Tôi đang ăn bánh bột ngâm canh xương đặc chế mà lão Chu làm riêng cho tôi thì Ôn Bất Câu xồng xộc phá cửa chạy vào, sốt sắng sáp tới hít ngửi loạn cả lên. Tôi vươn móng ra ấn cậu ta lại, "Làm cái gì thế?"
Cậu ta chẳng nói gì, cứ chỉ rên ư ử lòng vòng quanh người tôi, lấy đầu húc tôi dậy, sau đó dí lỗ hậu vào thẳng mặt tôi.
"Chú em này, chú coi tôi là cái gì thế?" Tôi vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu ta, ra chiều đứng dẹp qua một bên, đừng làm phiền tôi dùng bữa.
Ban đầu cậu ta tỏ vẻ tức giận, sau đó lại cụp tai xuống, trông hết sức ủ rũ, "Tôi động dục rồi."
Sự thật có gì nói nấy, vấn đề này không chỉ quấy nhiễu riêng mình cậu ta, mà cũng làm phiền cả tôi và những con chó khác khắp nửa cái làng này nữa. Đầu tiên, xét về nhan sắc thì khỏi phải bàn, tôi đẹp tựa Phan An, tài tuấn hơn chó. Hơn nữa còn là con chó duy nhất trong làng ăn cơm nhà nước, xét từ địa vị xã hội thì tôi đã trở thành đối tượng giao phối số một của chó cái cả làng rồi. Bọn chúng chẳng buông tha hành tung của tôi bất cứ giờ phút nào, chỉ sợ tôi bị ả lẳng lơ nào đó nẫng đi mất. Việc này đồng thời cũng kéo theo một vấn đề khác. Đó là tôi bất động, bọn chúng cũng bất động, khiến cho chó đực đến tuổi cập kê khắp cả làng cũng không tìm được đối tượng, nửa đêm nửa hôm tru tréo sủa vang.
Tôi cũng cần phải giải quyết vấn đề sinh lý chứ, vừa hay tôi với Tiểu Ôn đều biết rõ ngọn nguồn gốc gác của nhau, vậy nên, vào một buổi chiều gió xuân nắng vàng ấm áp, chúng tôi cùng lăn vào đống rơm rạ, cứ phải nói là nước đổ về sông, thuận theo quy luật tự nhiên.
Tôi cắm vào bên trong cậu ta. Cậu ta nói, "Đệt, mẹ kiếp sao lại sướng thế?"
Tôi còn tưởng cậu ta khuất phục dưới "cẩu tướng quân" uy mãnh của tôi nên nói không lựa lời, ai dè là cậu ta tức thật. "Sao mình có thể bị ** sướng cơ chứ! Mình không phải người! Mình không phải người! Ôn Bất Câu! Mày còn biết mình họ gì tên gì không thế! Mày đang bị chó ** đấy có biết không! Có chút liêm sỉ đi chứ!"
Nghe cậu ta nói thế, lòng tôi buồn bực lắm. Chẳng lẽ Phạm Chiếu tôi muốn làm chó lắm sao? Còn vì để ** Ôn Bất Câu cậu một lần mà ông đây phải cố tình đi đổi xác với chó chắc?
Lòng không vui, "tướng quân nhỏ" của tôi chẳng mấy chốc đã đầu hàng, nhưng vẫn chưa rút ra được. Cậu ta giãy về phía trước, tôi lùi về sau, "Thôi thôi thôi thôi thôi, đợi chút đã." Tôi cưỡi lên người cậu ta, gắng sức dỗ ngọt, "Chưa bắn hết là chưa rút ra được đâu, bên trong thắt nút rồi."
Cậu ta cụp tai, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi, "Phạm Chiếu, tôi sẽ có chửa sao?"
Tôi biết vào lúc này, chó cái rất yếu đuối. Tuy rằng Ôn Bất Câu là linh hồn người, nhưng mệt mỏi thể xác cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng chứ, phải không? Tư tưởng triết học cơ bản như ý thức quyết định vật chất này tôi vẫn hiểu sơ sơ đó nha.
Tôi vội dùng lưỡi liếm cho cậu ta sướng rơn.
"Đẻ ra thì để tôi nuôi, ăn cơm nhà nước, ngủ chuồng nhà nước. Số may có khi còn có thể chọn ra một đứa to khỏe trong bầy chó con đó kế thừa chức tước của tôi, tiếp tục gác chuồng heo. Chuyện dưỡng già ma chay của chúng mình nhờ cả vào nó hết..."
Tiểu Ôn nức nở, có vẻ không tán thành với cách nói của tôi. Nhưng giờ ván đã đóng thuyền, cậu ta cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Hơn nữa, là một thứ sinh vật kết hợp giữa xác chó hồn người, hai đứa tôi đều nhạy bén nhận thức được rằng, nháy t*ng trùng chó dài đến phút rưỡi vừa rồi, nhất định sẽ đâm chồi nảy lộc trong cơ thể cậu ta, và rồi hai tháng sau sẽ có một bầy loăng quăng vừa giống tôi, vừa giống cậu ta chào đời.
Tôi có phần thương thay cho cậu ta, thậm chí còn mừng rằng mình tráo đổi thân phận với chó đực. Nhưng ngẫm kỹ lại, Ôn Bất Câu phải nhận lấy kết cục này, ắt hẳn cũng phải có dây mơ rễ má gì đó với việc cậu ta thường xuyên tạo nghiệp lúc còn làm người.
Lúc tôi đọc được "sáng tác vĩ đại" của cậu ta thì cũng đã vào cái tuổi thất thập cổ lai hy rồi. Trong sách, Ôn Bất Câu kể về cuộc sống khi còn là thanh niên tri thức của mình, chửi làng họ Phạm chúng tôi không bằng cục cứt chó, khiến tôi tức đến độ đột quỵ vì tăng huyết áp.
Ôn Bất Câu thuộc bộ phận nhỏ người thành thị khiến người ta căm ghét nhất, lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo bễ nghễ, cứ như mình là Hằng Nga hạ phàm xuống chuồng heo không bằng. Vừa tới làng chúng tôi là soi mói chỉ trỏ, tỏ vẻ khó chịu.
Để cho đám thanh niên tri thức ấy được ở chỗ tốt, trưởng làng dọn chỗ ký túc ra cho họ ở. Để bọn họ được ăn ngon, chúng tôi ăn khoai lang, nhường họ ăn khoai sọ. Ẳng, chủ tịch Mao bắt họ tới chứ có phải làng tôi bắt đâu, bọn họ không vừa ý thì đi mà ý kiến với chủ tịch Mao ấy chứ ai nợ gì bọn họ?
Đám trai tráng làng tôi cực kỳ khinh bọn họ, nhất là Ôn Bất Câu! Lúc cậu ta tới, đến cả con bé tóc vàng khè ở làng bên cũng ùa sang như nước lũ sông Hoài. "Làng các anh có người tên Ôn Bất Câu phải không?", "Anh ấy ở đâu thế?", "Đi đi đi, tôi dẫn cô đi xem."
Có gì đáng xem đâu chứ? Chẳng phải chỉ là trắng trẻo, ăn mặc sạch sẽ hơn một tí thôi sao? Thế mà lũ con gái trong làng cứ như phát rồ cả lên, lên chợ phiên cũng khoe mẽ cứ như vớ được quặng vàng, "Ừ đấy, ở làng tụi tôi đấy!"
Ôn Bất Câu chẳng đoái hoài đến ai, đến cả thanh niên tri thức của đội một cậu ta cũng ngó lơ.
Bất tri bất giác, những người khác dần ít nhiều hòa nhập với chúng tôi, bắt đầu đứng về chiến tuyến đối lập với Ôn Bất Câu. Cái loại tàn dư của giai cấp tư sản này, vào mấy năm trước không biết đã bị đấu tố đến mức nào rồi, chẳng qua hiện giờ Đảng Chính phủ khoan dung mới chẳng dám làm gì cậu ta.
Cứ hễ hết giờ làm việc là Ôn Bất Câu lại trốn trong ký túc không ra ngoài. Đã mấy lần bị tóm được đang xem sách của chủ nghĩa tư bản, bị tịch thu thì còn tự mình viết, bị phê bình cũng chẳng coi ra gì, thái độ hống hách.
Trưởng làng chẳng làm gì được cậu ta, gọi lãnh đạo bộ đội tới.
"Cậu biết cậu đang làm gì đây không? Nghiêm túc mà nói thì đây là đứng về phe chủ nghĩa xét lại! Phất cao cờ chủ nghĩa xã hội, lại đi theo con đường của chủ nghĩa đế quốc, cắt xén linh hồn cách mạng của chúng ta. Đại diện cho lợi ích của giai cấp tư sản cũ mới, lăm le khôi phục lại chế độ chủ nghĩa tư bản, mánh khóe chung của các cậu là lừa lọc!"
Lãnh đạo rõ ràng lôi việc riêng vào giải quyết việc chung. Chẳng biết có phải Bernstein* ** mẹ ông ta hay không, nhưng hiện giờ ổng dùng biện pháp lay động bằng tình, thuyết phục bằng lý với Ôn Bất Câu, rồi lại còn chửi rủa chủ nghĩa xét lại, rành rành là đang chỉ gà mắng chó, đảo lộn mâu thuẫn chủ chốt và thứ yếu.
(*Bernstein được xem là nhà sáng lập lý thuyết của Chủ nghĩa xét lại học thuyết Marx-Engels.)
Nhưng chúng tôi đều dễ dàng bị dắt mũi, chẳng mấy mà đã đổ dồn hết sự phẫn nộ và đố kỵ với người thành thị của mình lên Ôn Bất Câu.
Có điều, Ôn Bất Câu cũng chẳng phải dạng vừa, cậu ta chỉ coi chúng tôi như mấy bãi phân bò.
Dần dà, tụi con gái cũng chẳng thích cậu ta nữa.
Vì sao á? Ai mà chịu cho nổi ánh mắt ấy của cậu ta chứ? Nhìn người ta như nhìn cứt gà cứt trâu bên lề đường, như thể người ta lại gần thôi thì không khí cũng có thể vấy bẩn tấm thân của cậu ta không bằng. Trưởng làng với bí thư chi bộ cũng đã âm thầm phê bình mấy lần. Cậu ta làm việc gì cũng chẳng nên hồn, cho lợn ăn thì không chịu lại gần lợn, cắt cỏ cũng không chịu lại gần cỏ, vào nấu cơm trong đội thì không chẻ nổi củi, đến nữ thanh niên tri thức gầy nhất cũng còn được việc hơn cậu ta.
Thôi, giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng được tích sự gì. Chó không chê chủ nghèo, chồng không chê vợ xấu. Nói thế nào đi nữa thì giờ Ôn Bất Câu cũng đã là chó cái của tôi rồi. Qua mấy chục hôm nữa, có khi còn là mẹ của đàn chó con của tôi. Trước lúc đó, tôi buộc phải đối tốt với cậu ta một chút, cho dù lúc làm người chúng tôi chẳng mấy khi qua lại với nhau, cậu ta cũng chưa từng hòa nhã thân thiện gì với tôi.
Thấy cậu ta uốn éo cơ thể trên đống rơm, tôi tiến lên, nhấc chân, định xi tí lên gốc đuôi cậu ta, ai dè, lại bị ăn một đạp ngã ngửa, "Mẹ kiếp, anh dám đái phát thử coi!"
"Nhớ nhá! Đến lúc có con chó nào khác muốn cưỡi cậu thì đừng có vác mặt tới tìm tôi nữa đấy!"
"..."
Ngửi thử, xác nhận trên người cậu ta đã dính mùi của tôi rồi, thế nên chó đực cách hai mét là có thể biết được cậu ta là hoa đã có chủ.
"Tiểu Ôn, đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Ôn Bất Câu khinh khỉnh liếc tôi một cái. Chó nhỏ nguýt mắt đáng yêu biết bao, tôi quả thực bị ánh mắt của cậu ta chọc vui hết cỡ.
"Ông đây cần anh bảo vệ chắc?"
Tôi sáp tới, định nằm xuống bên cạnh cậu ta, ôm lấy bé chó cái dữ dằn của tôi, phát huy sức hút dịu dàng từng khiến bao cô mê mệt, "Bé yêu, anh..."
Cậu ta giơ móng lên, hất tôi từ thiên đàng trở về đất làng, "Cút con mẹ anh đi!"
Không ngoan! Còn chửi bậy nữa phỏng?
"Chú em coi tôi là cái gì thế?"
Mắt chó của cậu ta khinh bỉ, nhếch môi hừ lạnh, rồi rảo bước rời đi.
Được lắm, coi ông đây như công cụ giải tỏa ham muốn đấy hả!
Chuồng heo làng tôi mỗi năm đều lựa ra mười mấy con heo đực khỏe đẹp để bồi bổ bằng cám tinh chế số lượng có hạn, chỉ đợi đến lập xuân là vỗ béo cho túi tinh hoàn của chúng nó, tranh thủ mỗi ngày được vài chục phát "đạn", bắn mã gen ưu việt của chúng cho lợn nái. Lợn nái ấy không phải là lợn nái, mà giao phối ấy cũng chẳng gọi là giao phối nữa, thế gọi là gì đây?
Là phối giống vì cách mạng!
Tôi còn chẳng được tính là phối giống chó nữa, triệt để biến thành công cụ giải tỏa dục vọng cho kẻ địch tư bản chết tiệt.
Ấm no sinh dâm dục, hết dục ngẫm máu mủ.
Mông Tiểu Ôn tròn xoe, tôi nghĩ bầy này ít cũng phải sinh được bốn đứa. Nghĩ đến việc đường sinh sản nhỏ hẹp của cậu ta sẽ rặn ra những đứa con của tôi, tuy rằng việc còn chưa đâu đến đâu, tôi đã cảm thấy gánh nặng canh cánh trên vai. Có điều, ấy cũng là hạnh phúc của bậc làm cha.
Móng trước chống đầu, tôi nằm nghiêng trên đống rơm rạ ấm áp, cười ăng ẳng.
Trần có đôi lời lảm nhảm: Cụ thể thì bối cảnh truyện diễn ra khoảng những năm 1976-1980, thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa Vô Sản ở Trung Quốc (1966-1976) vừa kết thúc, đây là thời kỳ đen tối trong lịch sử của Trung Quốc khi nhiều gia đình, danh nhân văn hóa bị bức hại và đấu tố, cũng là bối cảnh của nhiều tác phẩm nổi tiếng như phim điện ảnh Bá Vương Biệt Cơ. Vì thế, "mấy năm trước" mà Phạm Chiếu nhắc tới chính là Đại Cách mạng Văn hóa, cũng có thể thấy, nhân vật trong truyện vẫn còn tồn đọng một ít tư tưởng bài xích thành phần tư sản và tri thức.