy ắp thịt, còn dúi cho hắn một giỏ hoa quả, bảo hắn hãy mang đến chỗ bà.
Bệnh viện mà bà nội ở cách nơi này cũng không xa, vì bị nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, hô hấp thường xuyên bị đình trệ, cần có y tá chăm sóc đặc biệt cho nên phải ở lại lâu dài trong viện, chỉ có thể duy trì mạng sống bằng cách chạy thận.
Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới cấy ghép thận, có điều chi phí mỗi lần điều trị bình thường đã khiến hắn sắp thở không nổi, đừng nói đến tiền cấy ghép đắt đỏ kia.
"Đến rồi à?" y tá kia cơ bản đã quen hắn: "Bà em dạo này có ăn được một ít rồi đấy, mà tiền chạy thận tháng trước phải kết toán rồi"
Tần Trạm đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thoáng qua bà nội đang dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau mới quay đầu đi đến quầy thu ngân. Bệnh viện đưa cho hắn hóa đơn kết toán hơn sáu nghìn tệ, không có bảo hiểm y tế đồng nghĩa với việc phải trả toàn bộ số tiền.
Hắn cúi mặt xuống quẹt thẻ, nhìn số dư còn lại trong đó, không nói gì.
"Bây giờ số lần hô hấp đình trệ của bà nội em ngày càng nhiều lên, tình trạng tổng thể không được lạc quan cho lắm. " người y tá kia cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, vì mỗi lần đều nhìn thấy chỉ có mỗi thanh niên trẻ tuổi này đứng đây thanh toán: "Ba mẹ em không tới à?"
"Đều đã chết. " Tần Trạm lạnh lùng nhìn cô.
"À à, xin lỗi. " y tá hơi lúng túng, đưa hóa đơn cho hắn: "Vậy em đi thăm bà ấy lát đi"
Lúc tần Trạm vào trong, bà lão như cảm giác được có tiếng động, một lát sau mới mở đôi mắt già nua đã xụp xuống, ánh mắt đục ngầu liếc một vòng mới tìm được tiêu cự.
"Tan học rồi à?"
"Ừm. " Tần Trạm để hoa quả lên bàn, sau đó gọt cho bà một quả táo, cắt thành từng miếng vào đĩa rồi xiên cây tăm vào: "Mấy ngày nay bà thấy thế nào rồi?"
"Rất tốt, cái gì cũng tốt. "
Tần Trạm không nói chuyện, dường như sự im lặng đã là chuyện rất đỗi bình thường đối với họ.
Bà lão cắn một miếng táo ngậm trong miệng, bàn tay vàng vọt đang cầm tăm đầy những vết tích của bệnh tật: "Ngày mai là ngày giỗ của ba mày, năm nay có đi thăm ông ấy không?"
"Không đi. "
Bà lão im lặng một hồi, Tần Trạm đứng dậy cũng không nói gì nữa, trước khi đi chỉ để lại một câu ăn uống đầy đủ.
Lúc hắn đóng cửa, bà lão đội nhiên gọi hắn, Tần Trạm quay đầu lại thấy bà lão đột nhiên nhìn mình với vẻ thỉnh cầu.
"Khoảng thời gian này, đối với ta mà nói sống ngày nào khổ ngày ấy, những số tiền kia cứ giữ lại cho mình đi"
Tần Trạm nắm chốt cửa, hắn rũ mắt xuống không biết là đang nghĩ cái gì, đợi đến khi y tá đi ngang qua nhìn về phía hắn với vẻ hơi nghi hoặc, hắn mới bình thản mở miệng: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. "
Ra khỏi bệnh viện đến nơi làm việc có vẻ đã là gần 10 giờ tối, Tần Trạm nhìn thời gian, đi dọc theo đường trục chính không lâu liền rẽ vào một khu quán bar, ở đó rất nhiều ngõ hẻm, chính diện thắp lên những ánh đèn nê ông màu sắc sặc sỡ trông có chút âm trầm.
