“Bong…ong…” Tiếng chuông từ Bảo Quang tự phát ra, bất giác khiến những thôn dân không khỏi lộ nét kinh hoàng trên mặt. Tiếng chuông thường ngày đem lại sự thư thái vô cùng nhưng hiện nay, nó tựa như gợi lại một ký ức kinh hoàng.
Dọc con đường đi lên Bảo Quang tự, từng đoàn người lặng lẽ nối gót tiến lên. Dân chúng trong thôn liếc nhìn, thái độ đề phòng hết mực. Những đoàn người này, hầu hết là các lộ anh hùng kéo lên núi để xem luận kiếm giữa hai nhân vật tu vi đỉnh cấp của chính đạo tại Nam Thiện Bội Châu: Trưởng môn Tam Thanh Giáo – Tiêu Phong Điệp và Giáo chủ Thánh Giáo – Lâm Hạ Phương.
Đoàn người đi đến giữa thôn, một thiếu phụ quần áo bẩn thỉu, tóc tai lòa xòa từ đâu bồng một đứa trẻ độ mấy tháng tuổi lững thững bước ra. Ánh mắt thiếu phụ đờ đẫn nhìn đoàn người rồi lảm nhảm nói với đứa bé:
- Tiểu Vũ nhìn kìa, đông quá, đông quá.
Đệ tử Tam Thanh Giáo thấy thế quay lại xì xào:
- Là người phụ nữ và đứa trẻ chúng ta tìm thấy sau đại họa của Bảo Quang tự.
- Hình như bà ta phát điên rồi. – Một đệ tử khác thở dài, khuôn mặt tỏ ra mấy phần thương cảm.
Đứa bé đang ngủ ngon lành trên tay thiếu phụ, chợt giật mình tỉnh giấc rồi bất ngờ quẫy đạp liên hồi khiến bà ta phải khổ sở dỗ dành. Đám đệ tử nữ thấy vậy vội chạy tới làm trò cười cho đứa bé. Nhưng càng dỗ, nó càng quấy khóc dữ dội, tựa như bị kích thích bởi đám người kia vậy. Thiếu phụ ôm đứa bé vào lòng, nựng:
- Tiểu Vũ ngoan, Tiểu Vũ ngoan, nín đi con, nín đi.
-
Bà ta nói rồi bồng đứa bé đi khuất vào một con hẻm nhỏ. Đám người Tam Thanh Giáo bất giác thở dài não lòng, nhìn theo bóng dáng hai mẹ con.
- A di đà phật! Thật tội nghiệp cho nhà họ Văn.
-
Đám đệ tử Tam Thanh Giáo giật mình quay lại, một vị tăng đã đứng đó lúc nào. Thấy vậy, tất cả đều cúi đầu thi lễ. Vị tăng kia cũng chào hỏi rồi nhìn theo bóng hai mẹ con Tiểu Vũ, nói:
- Nhà họ Văn vốn có thâm tình với Bảo Quang tự, cũng là một gia đình phật tử. Tiếc là đại nạn đã cướp đi sinh mạng của phần lớn người nhà họ. Duy chỉ còn mỗi Văn phu nhân và đứa con út Tiểu Vũ là còn sống. Văn phu nhân không chịu nổi đã hóa thành điên dại, cứ lúc tỉnh lúc mê như vậy.
- Ra vậy, thật đáng thương. – Một nữ đệ tử Tam Thanh Giáo đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu nói.
- Xin mời các thí chủ lên chùa cho kịp. – Vị tăng kia đưa tay mời.
Vừa lúc đó trên bầu trời, hai đạo quang mang rực rỡ phá không bay tới Bảo Quang tự, tốc độ nhanh vô cùng. Ở dưới đất, đệ tử Tam Thanh Giáo và Thánh Giáo khuôn mặt vui mừng nhìn theo rồi gấp gáp nhắm hướng Bảo Quang tự đi lên. Hai đạo quang mang đó, chẳng phải ai khác chính là Tiêu Phong Điệp và Lâm Hạ Phương.
Cả hai người đáp xuống phía sau bảo điện của ngôi chùa. Từ trên cao nhìn xuống, tòa bảo điện của ngôi chùa chỉ còn trơ lại mấy chiếc cột gỗ. Xung quanh, những công trình kiến trúc đồ sộ cũng chịu cảnh thảm thương như thế. Tuy vậy, mấy gian nhà sau bảo điện vẫn còn giữ được nguyên vẹn.
