• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại 12: Là sao đây?

Cũng may là lần thi cuối kỳ này có Tần Trạm dạy kèm cho Chu Liệu, hơn nữa còn lén lút so đáp án với người bên cạnh, nên là Chu Liệu mới miễn cưỡng được thông qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã cậu đi được một nửa năm bốn. Cuộc sống vẫn không khác gì lắm so với trước kia, sự thay đổi duy nhất có lẽ là nhàn rỗi hơn.

Môn học của năm bốn so với những năm trước ít đi rất nhiều, cậu cũng không thi lên thạc sĩ, phần lớn thời gian đều rảnh rỗi không có việc gì làm. Mấy đám bạn chơi cùng với Chu Liệu mặc dù ăn chơi nhảy múa cũng nhiều, nhưng mà đều bị người nhà ép quay về làm việc, ví dụ như Trần Tiện có thời gian là lại đi đến công ty của ba mình để phụ giúp, cũng không giống như trước kia lúc nào cũng tụ tập với nhau được.

Chu Liệu cũng không thích chui trong nhà, các ngày trong tuần ban ngày Tần Trạm đều đi làm, nằm một mình cũng buồn chán.

Ngoài việc đánh bóng ở trường nhiều lên, lúc không có việc gì cậu lại chạy đến nhà thể thao lượn lờ, thỉnh thoảng tám chuyện với mấy cô gái hội viên xinh đẹp.

Từ lúc Đỉnh Dược đi vào hoạt động, doanh thu vẫn luôn rất ổn, chủ yếu là vì vị trí địa lý tốt, xung quanh nhiều dân văn phòng, hơn nữa rất nhiều người nghe nói ông chủ đẹp trai nên các bạn trẻ kéo đến làm thẻ cũng nhiều.

Trước kia Trần Tiện từng nhắc đến một lần là tìm vị trí tương tự ở trong năm khu trung tâm của thành phố để thành lập chi nhánh, ban đầu Chu Liệu lười nên bác bỏ, sau này vì rảnh quá nên triển khai lại hoạt động. Lúc Trần Tiện không có thời gian, cậu sẽ lái xe đi xem khu vực bất động sản, tìm thêm một người để nghiên cứu với mình.

Cứ như vậy Đỉnh Dược mở được ba chi nhánh trong thành phố C, ngoài ra còn có một chi nhánh nằm ở giữa khu thương mại và sản xuất công nghiệp đang trong giai đoạn lắp đặt. Một giờ chiều Chu Liệu tan học xong mới qua đó giám sát công trình, đến tận bảy tám giờ tối, lúc Trần Tiện oán trách nói ba cậu ta không cho tan ca, Chu Liệu mới nhớ ra gửi tin nhắn cho Tần Trạm, hỏi có cần đến đón hắn không.

Mấy phút sau bên kia mới trả lời là vẫn đang họp, Chu Liệu nhẩm tính đến giờ rồi mới lái xe qua đó.

Thời tiết đã ngày càng mát mẻ, hai bên đường đều được bao phủ bởi lá cây bạch quả rụng xuống, cậu tiện tay chụp một bức ảnh bên dưới tòa công ty cho Tần Trạm.

Khoảng bảy tám phút trôi qua, cậu nhìn thấy Tần Trạm đi cùng một cô gái nữa ra khỏi công ty, cậu gần như đều có ấn tượng với mấy cô gái xinh đẹp, người kia hơi quen mắt, trông khá ngoan ngoãn, nhưng mà cậu không nhớ là đã gặp ở đâu.

Tần Trạm vẫn treo cái mặt đơ ấy, nhưng mà cô gái kia thì mỉm cười vô cùng ngọt ngào, trông có vẻ rất chủ động. Nhìn khẩu hình như đang hỏi Tần Trạm có muốn đi ăn cơm cùng không.

Chu Liệu rít một hơi thuốc mà đột nhiên bị mắc ở cổ họng.

Ngón tay cậu không tự chủ được gõ lên vô lăng, buồn bực nhìn ra chỗ khác, thật không hiểu sao trên đời lại có một cô gái xinh đẹp nhưng mắt mù nhìn trúng Tần Trạm, khí chất như người chết, lại không có tiền, vẻ ngoài cũng chỉ có thế, mà lại còn là một tên thần kinh biến thái.

"Có người đang đợi" Tần Trạm lạnh nhạt từ chối

"Người yêu hả?" Tiểu Mẫn hỏi như thăm dò, cô và Tần Trạm đều là cùng một đợt thực tập sinh, được chuyển chính thức rồi điều đến tổ đội này.