Hắn kéo cửa sau ra, bác gái đang thu nhặt rác nhìn hắn: "Đến rồi à. "
Tần Trạm không nói chuyện chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở tủ chứa đồ lấy ra đồng phục làm việc. Hắn làm việc vặt tại quán bar này, thỉnh thoảng thiếu nhân lực cũng sẽ ra phía trước giúp đỡ, mặc dù rất mệt mỏi nhưng buổi tối cuối tuần lương cao, chỉ cần làm đến hai giờ sáng là sẽ có người thay ca.
"Tần Trạm, mang mấy túi rác này xếp lại vứt ra ngoài đi" Giám đốc nhìn hắn vừa thay xong trang phục đã đến hỏi thăm.
Trước mặt là mấy túi nilon màu đen cỡ to, có cả rác vắt lên miệng túi, còn có chất lỏng sau nôn mửa lẫn với rượu, tràn ngập hôi thối. Tần Trạm cụp mắt xuống, đeo găng tay dùng một lần, cúi người xuống xếp lại đống rác.
Mấy túi rác lớn này rất nặng, chờ hắn xách hết ra ngoài ngõ nhỏ cả người đã thấm mồ hôi.
"Tần Trạm ở đâu?"
"Vứt rác ở phía sau. "
"Làm gì mà lâu vậy" Giám đốc hơi mất kiên nhẫn.
"Làm sao vậy?" lúc Tần Trạm trở về thì nghe thấy ông ta gọi mình, hắn gỡ găng tay đầy ghê tởm xuống, nhìn về phía Giám đốc.
"Cậu đi tới quầy phía trước phụ một tay, nay khách hơi nhiều. " Giám đốc nhíu nhíu mày: "Rửa tay cho sạch sẽ"
Số lần hắn tới quầy phía trước không nhiều, vì nhân viên phục vụ đều phải treo nụ cười trên mặt, Giám đốc hiểu rõ mặt mũi hắn cũng dùng để kinh doanh được, nhưng quán bar bán được phần lớn là do thái độ phục vụ mới bán được rượu.
"Ngại quá Tần Trạm, đêm nay nhiều người quá, tôi làm không xuể. " một cậu trai có dáng người thanh tú hơi lè lưỡi: "Làm phiền cậu rồi, có thể mang giúp tôi mấy thứ này đến bàn số 12 không, tôi phải đi dọn bàn 16 nữa. "
Tần Trạm nhìn chiếc khay để đầy chai và ly rượu, cậu trai mím môi: "Khách đấy nhiều tiền, nên gọi rất nhiều rượu, có thể chia làm hai lần mang đi. "
"Không sao. "
Trong quán ánh sáng rất mờ tối, chỉ có thể nghe được nhịp điệu xao động, âm nhạc hòa cùng tiếng huyên náo ở mấy bàn khác. Tần Trạm cúi người đặt khay lên bàn, sau đó bày từng chai rượu lên cho bọn họ, chỉ là khi lấy đến bình thứ tư, bàn tay đột nhiên bị một người bắt lấy.
"Ôi, đây không phải..... Tần Trạm sao?" Giọng nói đối phương đầy vẻ kinh ngạc mang theo chút trào phúng.
Tần Trạm ngẩng đầu, nhưng lại đối diện với một ánh mắt khác cũng ngạc nhiên không kém, có điều đối phương ở trên cao nhìn xuống ngậm lấy điếu thuốc, lập tức nhếch miệng cười.
Chu Liệu chưa bao giờ tới quán bar ở khu vực này, bởi vì nơi này không nằm trong năm khu trung tâm của thành phố C, chỉ là nơi người chỗ khác lui đến làm ăn và nơi tập trung của người nghèo, có điều gần đây chỗ này bắt đầu phát triển một khu mới. Nếu không phải hôm nay đi đua xe ở ngoại thành, Trần Tiện gợi ý đi chơi ở quanh đây thì chắc chắn Chu Liệu sẽ không tới.
Chỉ là không ngờ rằng trùng hợp như vậy, lại để cậu gặp được người nào đó.
"Rượu của cậu. " Trên mặt Tần Trạm không có biểu cảm gì, hắn nhìn thoáng qua hai cô gái giống nhau như đúc trong ngực Chu Liệu, sau đó mở miệng theo công thức hóa.
"Đây là quán bar của mày?"
Người kia cố ý hỏi một câu, người bên cạnh rít điếu thuốc, đầu hơi lâng lâng, phì cười: "Ông chủ mặc đồng phục kiểu này đến công ty à?"
Nói xong đám người cười ầm lên, Trần Tiện ở bên cạnh toát mồ hôi đầm đìa, cậu ta biết bọn họ đang nể mặt Chu Liệu mà nói ra mấy câu này.
Cậu ta không quá thích lại gần con người Tần Trạm này, có lẽ là do rất tin vào mấy lời mà ông bà nói về hai từ khí chất, may là trong quán bar ánh sáng tối, thấy không rõ mặt Tần Trạm, ẩn giấu đi khí chất u ám bình thường của Tần Trạm.
Bản thân Tần Trạm nghe mấy lời này cũng không có phản ứng gì, vẫn là gương mặt trăm năm không đổi, xếp rượu vào sát nhau lên bàn cho bọn họ.
"Đây là ai vậy, em trai?" Một trong hai cô gái sinh đôi che miệng cười.
"À....." Chu Liệu hơi nghiêng đầu, hắn nhìn về phía Tần Trạm: "Các người đẹp hỏi mày kìa, mày không giới thiệu chút sao?"
Tần Trạm nhìn cậu một cái, ánh mắt ảm đạm, nhuốm màu đen đặc như được bôi tương, khiến người ta hơi rụt rè, nhưng sự chán ghét ẩn giấu ơi đáy mắt ấy Chu Liệu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Rượu đã lên đủ. "
Tần Trạm bình tĩnh mở miệng, nói xong thì quay người.
Đây là lần thứ ba Tần Trạm coi như không thấy cậu, mỗi lần đều là đứng trước mặt đám đông, nhất là cô gái ngồi bên cạnh còn có vẻ hơi lúng túng, cơn giận tích tụ hai ngày nay của Chu Liệu đã bộc phát.
Cả đời này cậu nhờ vào ưu thế gương mặt và tiền bạc được mọi ngời cung phụng, không ngờ rằng còn có ngày bị một tên chuột cống miệt thị, có phải do hai lần trước nắm đấm chưa đáp xuống mặt hắn hay không?
"Choang!"
Chỉ thấy âm thanh chai rượu vỡ vang lên, mặc dù trong nền nhạc xập xình âm thanh này có vẻ không lớn, nhưng vẫn có những người gần đó quay đầu lại. Lúc Chu Liệu hạ chân xuống cố ý đụng vào chai rượu, khiến mấy chai dựng cạnh mép bàn đổ hết xuống.
"Phục vụ, hình như để rượu ở mép bàn không để vững rồi. " Chu Liệu làm vẻ vô tội, khi mở miệng lại toàn là ý đùa cợt: "Rượu tôi gọi toàn là Hennessy và Macallan, ai đền tiền bây giờ?
( Hai loại rượu cháu Liệu uống giá khác nhau tùy từng loại, nhưng trung bình thì đều trên 10 củ 1 chai)
Trần Tiện hít một hơi thật sâu, cậu ta khẽ giật giật ống tay áo Chu Liệu, lại bị Chu Liệu hất thẳng ra.
Chu Liệu phát hiện trêu chọc chuột cống khá là thú vị, nhìn Tần Trạm im lặng đứng tại chỗ, cô lập không ai đến giúp, cảm giác nhục nhã khi bị người ta miệt thị đã tiêu tan đi rất nhiều, cậu cúi người về phía trước, như muốn đối phương bắt buộc phải nhìn thẳng vào mình.