Lúc này, Huyền Minh phương trượng đã đứng dưới sân, cùng các đệ tử đích thân đón hai vị trưởng môn.
- Phong Điệp chân nhân! Hạ Phương giáo chủ! – Huyền Minh phương trượng cúi người thi lễ.
- Huyền Minh phương trượng! – Cả hai người bọn họ gần như đồng thanh đáp lễ.
- Hai vị, xin mời vào trong, lão nạp có chuyện muốn thương lượng. – Huyền Minh phương trượng đưa tay mời, dáng vẻ có chút lo lắng.
Cả hai vị trưởng môn trong lòng nẩy lên những nghi hoặc nhưng không hỏi mà cứ thế bước vào gian nhà trong.
Đợi cả hai ngồi xuống, Huyền Minh mở lời:
- Phong Điệp chân nhân! Chẳng là Hạ Phương giáo chủ muốn cuộc luận kiếm này được diễn ra mà không có ai theo dõi.
Phong Điệp chợt quét mắt nhìn Hạ Phương, thái độ có chút khó hiểu. Y thấy Hạ Phương nhìn lại mình, khẽ gật đầu.
- Chuyện này là sao? – Phong Điệp nghi hoặc.
- Bần tăng mới nhận được yêu cầu này của Hạ Phương Giáo chủ ngày hôm qua. Nên hôm nay mới mời chân nhân vào đây thương lượng. Bần tăng đã thông báo xong, xin phép lui ra ngoài để hai người thương lượng.
Huyền Minh nói rồi, lặng lẽ lui ra ngoài. Bóng vị phương trượng vừa khuất, Phong Điệp chợt đứng lên, nhẹ nhàng bước tới chỗ Hạ Phương đang ngồi, ánh mắt ôn hòa, ngắm nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng, hỏi:
- Ý muội là sao?
- Muội không muốn người ta nhìn thấy bại dưới tay của huynh. – Hạ Phương khẽ đáp, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Phong Điệp khiến hắn chợt cảm thấy khó xử vô cùng.
Phong Điệp đi đi lại lại mấy bước, trong đầu không khỏi đắn đo suy nghĩ. Thấy điệu bộ của y, Hạ Phương mỉm cười nhìn theo, đoạn nói:
- Huynh muốn cả thiên hạ này nhìn thấy cảnh Lâm Hạ Phương bại dưới tay mình sao?
- Ta…không…ta chỉ là.. – Phong Điệp ấp úng, dừng hẳn lại khẽ liếc Hạ Phương. Có vẻ như giáo chủ Thánh Giáo là người hiểu y nhất trên đời này thì phải.
- Vậy huynh có đồng ý với mong ước của muội không? – Hạ Phương đứng lên, bước tới trước mặt Phong Điệp.
Phong Điệp đắn đo vô cùng. Vì sao nàng lại muốn cuộc đấu trong bí mật? Vốn y muốn cả thiên hạ nhìn thấy mình đường đường chính chính lên ngôi Minh Chủ bằng một trận đấu công bằng với Lâm Hạ Phương. À nhưng đâu có công bằng. Nàng đã nói sẽ nhường cho y thì trận này xem như chỉ là thủ tục. Vả lại, Lâm Hạ Phương là giáo chủ Thánh Giáo, môn phái lớn nhất nhìn trong thiên hạ, bên cạnh đó, nàng còn là một nữ nhi tuyệt sắc. Sẽ thật mất mặt nếu…Suy nghĩ thông suốt, Phong Điệp gật đầu nói:
- Được, chúng ta sẽ bí mật.
Lâm Hạ Phương nở nụ cười, dung mạo rạng ngời như tiên nữ hạ phàm khiến Phong Điệp trong lòng bồi hồi khó tả. Y muốn ôm thân thể ngọc ngà, kiều diễm kia vào lòng nhưng rồi chợt giật mình, tiêu tán ý nghĩ đó tức khắc khi nàng cất tiếng gọi Huyền Minh phương trượng.
Cánh cửa bật mở, Huyền Minh vội bước vào, phong thái tỏa ra dường như muốn đặt một câu hỏi lớn. Hạ Phương gật đầu thông báo:
- Phương trượng! Làm phiền ngài thông báo với anh hùng các lộ, hai chúng tôi sẽ không để ai xem cuộc luận kiếm này.
- A di đà phật! Bần tăng sẽ đi thông báo ngay. – Huyền Minh nói rồi, quay người đi ra ngoài. Lúc này, anh hùng các lộ cũng đã tụ tập lên Bảo Quang tự ngày một đông đảo.
Một trường xôn xao phát ra từ phía dưới, theo sau đó là tiếng la ó không ngớt. Huyền Minh phương trượng đứng phía bậc thềm, ra sức cáo lỗi cùng đồng đạo. Đám đệ tử Tam Thanh Giáo và Thánh Giáo thì nhìn nhau nghi hoặc, chẳng biết nên bày tỏ thái độ gì nữa.
- Hừ, mất công lên đây mà giờ lại thông báo không tỉ thí cho mọi người xem là sao? – Một nhân sỹ gắt gỏng quát lên.
Huyền Minh chưa kịp trả lời, từ phía sau Tiêu Phong Điệp đã bước ra, thần thái ung dung vô cùng, khiến cho ở dưới bỗng nhiên im lìm.
- Các vị! Xin mọi người đừng trách Huyền Minh phương trượng. Tất cả điều này là do ý của ta, xin mọi người tôn trọng.
Những tiếng thở dài não nề vang lên phía dưới. Nhưng rốt cục cả hai đã quyết định như vậy, đám người ở dưới biết làm thế nào đây?
***
Cánh cửa bằng thép nặng nề từ từ mở ra. Phải 5 tăng nhân hợp sức mới có thể mở nó ra được. Bên trong cánh cửa là một căn phòng rộng lớn. Huyền Minh phương trượng dẫn hai vị trưởng môn đi vào trong. Mấy vị tăng nhân vội vàng đi tới thắp đèn, cả căn phòng chợt sáng bừng lên.
- Đây là nơi Bảo Quang tự khảo thí đệ tử. Hai vị sẽ luận kiếm tại đây. Người nào đánh bại đối thủ sẽ ra bằng cửa trước. Còn cửa sau thì… - Huyền Minh nói đến đây chợt lúng túng.
- Ta đã biết, cảm ơn phương trượng – Hạ Phương mỉm cười, gật đầu.
- Vậy mời hai vị, bần tăng xin phép. – Huyền Minh cúi đầu thi lễ đoạn bước nhanh ra ngoài. Cánh cửa thép lại từ từ khép vào. Bên trong, một trường im lặng tràn tới.
Tiêu Phong Điệp và Lâm Hạ Phương đứng đó hồi lâu, tựa như không muốn động thủ. Họ cứ chằm chặp nhìn vào mặt nhau, thái độ trìu mến vô cùng.
Chợt Tiêu Phong Điệp bước nhẹ đến bên Lâm Hạ Phương, mỉm cười:
- Thì ra nàng muốn bí mật là vì chuyện này đây.
-
Hạ Phương lườm một cái, lên giọng cong cớn:
- Chuyện gì? Chàng định nói chuyện gì?
Bất chợt Tiêu Phong Điệp choàng tay, ôm chặt lấy Hạ Phương vào lòng. Hạ Phương nhoẻn miệng cười, khẽ la lên:
- Này, này, đây là thánh địa của phật môn, chàng đừng có làm càn.
- Ta cứ thích làm càn đấy – Phong Điệp càng siết chặt vòng tay hơn.
Chẳng có cuộc tỉ thí nào diễn ra trong căn phòng này cả. Trong góc phòng, Tiêu Phong Điệp nằm gối đầu lên đùi Lâm Hạ Phương, bọn họ trò truyện cùng nhau, thái độ ôn hòa hết mực.
Tiêu Phong Điệp ngước mắt nhìn lên, ngắm khuôn mặt như hoa của Hạ Phương, chợt thở dài nói:
- Giá như ngày đó ta…
- Ngày đó huynh làm sao? – Hạ Phương cười hỏi.
Phong Điệp lắc đầu, đưa tay chạm lên khuôn mặt Hạ Phương, ánh mắt muôn phần yêu thương:
- Ngày đó nếu ta dứt bỏ được tất cả địa vị, danh lợi, chức quyền để đi theo nàng thì…
- Thì sao? – Hạ Phương đặt tay mình lên bàn tay Phong Điệp đang chạm vào khuôn mặt nàng.
- Thì có lẽ giờ ta và nàng đã sống một cuộc sống vô ưu ở một nơi nào yên bình rồi. – Phong Điệp nói tiếp, một tia tiếc nuối chợt xuất hiện trên mặt y.
Hạ Phương chợt tắt cười, nét mặt chợt lạnh lẽo như băng, nhìn Phong Điệp, hỏi:
- Bây giờ chàng có muốn rũ bỏ địa vị, danh lợi để bỏ đi đến cùng trời cuối đất với ta không?
Phong Điệp thái độ đang hạnh phúc, vui vẻ, nghe câu hỏi đó rồi, nét mặt chợt đắn đo, chẳng biết trả lời ra sao. Y ấp úng:
- Ta…ta…nàng sao…lại…
- Ta có thể từ bỏ tất cả để đi cùng chàng. Còn chàng? Chàng có dám không? - Khuôn mặt Lâm Hạ Phương chuyển sang một thái độ khá khác thường khiến Phong Điệp thoáng chút giật mình, vội từ từ ngồi lên.
Lâm Hạ Phương cười một tiếng, nỗi buồn bao phủ lấy khuôn mặt như tiên nữ của nàng. Hạ Phương khẽ nói:
- Ta không trách huynh gì cả. Chỉ hận bản thân quá nặng tình mà thôi. Ước mơ của huynh, hãy thực hiện nó đi.
Phong Điệp lúc này khá lúng túng, bèn thu hết sức, tiến tới ôm choàng lấy Hạ Phương, rủ rỉ:
- Là ta không đúng, làm nàng buồn. Nhưng nàng biết đấy, môn phái…
Tiêu Phong Điệp chưa kịp nói hết câu đã thấy nhói một cái ở trước ngực. Khuôn mặt y trắng bệch như tờ giấy, vội đẩy Hạ Phương ra, cúi xuống nhìn. Ở giữa ngực y, nhô lên cán của một đoản kiếm, lưỡi ngập sâu vào da thịt.
“Phụt”…Tiêu Phong Điệp phun ra phía trước một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Y thấy Lâm Hạ Phương đứng đó, khuôn mặt lạnh lẽo như hàn băng, ánh mắt phóng ra đầy sự phẫn nộ, hận thù.
- Nàng…nàng làm..gì…? – Tiêu Phong Điệp lắp bắp nói, hai tay từ từ đưa lên, nắm lấy chuôi đoản kiếm.
Lâm Hạ Phương phẩy mạnh ống tay áo xuống dưới, chỉ nghe một tiếng trong như chuông ngân. Từ ống tay, một đạo bạch quang rực rỡ phóng ra, di chuyển xung quanh cơ thể Hạ Phương với một tốc độ kinh hồn khiến y phục nàng bồng bềnh như gió thổi.
Tiêu Phong Điệp hét lên một tiếng, hai tay giật mạnh đoản kiếm ra khỏi ngực. Một tiếng “keng” khô khốc, đoản kiếm rơi xuống đất, nảy lên mấy cái rồi im thít. Y ngó nhìn, run lập cập:
- Kiếm…kiếm này…?!
-
- Phải, kiếm này do ngươi tặng ta 100 năm trước. – Lâm Hạ Phương gằn giọng.
- Nàng…
“Uỳnh” một tiếng, Phong Điệp chưa kịp dứt lời, kiếm ảnh đã phá không bay tới, chém y một nhát. Phong Điệp rú lên, bắn ra sau một đoạn, nằm xõng xoài ra đất. Máu từ ngực rỉ ra không ngớt.
- TA KHÔNG TIN! – Phong Điệp chợt toàn thân phát quang, hét lên một tiếng, đoạn bật giậy nhanh chóng.
Hạ Phương thấy vậy, khẽ lùi lại, xòe bàn tay xinh đẹp ra, lập tức bạch quang tụ về trong tay, hóa ra hình dáng của một thanh kiếm trắng như tuyết. Đây là Băng Tiên Kiếm, pháp bảo của Lâm Hạ Phương. Tiên kiếm nhè nhẹ cuộn lên những luồng bạch khí như hơi sương.
Lại nói, Phong Điệp toàn thân phát quang mang rực rỡ đoạn phẩy tay một cái, tiên kiếm sau lưng vọt ra, phát sáng chói lòa. Y vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, chĩa về phía Lâm Hạ Phương, muốn nói nhiều điều nhưng cổ họng nghẹn đắng lại, toàn thân run rẩy. Thanh kiếm trong tay y xanh biếc như nước biển, lưỡi kiếm cũng nhè nhẹ tỏa ra thanh quang dịu mắt. Thanh kiếm này, gọi là Thủy Long Tiên Kiếm, một trong những pháp bảo uy lực nhất Nam Thiện Bội Châu.
Tiêu Phong Điệp gầm lên, nhún người xông tới Lâm Hạ Phương. Trông y lúc này đằng đằng sát khí, khác hẳn với vẻ ôn hòa, trìu mến khi nãy. Hạ Phương khẽ nhếch mép cười, cũng xông tới tiếp chiêu.
Kiếm ảnh loang loáng, kiếm khí ngùn ngụt, phút chốc cả không gian tràn ngập những thanh âm đanh thép của trận quyết chiến.
Hai con người này, vốn cân sức cân tài tuy nhiên Tiêu Phong Điệp sớm đã phải nhận một đòn đánh bất ngờ. Tuy với một tấm thân tu hành uyên thâm như y, đòn đánh đó không thể giết chết được nhưng cũng khiến nguyên khí bị tổn hại mất mấy phần. Nếu đối thủ trước mặt của y không phải là Lâm Hạ Phương thì khác. Đằng này…
Tiêu Phong Điệp cố hết sức để công kích Hạ Phương nhưng càng cố bao nhiêu, nguyên khí của y lại thất thoát nhanh bấy nhiêu. Bởi vậy chỉ một thoáng, Tiêu Phong Điệp hô hấp nặng nề, hành động chậm chạp, chiêu thức xuất ra đã chẳng còn chút uy lực nào cả. Lâm Hạ Phương thì cứ lấy sức nhàn mà đối phó, thật đúng là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Ngay lúc này, Phong Điệp đã chẳng còn tý hơi sức nào, y chống kiếm xuống đất, hổn hển thở gấp, cố thu nạp không khí vào buồng phổi. Tuy nhiên, vết đâm chí mạng mà Hạ Phương dành cho hắn đã phát huy tác dụng, Phong Điệp cố lắm cũng chỉ nạp được 3 phần không khí, 7 phần còn lại theo vết thương giữa ngực mà tan biến hết. Y đặt tay lên ngực, cố gắng bịt lại vết đâm này.
Ngay khi vừa đặt tay lên ngực, một kiếm ảnh phá không bay tới với tốc độ cực nhanh, Tiêu Phong Điệp chỉ kịp ngước mắt lên nhìn. Lọn tóc bàng bạc của y nhẹ nhàng rơi xuống. Phong Điệp thấy trời đất tối sầm lại nhanh chóng, một cảm giác lạnh lẽo chạy ngang qua 2 mắt.
Phong Điệp rú lên một tiếng, Thủy Long Tiên Kiếm rơi keng xuống đất, thanh quang lịm tắt. Hai tay y vồ lấy đôi mắt, máu trào ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt y.
- Mắt ta..ngươi…- Phong Điệp gầm lên dữ dội, một tay ôm đôi mắt, tay kia hua hua trong không trung tìm kiếm một điều gì đó không cắt nghĩa được.
Lâm Hạ Phương đứng im như tượng đá, Băng Tiên Kiếm nhè nhẹ phát bạch quang trong tay. Nàng nhìn người đang điên cuồng vung tay tìm kiếm trước mặt mình. Toàn thân Hạ Phương chợt như run lên không thôi, mỗi khi Phong Điệp hua một cái trong không trung, bước chân loạng choạng bước về phía nàng. Hạ Phương cứ lùi dần mỗi khi Phong Điệp vô thức tiến lại gần, hua tay với vào hư vô. Nàng sợ y sẽ chạm được vào mình. Sợ phải đối mặt với một quá khứ không thể xóa bỏ trong tâm trí.
- Phong Điệp! Ta yêu huynh! Yêu huynh nhiều lắm. Huynh hãy nhớ lấy điều này. – Lâm Hạ Phương nói như gào lên, liền đó lùi lại mấy bước liền, vung Băng Tiên Kiếm lên ngang mặt, nhắm về phía Tiêu Phong Điệp. Băng Tiên Kiếm chợt rực sáng chói lọi, linh khí xung quanh ào ào tràn vào mũi kiếm. Trúng chiêu này, Phong Điệp chắc chắn vong mạng.
Dường như, Phong Điệp đang cảm nhận được một sự chết chóc đang lởn vởn quanh mình. Y dừng lại, thôi tìm kiếm, thôi cả cơn đau đang hành hạ thân xác mình. Tiêu Phong Điệp đứng đó, hình như đã chấp nhận mọi sự an bài của số phận. Dưới suối vàng, y sẽ hận nàng muôn đời?
Bạch quang cuồn cuộn tụ về Băng Tiên Kiếm mỗi lúc một nhiều. Thanh kiếm rực sáng tựa mặt trời ban trưa. Những đạo bạch khí như lồng lộn lên muốn công kích đối thủ. Lâm Hạ Phương nhíu mắt nhìn Phong Điệp rồi chợt thét lên một tiếng. Kiếm ảnh sáng loáng, kiếm khí dạt dào tựa sóng to gió lớn, ầm ầm phóng đến Tiêu Phong Điệp. Khoảnh khắc này, cả căn phòng mờ đi vì ánh sáng. Chỉ là, Tiêu Phong Điệp chẳng còn thị lực mà chiêm ngưỡng nữa rồi.
….
Kẹt…kẹt…Tiếng cánh cửa mở ra nặng nề.
Các lộ anh hùng đứng ngoài, im lặng chờ đợi. Một bóng người chầm chậm bước ra. Bạch y tinh khiết đu đưa theo nhịp di chuyển. Trên tay, Băng Tiên Kiếm nhè nhẹ tỏa ra thứ bạch khí ôn hòa. Thần thái của nàng ngay lúc này lạnh lẽo như băng, đoạn liếc mắt nhìn một vòng các nhân sỹ.
Một tiếng hô dậy đất, người của Thánh Giáo nhẩy cẫng lên ăn mừng. Người của Tam Thanh Giáo chết lặng, chỉ nhìn nhau với thái độ vô cùng khó hiểu.
Đợi cho những tiếng tung hô lặng dần, Lâm Hạ Phương từ từ đưa thanh Thủy Long Tiên Kiếm lên, khuôn mặt lạnh lẽo nói:
- Các vị! Tiêu Phong Điệp chân nhân đã nhường ta trong lần luận kiếm này. Phong Điệp chân nhân cũng nói với ta rằng không muốn tranh đoạt giang hồ mà sẽ kiếm một sơn cốc nhỏ để dốc lòng tu hành. Chức trưởng môn Tam Thanh Giáo, Phong Điệp chân nhân nhờ ta thông báo truyền lại cho phó môn chủ Giả Đình Long.
Một trường im phắc trải ra, ai ai cũng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tiêu Phong Điệp chân nhân, kẻ tu vi cực kỳ cao thâm đã đại bại dưới tay Lâm Hạ Phương, lại còn thôi luôn chức vị để về ở ẩn sao? Mọi người còn đang lao xao bên dưới, Giả Đình Long đã bước lên đứng bên cạnh Lâm Hạ Phương, đón lấy thanh tiên kiếm, khẽ nhếch mép cười rồi quay xuống nói lớn:
- Tiêu Phong Điệp chân nhân đã nhờ Lâm Hạ Phương giáo chủ truyền lại chức trưởng môn cho ta. Nay ta cung kính không bằng tuân lệnh, xin nhận trách nhiệm nặng nề này.
Lúc này, các đệ tử môn phái khác đều đổ dồn ánh nhìn về phía Tam Thanh Giáo. Bọn họ cơ bản là thái độ cũng vô cùng khó hiểu nên cứ ngây hết ra, chẳng biết phải làm gì nữa. Những đệ tử vốn có quan hệ tốt với Giả Đình Long thì hớn hở hô vang: “Đình Long chân nhân, Đình Long chân nhân”.
Từ bên cạnh, Huyền Minh phương trượng bước ra đứng cạnh Hạ Phương, nói lớn:
- Các vị! Vậy là cuộc luận kiếm đã kết thúc, ngôi minh chủ chính thức thuộc về Lâm Hạ Phương giáo chủ. Thay mặt các nhân sỹ chính đạo, bần tăng xin chúc mừng giáo chủ.
Lâm Hạ Phương khẽ gật đầu, ánh mắt hướng ra phía biển khơi ở ngoài kia. Ánh nắng chiếu xuống khiến mặt biển óng ánh tựa như một hòm châu báu khổng lồ. Hạ Phương im lặng, cảm nhận những luồng gió biển đang ào ào thổi. Ngôi vị này đã thuộc về nàng, liệu Hạ Phương có vui?