"Không phải"

"À à, vậy cậu đi đi, tớ đi tìm chị Lê ăn cùng vậy, bye bye"

"Ừm" Tần Trạm khẽ gật đầu với cô, sau đó đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên đường kia.

Sau khi mở cửa xe, hơi lạnh cũng ùa vào theo đó, Tần Trạm vừa đóng cửa xe lại liền cau mày.

"Hút thuốc không mở cửa à?"

"Quên" Chu Liệu thờ ơ trả lời: "Hai người là đồng nghiệp?"

"Ừm"

"Cũng xinh phết nhỉ"

Sắc mặt Tần Trạm vẫn không có biến hóa gì nhìn về phía trước, giọng nói rất nhạt: "Liên quan đến cậu?"

"...Mắt tôi cũng đâu có mù, nhìn thấy không đánh giá được à?"

Đợi đến khi đèn xanh sáng lên, Chu Liệu sầm mặt đạp lên chân ga.

Không ngờ Tần Trạm đột nhiên buông một câu: "Muốn mù không khó"

Chu Liệu hít sâu một hơi: "Đồ điên"

Hôm nay là thứ Sáu, Chu Liệu không lái xe đến nhà của Tần Trạm. Sau lần đó, hai người cứ như đã thống nhất với nhau, một hai ngày cuối tuần Tần Trạm sẽ ở lại nhà cậu, mặc dù phần lớn thời gian đều là Chu Liệu làm tổ ở căn phòng bốn mươi mét vuông kia.

Lúc xe lái gần đến siêu thị, Tần Trạm bảo cậu dừng lại một lát.

"Sao thế?"

"Hết ớt rồi"

"Hôm nay ăn gì?"

Tần Trạm nhàn nhạt nhìn cậu: "Không phải lần trước cậu nói muốn ăn thịt thỏ xào cay à?"

Chu Liệu đã quên rồi, lúc đó nửa đêm đói quá nên cậu chỉ nói bừa vậy thôi: "Ồ, vậy tôi đỗ ở đây hay là đi lên cùng với cậu?"

"Ở đây đi"

Cậu đợi khoảng hai mươi phút, người kia xách một đống đồ quay lại.

"Sao cậu mua nhiều thế?"

"Còn cả ngày mai nữa"

"Để ở ghế sau đi"

Đợi đến khi Tần Trạm ngồi về vị trí, cậu mới quay đầu xe ở đường kẻ vạch phía trước.

"Mai cậu có đến nhà Bạch Linh không?" Chu Liệu bâng quơ hỏi, cậu biết là Bạch Linh đã ra nước ngoài học thạc sĩ.

"Buổi chiều đi, chỉ có một mình dì"

"Em trai cô ấy đâu?"

"Bây giờ đổi thành tối thứ Bảy mới được nghỉ"

Chu Liệu cau mày: "Gì ghê vậy, thứ Bảy nghỉ, Chủ Nhật lại quay về trường?"

"Ừm"

"Vậy tối cậu ăn ở đó hay là?"

"Chắc là ở đó"

"Ờ, được" Chu Liệu dự định ngày mai Tần Trạm đi rồi sẽ gọi Trần Tiện qua chơi game, vừa hay đến mùa giải rồi.

Lúc Chu Liệu lái xe vào hầm gửi xe, Tần Trạm đột nhiên lên tiếng: "Bên chỗ cậu lắp đặt xong chưa?"

"Chưa, tiền vốn trong tay vẫn hơi eo hẹp, gần đây mở liền mấy cơ sở mới vừa hoạt động, là Trần Tiện bù vào lỗ hổng hết"

Chu Liệu khẽ mím bờ môi hơi khô, mặc dù trong nhà đã không hạn chế gì tiền bạc của cậu nữa rồi, nhưng chắc là bị hạn chế đã lâu, cậu đã quen với mức tiêu dùng hiện tại, hơn nữa bây giờ cũng không có cô gái nào, mức tiêu đột nhiên giảm đi một nửa.

Nói thật thì, cậu cũng không muốn dùng tiền của hai người kia cho lắm, thêm một phần tiền là thêm một phần nợ, dù sao thì hai người đó rất thích dùng tiền bạc để trói buộc cậu, sau khi nghĩ thông suốt thì cậu thấy cuộc sống như bây giờ cũng khá được.

Không được xa hoa như trước, nhưng mà cơm áo không phải lo.

Sau này nếu hai người họ muốn ra lệnh cho cậu làm gì, ít ra thì trong tay đã có sự nghiệp của mình, có muốn cắt đứt thì vẫn còn chút vốn liếng.

"Cậu thiếu bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, vay khoảng hơn ba trăm nghìn, nhưng mà phải đợi bên đó đi vào hoạt động rồi mới được, bây giờ nhà Trần Tiện cũng quản không cho tiêu xài linh tinh, phát tiền lương cứng luôn rồi"

Tần Trạm liếc cậu một cái, tháo dây an toàn ra: "Trả nợ gấp à?"

"Cũng hơi"

"Trong thẻ tôi có tiết kiệm một ít, không nhiều đến vậy, có cần không?"

Bàn tay đang mở cửa xe của Chu Liệu khựng lại, bây giờ Tần Trạm có tiền tiết kiệm cậu cũng không lấy làm lạ, dù sao thì nhân viên lập trình trong công ty lớn lương cũng cao, trò chơi nhỏ của hắn cũng có thu nhập duy trì, cuộc sống của hai người đều ở mức tiêu dùng bình thường, một tháng được nhiều tiền như thế bao lâu rồi, cũng nên có một khoản.

Cậu chỉ ngạc nhiên vì Tần Trạm lại chủ động nhắc đến đưa tiền cho mình, trong lòng cậu nổi lên cảm giác ấm áp khó tả, nhưng ngoài mặt làm như không có gì.

"....Không cần, cậu vẫn nên kiếm tiền đổi một căn nhà khác lớn hơn đi" Chu Liệu ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên đóng cửa lại: "Chỗ để tôi mượn tiền vẫn còn nhiều"

Ngày hôm sau sau khi ăn cơm không lâu, Tần Trạm thu dọn đồ rồi rời đi.

Chu Liệu dựa vào ghế lướt video, đợi Trần Tiện đến nhà mình chơi game. Trong app video của cậu ngoài trò chơi đua xe ra thì là mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm, nhìn cơ thể mảnh mai uốn éo theo âm nhạc tẩy não, Chu Liệu đã không còn nhớ nổi cuộc sống thác loạn hơn hai năm trước của mình như nào nữa rồi.

Nhưng mà bây giờ toàn bộ đã bị Tần Trạm hủy hoại hết.

Thực ra cậu hận nhất chính là, ngoảnh đầu nhìn lại thấy đây như một bàn cờ khổng lồ vậy, là do Tần Trạm chính tay điều khiển cậu cam tâm tình nguyện đi vào chiếc lồng giam ở hiện tại.

Bởi vì chỉ khi ở trong sự chiếm hữu vặn vẹo kỳ lạ này, cậu mới có được khoái cảm mà trước giờ chưa từng có được.

Đó là cảm giác khi được một người thật sự cần mình, dù đã biết hết mọi khía cạnh của cậu, khác hoàn toàn với mọi người trong quá khứ, hắn cần người là cậu này một cách cực đoan và ác nghiệt.

Chu Liệu lướt xem một hồi, đang định bấm like cho cô gái ngực to eo nhỏ trước mặt thì đột nhiên nhớ tới câu nói "muốn mù không khó" của Tần Trạm, ngón tay dừng mấy giây, cuối cùng lướt xuống video tiếp theo.

Một lát sau, ngoài cửa có tiếng động vang lên, cậu quay đầu ra nhìn, Trần Tiện xách theo một túi đồ om nóng hổi và bánh ngọt. Gần như mỗi lần qua đây là Trần Tiện lại tiện đường mua cho ông và bà bánh của tiệm này.

"Tóc này của mày xấu thật đấy" Chu Liệu chậc một tiếng

"Gió bên ngoài sắp thổi bay tao rồi"

"Sao mắt mày thâm ghê vậy?"

"Ngày nào cũng tăng ca, bắt học này học kia, tuần sau còn bảo tao đi công tác" Trần Tiện vứt món om lên bàn: "Ông đây sắp phải học tiếng đi nước ngoài học thạc sĩ rồi, cùng lắm còn chơi được thêm hơn hai năm nữa, thật không chịu nổi"

"Sao ba mày cứ bắt phải học vậy?"

"Đến lúc mày tốt nghiệp rồi cũng thế thôi, mày tưởng nhà mày để mày như bây giờ chắc?"

"Kệ thôi, tao giờ cũng không giống mày, vẫn toàn dùng tiền của bọn họ, còn không cả mua xe nữa" Chu Liệu lười biếng nâng mắt lên: "Hơn nữa bọn họ biết giờ tao đang khởi nghiệp, không nói gì"

"Cũng phải, trước khi làm căng thì phải có chú vốn liếng cho mình, không phải tuần sau ba mẹ mày về thành phố C làm việc à?" Trần Tiện đi đến tủ lạnh, quen tay quen chân định tìm coca lạnh uống, kết quả vừa mở ra thì hết hồn: "Đù má, mày còn tự biết nấu ăn hả? Mua nhiều đồ thế này?"