Chu Liệu mở miệng gằn từng chữ một: "Tao, hỏi, mày, mẹ nó ai đền tiền?"
Lần này ánh mắt Tần Trạm hoàn toàn hạ xuống người Chu Liệu, giọng nói không hề dao động, ngay cả sắc mặt cũng chưa từng biến hóa: "Trích xuất camera an ninh đi đã, quý khách. "
"Trích xuất camera?" Chu Liệu bật cười một tiếng: "Ý là đây không phải do mày để cạnh mép bàn, quán bar của mấy người làm ăn vậy đó hả?"
Tiếng ồn ào của bọn họ bên này càng ngày càng lớn, cậu trai hồi nãy kêu Tần Trạm giúp đỡ sau khi dọn dẹp xong vừa hay nhìn thấy, vội vàng chạy qua: "Ngại quá quý khách, có chuyện gì vậy ạ?"
"Phục vụ các người làm đổ hết rượu mà tôi gọi xuống đất rồi. " kẻ bên cạnh cũng hùa theo.
Cậu trai nhìn đống rượu vỡ nát dưới đất hít sâu một hơi, ông trời ơi, đây không phải là khách hàng lớn bàn 12 sao, số rượu được gọi một buổi tối nay đã đủ để Giám đốc trích mười ngàn tệ tiền hoa hồng cho người trực ban hôm nay rồi.
"Tần Trạm?" Cậu cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Trạm: "Chuyện này là sao vậy?"
"Như vậy đi. " Chu Liệu mở miệng trước: "Mày uống hết rượu trên bàn này, việc này coi như bỏ qua, một bàn rượu này của tao cũng không rẻ. "
Cậu trai liếc nhìn số rượu còn lại trên bàn đó, nếu để cho một người uống hết có khi chết ngay tại trận, chí ít cũng phải đưa đi bệnh viện rửa ruột.
Cậu ấy khẽ nuốt nước miếng, nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Quý khách, có phải có hiểu lầm gì đó không?"
"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì được? Cậu cảm thấy đây không phải do vấn đề của phục vụ?"
"Đương nhiên tôi không có ý này. "
Cậu trai vội vàng nở nụ cười, vắt hết óc đang muốn giải thích, Tần Trạm lại kéo cậu ta lại, sau đó nhìn Chu Liệu gật đầu: "Tôi thu dọn chỗ này trước rồi uống có được không?"
Đầu ngón tay Chu Liệu quấn lấy tóc cô gái, thuận miệng đáp: "Có thể."
Tần Trạm cúi người, vươn đôi tay gầy nhặt mảnh vỡ của bình rượu dưới đất, có miếng thủy tinh rất nhỏ cắm vào da thịt hắn, nhưng hắn như không cảm giác được đau đớn, trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Một lát sau, ánh sáng trên mặt sàn biến thành u tối, hắn nghe được chung quanh chợt hô lên kinh ngạc, tiếp theo trên đỉnh đầu có cảm giác lạnh lẽo, chất lỏng mang vị ngọt nhẹ chạy dọc từ huyệt thái dương tới dưới cằm, tích thành một bãi trên sàn.
"A...."
Chu Liệu ngồi xổm người xuống, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tần Trạm, từng tế bào ác liệt đang chảy loạn trong từng mạch máu, cậu híp mắt lại nâng chiếc cằm vẫn còn vương rượu của hắn lên.
"Hình như tao không cẩn thận làm đổ rượu lên sàn rồi, mày liếm sạch giúp tao được không?"
- -------------------
Lời tác giả:
Truyện này tên là < Gieo gió gặt bão > (tin chắc đi)
Bạo lực học đường là thụ đối với công, phòng tối cưỡng chế là công đối với thụ
Danh Sách Chương: