Lúc này chính đạo đang bước vào giai đoạn cực thịnh, ma giáo, yêu nhân khắp lộ đều bị đuổi cùng giết tận, vô cùng thảm thương. Lâm Hạ Phương lên ngôi minh chủ, phát động phong trào bài trừ dị giáo, khắp Nam Thiện Bội Châu vang tiếng bi ai, máu nhuộm đỏ đất trời, Thiên giáo chỉ qua hơn chục năm đã trở thành tôn giáo số 1. Đạo giáo và Phật giáo thời điểm này hoàn toàn lép vế, tình cảnh chỉ có thể dùng từ ngắc ngoải để miêu tả mà thôi.
Lúc này, trên Bảo Quang tự.
Dòng người tấp nập đi lại vãn cảnh chùa. Khói hương phiêu bồng, phảng phất trong gió một mùi êm dịu. Không gian trong ngôi chùa nhè nhẹ vang tới tiếng tụng kinh thư thái vô cùng. Đã 15 năm sau thảm kịch hôm ấy, Bảo Quang tự được xây dựng lại, tuy không đồ sộ như cũ nhưng phần nào đã lấy lại được khí thế. Chỉ có điều, những năm trở lại đây, người ta ít lên chùa cúng phật hơn bởi Thiên giáo đang tỏ ra chiếm thế thượng phong.
Từ phía cổng tam quan, một thằng nhóc con quần áo bẩn thỉu, tuổi độ 14 – 15 tuổi, dung mạo chẳng có gì nổi trội, duy chỉ có ánh mắt đang lấm lét nhìn ra xung quanh. Chợt nó phát hiện thấy điều gì, bèn lao nhanh về phía đại điện.
Trên đường chạy tới, thằng nhỏ va đánh rầm vào một phụ nữ ăn mặc sang trọng khiến bà ta thét lên, loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã nhào ra.
- Thằng nhóc! Mắt mũi để đâu vậy? – Người phụ nữ mắng chửi.
Thằng nhóc này không nói gì, nhe răng cười rất tươi, đoạn gãi gãi đầu, cúi mình xuống, điệu bộ như người ta xin lỗi. Người phụ nữ chỉnh đốn lại trang phục, lườm nó một cái rách mắt rồi quảnh mặt, bước đi.
Thằng nhóc lấm lét nhìn theo, khi bóng người phụ nữ hòa vào dòng người phía cổng tam quan, nó chợt cười mỉm, quay mặt bước đi.
Bỗng “rầm’ một tiếng, thằng bé đâm sầm vào một thân hình cao to trước mặt rồi ngã ngửa ra sau, mặt mày choáng váng.
Nó toan mở miệng chửi thì bỗng im bặt. Phía trước mặt nó, một tăng nhân cao to, trên tay cầm một cây gậy, trừng mắt quát:
- Tên Tiểu Vũ này, lại giở thói trộm cắp rồi.
Thằng nhóc Tiểu Vũ đứng lên, nhe răng cười, thanh âm nịnh nọt vang lên:
- Kiếm chút cơm cháo thôi mà.
- Mau đưa túi tiền ra. – Vị tăng nhân quát lên, chìa tay trước mặt nó.
Tiểu Vũ thở dài, đặt vào lòng bàn tay vị tăng kia một túi tiền. Phía sau hắn, người phụ nữ lúc nãy đang hớt hải chạy đến, đi cạnh bà ta là một tăng nhân khác, có vẻ đã tiết lộ việc trộm cắp này. Tiểu Vũ chợt chỉ về phía sau tăng nhân, gương mặt hốt hoảng:
- Kìa, phương trượng đến kìa.
Tăng nhân giật mình, ngoảnh người lại nhìn, Tiểu Vũ co cẳng chạy biến vào đám đông. Tăng nhân ngoảnh lại, không thấy nó đâu, lẩm bẩm mấy câu tức tối trong miệng:
- Tên chết tiệt này, lại chạy rồi.
Tiểu Vũ chạy thẳng một mạch xuống núi, trong lòng hậm hực vô cùng. Đến đầu thôn An Thái, nó ngó thấy một lũ thiếu niên cũng trạc tuổi mình đang tụ tập ở đó. Nhìn thấy Tiểu Vũ, bọn kia mừng rỡ chạy tới, một thằng lên tiếng:
- Đại ca, sao rồi, sao rồi?
- Tưởng rằng đã lấy được túi tiền, nào ngờ bị người ta phát giác, ta vội chạy về đây.
Tiểu Vũ nói rồi, nhẩy phốc lên ngồi vắt vẻo trên một đống củi lớn. Bọn kia vây xung quanh, ngước mắt nhìn nó. Một thằng khác lại mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, gật gù bảo:
- Đại ca yên tâm, chúng ta hôm nay kiếm được kha khá.
Nói rồi mỗi thằng đều chìa ra một túi tiền, xem ra hôm nay làm ăn cũng không tồi chút nào.
Cả bọn đổ hết tiền bạc trong những chiếc túi ra một tấm vải lớn và bắt đầu chia phần. Tiểu Vũ là đại ca, dù không kiếm được chút nào nhưng vẫn được chia phần nhiều hơn. Nó gói gém cẩn thận đống tiền được chia, nhét vào túi áo rồi nhẩy phốc xuống đất, rảo bước đi vào trong thôn, được mấy bước, nó ngoái đầu lại, nói với bọn kia:
- Về thôi, mai chúng ta lại tiếp tục.
Đám thiếu niên lặng lẽ cất tiền, thoáng chốc đã tản mát đi khắp nơi.
Tiểu Vũ đi nhanh, qua mấy con đường lớn. Thôn An Thái giờ đây đã phát triển hơn xưa, trở thành một thị trấn đông đúc. Mặc dù Phật giáo thời gian qua đã suy yếu nhưng người dân khắp nơi đổ về đây vẫn khiến mảnh đất này trở nên sầm uất.
Nó đi tới một hiệu thuốc lớn thì bước vào trong. Vị đại phu ngồi ở quầy, thấy nó thì mỉm cười nói:
- Tiểu Vũ! Đến lấy thuốc cho mẹ đó à?
- Dĩ nhiên rồi! – Tiểu Vũ mỉm cười, tiến tới quầy, đoạn thò tay vào trong áo, lôi bọc tiền ra. Nó đếm đếm mấy cái rồi đưa phần tiền cho đại phu.
Vị đại phu đưa tay nhận rồi để ra trước mặt nó một gói thuốc được bọc lại cẩn thận. Tiểu Vũ nhấc túi thuốc, quay người đi ra ngoài, miệng kêu lên:
- Cảm ơn đại phu, ta phải về đun thuốc cho mẹ.
Đại phu nhìn theo bóng Tiểu Vũ khuất sau cửa, lắc đầu thở dài. Vợ y từ trong bước ra, cũng nhìn theo nói:
- Tội thằng nhóc đó quá. Mới tý tuổi đã phải kiếm tiền mua thuốc cho mẹ. Cứ như thế này chẳng mấy mà hỏng mất.
Tiểu Vũ mải miết đi trên phố. Dòng người tấp nập qua lại, mua bán khiến hình ảnh của nó trở nên bé nhỏ, lạc lõng. Nó đi tới giữa con phố chính thì rẽ vào một ngõ nhỏ. Đi tiếp độ một đoạn thì đẩy cửa vào một căn nhà.
Căn nhà này, nhìn thoáng qua thì rất bề thế nhưng dấu vết của thời gian đã in hằn lên đây rõ nét. Những mảng tường loang lổ, xanh thẫm một màu của rêu. Bên trong cũng không khá hơn gì, tựa như một nơi hoang phế. Tiểu Vũ tiến tới một căn phòng nhỏ bên trái, vén bức vách bằng vải thô rách nát rồi bước vào.
Bên trong chỉ bày một cái bàn gỗ cũ kỹ cùng mấy cái ghế đã bạc màu. Bên góc phòng có kê một chiếc giường. Trên giường là một người phụ nữ đang nằm đó, thỉnh thoảng ho khù khụ lên mấy tiếng. Thấy bóng Tiểu Vũ đi vào, người phụ nữ khẽ nhỏm dậy, ánh mắt đùng đục nhìn nó, thở dài:
- Tiểu Vũ đã về rồi sao?
- Vâng! – Nó khẽ nói rồi đặt gói thuốc lên bàn, bước đi lấy một chiếc siêu, đoạn mở một gói, đổ hết những vị thuốc bên trong vào.
Tiểu Vũ đem chiếc siêu bước ra ngoài sân, tiến tới chum nước. Nó múc mấy gáo, đổ vào rồi đi xuống bếp, nổi lửa đun thuốc.
Từ sau nó, người phụ nữ chậm chạp đi tới khiến Tiểu Vũ vội đứng lên, ánh mắt hoảng hốt, la lớn:
- Mẹ! Mau vào nghỉ đi, đừng đi lại nữa.
Mẹ Tiểu Vũ mỉm cười, chăm chú nhìn đứa con. Bà chậm rãi đưa tay vuốt tóc nó. Tiểu Vũ đã cao hơn bà một cái đầu.
- Mẹ không sao cả, con đừng lo lắng quá.
Tiểu Vũ định mở miệng nói điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn đắng, bất giác quay mặt xuống nhìn ngọn lửa đang lép bép cháy nơi bếp.
Thốt nhiên ngay lúc này, một tiếng “oàng” lớn tràn đến khiến cả hai mẹ con giật mình. Không gian chợt bừng sáng rồi tắt lịm ngay sau đó. Rõ là vừa có một tia sét phóng ra ngang trời, báo hiệu một cơn giông tố.
Đột nhiên, mẹ Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như điên dại, toàn thân run rẩy, thét lớn:
- Ma! Ma kìa…
Thái độ của Tiểu Vũ lúc này chẳng lấy gì làm ngạc nhiên lắm, tựa như nó đã trải qua điều này rất rất nhiều lần vậy. Tiểu Vũ nhẹ nhàng bước tới, vòng tay đỡ lấy mẹ, miệng lẩm bẩm nhẹ nhàng:
- Không sao! Không sao, có Tiểu Vũ ở đây rồi.
- Ma…ma! – Mẹ Tiểu Vũ vẫn la lên, toàn thân giãy đành đạch khiến hắn rất vất vả để giữ lại rồi dìu về căn phòng.
- Nào, mẹ, chúng ta về nghỉ ngơi thôi. – Hắn vừa dìu đi, vừa dỗ dành như người ta nịnh trẻ con.
Lúc này, người mẹ Tiểu Vũ tâm thần bất định, cứ gồng người giãy dụa khiến hắn toát hết mồ hồi. Bà ta gào lên khủng khiếp, không hiểu hơi sức từ đâu đến. Gào thét kêu ma chán, đột nhiên bà ta quay ngoắt lại nhìn Tiểu Vũ, trợn mắt:
- Mày…mày không phải con tao. Mày là ma quỷ, mày giết con tao.
Tiểu Vũ cười khổ, nhấc bổng người mẹ lên, mặc cho bà quẫy đạp, vươn tay cào vào mặt nó, lầm bẩm nói:
- Được được, không phải con, không phải là con.
Ngoài sân, những hạt mưa bắt đầu lộp độp rơi xuống, tạo thành những bong bóng nước trôi nổi bập bềnh. Trên trời, sấm chớp nhì nhằng, tràn ngập một thứ màu u uất đến nao lòng. Tiểu Vũ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài. Trên giường, người mẹ điên của hắn đã chìm vào cơn ngủ say.
***
Đầu trấn An Thái, tại một bãi đất trống, Tiểu Vũ nằm im lìm trên đống cỏ, ngửa mặt nhìn lên trời cao. Mắt nó chẳng chớp, dường như đối với ánh sáng mặt trời không bị chói chút nào. Trong lòng nó đầy những suy tính lớn nhỏ.
Tiểu Vũ nằm đó, một lúc sau bọn bạn bè cũng kéo đến. Chúng ngồi xung quanh Tiểu Vũ, thấy nó không nói gì thì chỉ lấm lét nhìn nhau, đoạn cũng im lặng ngồi đó.
Được một chặp, Tiểu Vũ thở dài nói:
- Giờ chúng ta trên Bảo Quang tự mà nói, đã hết cửa làm ăn rồi.
Đám kia thấy vậy cũng thở dài, lắc lắc đầu. Một thằng gầy gò cất tiếng:
- Đại ca tính sao bây giờ?
- Ta…ta muốn trở thành thần tiên – Tiểu Vũ ấp úng, rốt cục cũng nói ra cái mong ước bấy lâu.
Cả lũ chợt im bặt, tròn mắt nhìn Tiểu Vũ. Một trường im lặng kéo dài như vạn năm trôi qua. Đột nhiên, những tràng cười như điên vang lên khắp bãi đất. Bọn trẻ con lăn lộn ra ôm bụng cười không thôi.
Tiểu Vũ nhăn mặt, nhìn một lượt, thấy đứa nào cũng đang cười ngặt nghẽo. Tức giận, nó đứng lên, co cẳng đá vào cái lũ đang chế nhạo mình.
- Bọn mi cười cái quái gì chứ?
- Đại ca! Đại ca làm bọn này cười chết mất thôi. Thần tiên? Đại ca định làm gì để thành thần tiên? – Một thằng cố nín cười, khuôn mặt đỏ găng, cất tiếng hỏi Tiểu Vũ.
Nó thở dài rồi ngồi phịch xuống, nói:
- Bọn mi thì biết gì. Ta trở thành thần tiên thì sẽ có thể cứu được mẹ.
Lúc này, cả lũ đã im bặt khi mong ước của Tiểu Vũ được thốt ra. Một thằng lại gần, ngồi xuống bên cạnh nó, khẽ cất tiếng:
- Đại ca! Xin..xin lỗi nhé. Nhưng đại ca định tính sao?
- Ta sẽ gia nhập Thánh giáo, tu luyện đại đạo. Ta thấy người ta nói những cao nhân đắc đạo có thể trở thành thần tiên, mang trong mình pháp lực vô biên, chắc có thể chữa được bệnh cho mẹ. – Tiểu Vũ hít một hơi, trả lời.
Đám trẻ con ngước mắt nhìn trời, chẳng ai trong chúng biết được những bậc tu hành uyên thâm ở Nam Thiện Bội Châu này có thể làm được những gì. Chúng chỉ biết, họ là những kẻ có khả năng dời non lấp biển, hô phong hoán vũ và rất có thể là cải tử hoàn sinh nữa.
Trong những cái đầu non nớt của bọn trẻ con, những nhân vật tu đạo đều là thần tiên cả. Bọn trẻ ngồi đó, chợt nhìn thấy một đạo quang ảnh rực rỡ, phá không bay ngang qua bầu trời xanh thẳm. Chúng ồ lên, đưa tay chỉ, đó có thể là một nhân vật tu đạo đỉnh cao. Mấy năm nay, bọn chúng thường xuyên nhìn thấy những tiên nhân đắc đạo cưỡi pháp bảo lui tới Bảo Quang tự.
- Một tháng nữa là có kỳ sát hạch đệ tử của Thánh giáo, ta muốn tham gia kỳ này nhưng hiềm nỗi. – Tiểu Vũ ấp úng.
- Đại ca đắn đo việc gì?
- Nhà có mỗi hai mẹ con, giờ ta đi rồi, lấy ai… - Tiểu Vũ thở dài, lắc lắc cái đầu.
Lúc này, cả bọn nhao lên:
- Đại ca cứ yên tâm lên đường, chuyện này đã có bọn ta lo. Mỗi ngày chúng ta sẽ phân công nhau sang chăm sóc. – Một thằng đứng lên nói, cả bọn đều nhìn Tiểu Vũ, gật gật đầu.
Tiểu Vũ nghe vậy, nét buồn chán trên mặt chợt tan biến, nó đứng lên, mắt sáng như sao, đoạn sang sảng nói:
- Vậy nhờ các ngươi chăm sóc mẹ ta. Xong cuộc khảo thí ta sẽ trở về ngay.
- Nhưng nếu đại ca được thu nhận thì sao? – Thằng khác đắn đo.
Khuôn mặt Tiểu Vũ cũng lại lập tức chuyển sang trạng thái hụt hẫng. Ừ nhỉ, nếu nó được người ta nhận vào Thánh giáo thì sao đây? Phải ở trên núi tu luyện, không được trở về, lấy ai chăm sóc mẹ?
Cả bọn ngồi thu lu nhìn nhau, chẳng đưa được giải pháp nào khả dĩ. Chúng im lặng, ngó lên bầu trời rồi lại ngó ra phía biển. Được một chặp, Tiểu Vũ uể oải cất lời:
- Thôi, ta cứ dự đợt khảo thí này. Nếu được nhận, ta sẽ nói rõ sự tình cho họ nghe, biết đâu họ sẽ đưa cả mẹ ta lên núi.
- Được! Vậy đại ca mau chuẩn bị để dự kỳ khảo thí này, bọn ta sẽ chăm sóc cho mẹ cẩn thận. – Cả bọn đồng thanh nói.