"....Trước kia mua, lúc rảnh thì làm" Chu Liệu hơi dừng lại, tìm bừa một lý do.

"Thế tối nay mày làm cho tao một bữa đi"

"Nằm mơ "

"Không có tý thành ý nào cả"

Chu Liệu châm một điếu thuốc: "Tao nấu mì cho mày, mày ăn không?"

"Dẹp đi, không có phúc hưởng"

Hai người ở trong phòng máy tính của Chu Liệu chơi cả buổi chiều, đến tận khi trời chập tối, giữa chừng Trần Tiện đi nhà vệ sinh, lúc Chu Liệu đang xếp hàng để ghép đôi đột nhiên nhớ ra có phải Tần Trạm cũng sắp về hay không.

Cậu vội vàng gửi một tin nhắn qua, kết quả đợi nửa ngày vẫn không thấy trả lời.

"Ghép đôi có chưa?" Trần Tiện đẩy cửa ra, quay về ngồi lên ghế chơi game của Chu Liệu: "Mày hủy rồi à?"

"Mày về trước đi, đột nhiên nhớ ra tuần sau phải nộp một bài tập" Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, tắt trò chơi đi: "Thành viên trong nhóm vừa gửi tin nhắn cho tao"

"Cái gì thế?" Trần Tiện hơi dừng lại: "....mày không nói sớm là phải đuổi bài tập đi"

"Tao cũng quên mất, vừa nãy mới nhận được tin nhắn"

"Thế tao ở đây ăn đã rồi đi"

"Mày xuống dưới lầu ăn ấy"

"Tao ở nhà mày gọi đồ ăn ngoài được mà? Bên ngoài lạnh thế" Trần Tiện nhìn cậu đầy nghi ngờ: "Mày còn tính đuổi người?"

"....Không phải đuổi, dưới lầu có quán "Thịt bò vắt chân" mày thích ăn mới mở, không phải mày thích ăn à?" trong lòng Chu Liệu nóng như lửa đốt: "Lát nữa có người tới, không tiện"

*Thịt bò vắt chân: là một món ăn tuyền thống nổi tiếng của thành phố Lạc Sơn tỉnh Tứ Xuyên, nguyên liệu bao gồm lưỡi bò, gan bò, thịt bò, sườn bò... Nguồn gốc tên của món ăn này xuất phát từ người thôn Lạc Sơn quây quần quanh chiếc nồi ăn thịt bò cùng nhau, để thuận tiện thì mọi người đều vắt chân lên ăn.

"Nói nửa ngày hóa ra mày hẹn bạn chịch à?" Trần Tiện trợn mắt trắng, giơ ngón giữa về phía Chu Liệu: "Còn bày đặt chăm học"

Chu Liệu lười lý luận với cậu ta, cứ thế tiễn Trần Tiện ra cửa.

Cậu vừa mới đưa Trần Tiện ra cửa được vài phút thì Tần Trạm đã quay lại, hình như bên ngoài đổ mưa, mặt mày đối phương ướt nhách, bởi vì mặc cả cây đen nên vết nước mưa càng rõ rệt.

"Sao cậu không trả lời tin nhắn tôi?" nhịp tim của Chu Liệu vẫn chưa kịp bình ổn lại.

"Hết pin rồi" Tần Trạm không chú ý đến dáng vẻ của cậu.

"Hay là cậu đi tắm trước đi? chỗ tôi có quần áo"

"Ừm"

Tần Trạm đi đến bên kệ bếp để uống nước, Chu Liệu đi vào phòng tìm quần áo của mình cho hắn, lúc đi ra thì tiện tay đưa luôn.

Bởi vì nước mưa dính dớp trên người, Tần Trạm mặt không biểu cảm lột luôn chiếc áo đã bị ướt ra, vết sẹo và lớp da non vẫn chằng chịt trên vùng eo bụng, sau lưng còn có mấy vết đỏ đỏ hồng hồng. Chu Liệu lười biếng ngồi ở trên tay vịn sofa vừa hút thuốc đợi hắn, vừa nghịch chiếc bật lửa.

Qua vài giây, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng mở khóa mật mã.

"Bên ngoài mưa lớn rồi"

"Lúc tao đang định bắt xe thì nhớ ra tao còn chưa lấy bánh ngọt của ông bà"

Trần Tiện vừa nói vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là cảnh tưởng Tần Trạm để trần nửa người trên, đang nhận lấy quần áo từ tay Chu Liệu, lúc Chu Liệu nghe thấy tiếng động quay đầu qua, điếu thuốc đang ngậm trong miệng cậu rơi bộp xuống đất.

Trần Tiện chỉ thấy cả cơ thể mình đã bị sụp đổ trong tích tắc.

"...... Là sao đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK