Từ phòng của trưởng phòng trở lại chỗ của mình. Lý Hạo liếc mắt nhìn ngày tháng trên lịch để bàn, ngày 12 tháng 7 năm 1730.
"Gần một năm rồi!" Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Trần Na ở đối diện hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gần một năm rồi?"
Lý Hạo cười giải thích: "Ta nói mình gia nhập Tuần Kiểm Ti gần một năm rồi."
"Ha, trí nhớ ngươi tốt thật."
Trần Na không thèm để ý nữa, ai hơi đâu nhớ tới chuyện này, chẳng mấy ý nghĩa.
Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Hắn nhớ! Nhớ rất rõ ràng!
Ngày 1 tháng 8 năm 1729, hắn gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Chỉ vài ngày trước, vào ngày 23 tháng 7, một ngày sau khi sự việc xảy ra, Lý Hạo lựa chọn nghỉ học, ngay sau đó hắn đã thành công gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Ngày 22 tháng 7 năm 1729, một vụ tự thiêu đã xảy ra ở cổ viện Ngân Thành.
Trương Viễn, một sinh viên năm hai của cổ viện đã tự thiêu bên ngoài ký túc xá, thiêu sống.
Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của cổ viện Ngân Thành, sau khi Tuần Kiểm Ti kiểm nghiệm hiện trường, xác định đây là tai nạn ngẫu nhiên xong thì tin tức về chuyện này liền bị phong tỏa, rất ít người biết chuyện có một học sinh đã chết trong cổ viện Ngân Thành.
Đương nhiên chuyện này cũng không lớn lao gì, cha mẹ Trương Viễn đều mất, trong nhà cũng không còn người thân thích, không có ai đau khổ, vì lẽ đó mọi chuyện nhanh chóng bị đè xuống.
Sau đó, Lý Hạo nghỉ học, lão sư của hắn cũng suy đoán rằng chuyện này liên quan đến Trương Viễn, có người nói quan hệ giữa Lý Hạo và Trương Viễn không tệ.
"Trương Viễn!"
Trong lòng thầm gọi một tiếng, đã gần một năm kể từ ngày Trương Viễn qua đời.
Khung cảnh ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí Lý Hạo.
Huyết ảnh dường như nắm giữ linh hồn của Trương Viễn, ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt linh hồn, các loại tâm tình thống khổ, giãy giụa, tan vỡ mà những người khác không thấy, Lý Hạo lại nhìn rõ ràng.
Hắn muốn tiến lên ngăn cản nhưng một khắc ấy, miệng Trương Viễn không ngừng mấp máy, dưới sự đau đớn tột cùng như vậy, y không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có khuôn miệng một mực cử động.
Những người khác có thể cảm thấy đó là kêu rên, chỉ có Lý Hạo biết, không phải.
"Trốn!"
Đúng, y bảo mình trốn.
Lý Hạo quá hiểu Trương Viễn!
Bảo mình không đến gần, bảo mình chạy trốn.
Trương Viễn không chết trong phòng ký túc xá, khi chết y chỉ mặc một cái quần lót, trông thật nực cười, nhưng Lý Hạo chưa bao giờ nghĩ chuyện đó nực cười.
Thời điểm Trương Viễn chết, hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở thời khắc thống khổ nhất y đã trốn ra khỏi phòng ngủ, chạy về phía Lý Hạo!
Y không cách nào phát ra được âm thanh nên có vẻ đã lấy nghị lực lớn nhất, phá vỡ một viên gạch ngói, bấy giờ trời vẫn còn là nửa đêm, hành động đó đã gây ra tiếng động rất lớn khiến nhiều người đi ra ngoài kiểm tra, bao gồm cả Lý Hạo.
Trương Viễn là đang cầu cứu sao?
Người ngoài cảm thấy là như thế nhưng Lý Hạo lại cảm thấy... Không phải.
Y cảnh báo mình, Trương Viễn từ phòng ngủ chạy trốn, gây ra động tĩnh, dẫn dắt Lý Hạo, cuối cùng cố gắng bảo hắn "trốn" đi, đây không phải là cầu xin Lý Hạo giúp đỡ, mà là nhắc nhở hắn chạy trốn.
"14 năm."
Trong lòng Lý Hạo lại lẩm bẩm một tiếng.
Hắn và Trương Viễn biết nhau 14 năm, cũng không phải như những gì người khác nghĩ chỉ là bạn học vài ba năm. Bọn họ biết nhau lâu như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là bạn cùng lớp, có thể nói là bạn thân.
Chỉ là hai người đều trầm mặc ít nói, tình bạn giữa những người đàn ông không cần thiết phải thường trực trên môi.
Giống như Trương Viễn vậy, vào thời khắc trước khi chết, với ý chí vô cùng mạnh mẽ, y đã vùng vẫy thoát ra, chỉ để nhắn cho Lý Hạo một chuyện: trốn đi!
Vụ án Trương Viễn tự thiêu cuối cùng đã bị đè xuống trong âm thầm.
Ngoài người bạn tốt Lý Hạo này thì đương nhiên cũng chẳng mấy ai hơi đâu đi sâu điều tra làm gì.
"Trương Viễn bảo ta trốn, cuối cùng là vì y nhìn thấy thứ gì, nghe được cái gì, hay chỉ đơn thuần là hoảng sợ? Hay… Tiểu Viễn biết mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh là ta?"
Đây cũng là câu hỏi mà Lý Hạo đã suy nghĩ trong suốt một năm qua.
Hắn không thể nào tưởng tượng được Trương Viễn chịu bao nhiêu thống khổ, vậy mà một khắc đó, vẫn như cũ cảnh báo mình. Lý Hạo cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, rất có thể mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh chính là mình!
"Sáu người, thêm ta có lẽ là bảy, mấy người chúng ta cuối cùng là có điểm gì giống nhau?"
"Kéo dài mười năm, thời gian càng ngày càng rút ngắn. Nếu tính cả ta là bảy, ngoài ta và Trương Viễn ra không ai có tương quan gì đến nhau. Vậy mọi việc là ngẫu nhiên hay có mục tiêu rõ ràng?"
Lý Hạo khẽ xoa trán, lật xem tập tin trước mặt, đây là hết thảy hồ sơ của sáu người, cũng là manh mối mà hắn thu thập được qua nhiều con đường khác nhau trong một năm qua.
Cái chết của người đầu tiên đã cách đây 10 năm, trước đó có thể có hay không Lý Hạo không thể nào biết được.
Khoảng thời gian kéo dài mười năm, kỳ thực có rất nhiều thứ khó truy vấn.
"Giới tính? Tuổi tác? Nghề nghiệp? Thân phận? Những người có thể liên lạc?"
Lý Hạo đã lật xem tập hồ sơ trước mắt rất nhiều lần, Lý Hạo chưa bao giờ phát hiện ra điểm giống nhau nào theo cách hiểu thông thường, toàn bộ những người này hoàn toàn không có liên quan gì với nhau, lại càng không liên quan đến hắn.
"Tại sao huyết ảnh phải giết bọn họ? Là bọn họ gây uy hiếp đến huyết ảnh hay do nó có mục đích khác?"
Vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu Lý Hạo.
Tất nhiên việc hắn không ngừng theo đuổi điều tra còn có một lý do khác... Báo thù!
Không một ai để ý đến cái chết của Trương Viễn, nhưng Lý Hạo thì chưa bao giờ quên được.
Tuần Dạ Nhân bên kia đầy những nhân tố không xác định, nếu không phải vì không thu được manh mối hữu hiệu hoặc không có biện pháp nào hay để đối phó với một huyết ảnh mà mọi người đều không nhìn thấy, Lý Hạo căn bản sẽ không hy vọng Tuần Dạ Nhân tiêu diệt huyết ảnh, hắn hy vọng chính mình tự giải quyết hơn!
"Lý Hạo, lại xem tư liệu của mấy người kia sao?"
Ở phía đối diện, Trần Na thấy Lý Hạo lại mở tập hồ sơ quen thuộc này ra, không kìm được hỏi một câu.
Một năm qua, nàng đã nhìn thấy hắn làm vậy rất nhiều lần. Lý Hạo thường xuyên xem phần tập hồ sơ này, hơn nữa tập hồ sơ càng ngày càng dầy, sắp bị Lý Hạo xem đến tróc một bên gáy rồi.
Tuy nhiên mỗi lần nàng muốn xem thử một chút, Lý Hạo đều cấp tốc khép lại.
Chỉ có thể mơ hồ thấy được đó là tài liệu cá nhân của một vài người.
Lý Hạo ngẩng đầu, nở một nụ cười thuần khiết: "Na tỷ, tùy tiện xem chút thôi."
"Xì!"
Trần Na khinh thường, tùy tiện xem, có thể tùy tiện cả một năm trời sao?
Tiểu tử này, nhiều lúc cũng không thành thật chút nào.
"Cũng xem lâu như vậy rồi, Lý Hạo, ngươi đang điều tra cái gì? Nơi này nhiều lão tuần kiểm như thế mà ngươi không hỏi ai, lại chính mình cắm cúi điều tra, một người mới như ngươi có thể tra được cái gì? Hay là cho ta nhìn một chút, không chừng ta có thể cho ngươi một ít kiến nghị, yên tâm, ta không tiết lộ ra ngoài đâu."
Trần Na cười hì hì: "Sao, cho ta nhìn một chút nhé?"
Thật sự quá tò mò!
Trước đây Lý Hạo không muốn cho mọi người biết mình đang điều tra chuyện này cũng bởi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của huyết ảnh. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện ra gì, hơn nữa vụ án đã được báo cho Vương Kiệt, nên bây giờ không phải là không thể cho Trần Na xem.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hạo vẫn nói: "Vậy thì xem đi, nhưng đừng làm phiền người khác."
Hắn không hy vọng có nhiều người biết mình đang quan tâm mấy vụ án ấy.
Trần Na cũng là người mới, không quá nhạy cảm và sắc sảo, khi người khác nhìn thấy tư liệu của những người này, có thể đã sớm nghĩ đến những vụ án trước đó và biết rằng Lý Hạo đang điều tra vụ tự thiêu.
Cho Trần Na xem, cũng vì Lý Hạo đã tìm hiểu mấy thứ này quá lâu nhưng không thu hoạch được gì, không biết có phải vì hắn lún quá sâu, người trong cuộc không thông suốt, hay bởi thật sự không có liên quan gì.
Người ngoài cuộc như Trần Na không chừng có thể nhìn ta chút gì đó?
Được rồi, Lý Hạo kỳ thực không ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng lâu ngày không có kết quả khiến hắn có phần không cam lòng.
"Yên tâm đi!"
Trần Na vui vẻ ra mặt, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xem bí mật nhỏ của Lý Hạo.
Chỉ lo Lý Hạo đổi ý, nàng vội vàng chạy tới, giật tập tài liệu trong tay Lý Hạo, nhanh chóng xem qua.
Một lát sau, Trần Na đau đầu nói: “Lý Hạo, ngươi muốn tìm cái quái gì từ những tập tài liệu này? Ta mới xem một chút, quá nhiều, bất kể thứ nhỏ nhặt gì ngươi cũng ghi lại, có thể coi là hồi ký, ngươi muốn thu được kết quả gì à?"
Lý Hạo cân nhắc một hồi mới mở miệng đáp: "Điểm giống nhau! Điểm giống nhau của sáu người bọn họ!"
Trần Na nhất thời không lên tiếng.
Nàng cẩn thận lật xem một lượt, sáu người, tuổi không giống nhau, nghề nghiệp, thân phận cũng không giống nhau, nam nữ đều có, các mối quan hệ cũng khác biệt.
Hơn nữa người chết lâu nhất cũng đã là chuyện của 10 năm trước!
Gần nhất là người cách đây 1 năm.
Sáu người này ở đâu ra điểm giống nhau?
Không ngờ một năm qua, Lý Hạo đều xem mấy tin tức như vậy, cũng thật là... rảnh rỗi.
Tuy nhiên liếc mắt nhìn tới người cuối cùng trong tư liệu, Trương Viễn, học viên cổ viện Ngân Thành, Trần Na chợt khựng lại, mơ hồ nhận ra chút gì đó, mục đích chính của Lý Hạo phải chăng là vì người này?
"Trương Viễn, tử vong ngày 22 tháng 7 năm 1729... hình như sau đó không bao lâu thì Lý Hạo nghỉ học, hay có thể nói là gần như nghỉ học ngay lúc đó?"
Trần Na nhìn kỹ một hồi, liên tưởng đến việc Lý Hạo nghỉ học khiến nàng thật sự tò mò muốn biết thêm chút gì đó.
Một vị học viên cổ viện quyết định từ bỏ tiền đồ sáng lạn là điều mà cho tới nay cũng chẳng ai hiểu được, hôm nay nhìn thấy phần hồ sơ trong tay, Trần Na cảm thấy hình như mình đã chạm được tới một ít manh mối.
Nghĩ tới đây, Trần Na, người lúc đầu chỉ xem hồ sơ với tâm tình vui đùa bỗng trở nên chăm chú hơn mấy phần.
Lý Hạo nghi ngờ Trương Viễn bị giết sao?
Sáu người, lẽ nào đều là bị sát hại?
Án mạng liên hoàn?
. . .
Trần Na đang chăm chú xem hồ sơ, Lý Hạo đợi một lúc, không phản hồi gì cũng không quá để ý, không mấy quan tâm mà chỉ tự thân suy nghĩ bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Hiện tại, vụ án đã giao cho Tuần Kiểm Ti điều tra, nhưng Lý Hạo cũng không đặt quá nhiều hy vọng.
Trừ phi Tuần Dạ Nhân tham gia!
"Mấu chốt là rất có thể mục tiêu kế tiếp là ta, có thể rất sớm thôi ta sẽ gặp huyết ảnh, mấy ngày trước ta mơ hồ thấy bóng dáng màu đỏ, là huyết ảnh sao? Nó đang tìm ta? Hay phải nói là đã tìm được ta, chỉ là vì thân phận hiện tại của ta nên nó tạm thời không dám động thủ?"
Tuần Kiểm Ti dù sao cũng là cơ quan chấp pháp, học viên tự thiêu đã chết, chưa chắc sẽ gây nên sự chú ý quá lớn, dù có là học viên cổ viện cũng vậy.
Nhưng nếu một vị tuần kiểm tam phẩm chết thì Tuần Kiểm Ti nhất định sẽ cẩn thận truy tra, chuyện này so với cái chết của một học viên đương nhiên cũng nghiêm trọng hơn.
"Dựa theo thông tin mà mình tìm hiểu được, mỗi lần huyết ảnh xuất hiện, hẳn là có hạn chế về mặt thời gian, không quá lâu, thậm chí còn có thể nói nó chỉ xuất hiện được ở một vài nơi đặc biệt."
“6 người chết kia thực ra cũng có một chút điểm giống nhau nhưng… không được rõ ràng cho lắm!"
Một năm qua, không phải Lý Hạo không thu hoạch được gì.
Ít nhất hắn tra ra được một điểm, bao gồm cả cái chết của Trương Viễn, ngày mà 6 người bọn họ chết đều là ngày thời tiết không tốt.
Hôm thì mưa dông, hôm thì sét đánh dữ dội, hôm thì lại mưa dầm...
Loại khí trời này không có mấy người lưu ý, chỉ khi Lý Hạo thật sự không có cách nào tìm được nhiều manh mối hơn thì mới quan tâm đến nó.
Cái ngày Trương Viễn chết, Lý Hạo nhớ rõ ràng, buổi tối đó có mưa nhỏ, không tính là quá lớn.
"Nó chỉ xuất hiện vào những ngày mưa hoặc khi thời tiết xấu và chỉ xuất hiện để gây án.”
Lý Hạo không ngừng viết gì đó trên giấy, chẳng mấy chốc đã xé giấy thành từng mảnh, sau khi hoàn toàn xé vụn, hắn đặt bút xuống trầm ngâm.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Trần Na đối diện bỗng nhiên thấp giọng reo lên: "Ta phát hiện ra rồi!"
Lý Hạo giật mình, vội vàng ngẩng đầu, phát hiện?
Phát hiện cái gì?
Sao có thể!
Hắn không ôm hy vọng, Trần Na mới nhìn tài liệu có một lúc thì phát hiện được gì, Lý Hạo cảm thấy cô nàng này chỉ đang đùa hắn.
Lý Hạo thoáng cau mày nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng giãn ra, hắn khôi phục nụ cười chất phác quen thuộc, "Na tỷ, phát hiện cái gì rồi?"
Trần Na mơ hồ thấy được dáng vẻ cau mày trước đó của Lý Hạo nên có chút lúng túng, lúc này mới nhớ lại việc Lý Hạo rất quan tâm đến mấy vụ án nàng đang xem, đây hiển nhiên không phải thời điểm đùa giỡn, nàng ngập ngừng nói: "Chuyện là… thực ra ta chưa xem xong, tư liệu quá nhiều."
Trong lòng Lý Hạo không gợn sóng, chuyện này cũng dễ đoán.
Không có gì thất vọng, bởi vì vốn đã không mang theo hy vọng.
Nhưng một khắc sau, Trần Na vẫn mở miệng nói: "Ta chưa xem xong nhưng... thật sự có chút liên quan, chỉ là ta không dám xác định."
Nói rồi, nàng giơ trang giấy bên cạnh lên, "Ta có thói quen vừa viết vừa vẽ, vừa nhìn tập hồ sơ được một chút, ta đã viết lại mấy cái tên đương sự."
Lý Hạo liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu.
Sáu người trong cuộc!
Mấy cái tên ấy, Lý Hạo đều có thể đọc làu làu, đây thì gọi là phát hiện gì chứ?
Không phải cùng tên, không phải cùng họ, hai chữ có, ba chữ có, thật sự chẳng có chút liên hệ nào.
Khi Trần Na thấy Lý Hạo quan tâm thì cấp tốc nói: "Chu Khánh, Hồng Kiều, Vương Hạo Minh, Lưu Vân Sinh, Triệu Thế Hào, Trương Viễn là họ tên của sáu người này đúng không?"
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Trần Na nhìn tờ giấy viết tên lần nữa, bỗng nhiên nàng lại có chút không xác định, nàng sợ mình nói ra, Lý Hạo cảm giác mình lừa gạt hắn, không hay chút nào.
Trần Na lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Quên đi, để từ từ nói, ta nhìn kỹ một hồi, có vẻ không đúng lắm, còn thiếu hai cái."
"Cái gì?"
Lý Hạo sửng sốt một chút: "Còn thiếu hai cái gì?"
Trần Na càng thêm lúng túng: "Nếu như thêm một họ Trịnh, một họ Lý, vậy thì đúng rồi, hiện tại không có... Khụ khụ, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng coi là thật."
Nàng không muốn nói thêm, thật quá lúng túng rồi!
Trong lòng Lý Hạo chấn động.
Tại sao phải thêm hai cái mới đúng?
Họ Lý... Hắn họ Lý đây!
Còn thiếu một họ Trịnh, thiếu một... Lý Hạo chỉ có thể tra được một vài vụ án từ mười năm trước, bởi vì hơn mười năm, đối với một số trường hợp không thành lập được nghi ngờ sẽ hủy hồ sơ, vì có quá nhiều vụ án bất ngờ, phòng Cơ Yếu sẽ không lưu giữ hết.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Hạo chấn động nhưng mặt vẫn không biến sắc, hắn cười nói: "Na tỷ, có sao nói vậy, có gì trong này, nói một chút đi, xem như tán gẫu, tại sao nói phải thêm hai cái họ mới đúng?"
Trần Na nhìn Lý Hạo một chút, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi không phải người bản địa Ngân Thành?"
"Không, ta là người bản địa gốc Ngân Thành."
"Chuyện này..."
Trần Na nói xong lại nghĩ tới điều gì, gật gật đầu hỏi tiếp: "Hiểu rồi, có phải là trong nhà ngươi không có người lớn tuổi?"
"Ông bà nội ta qua đời từ sớm."
Lý Hạo càng thêm hiếu kỳ, vì sao lại có liên hệ với người lớn tuổi?
Trần Na thấy hắn có hứng thú, lần này cũng không ngập ngừng nữa mà mở miệng nói thẳng: "Nếu như trong nhà có người già, hoặc người lớn tuổi thích nói thổ ngữ địa phương thì ngươi sẽ hiểu. Khi ta còn bé, bà nội ta đặc biệt thích nói chuyện như vậy."
Trần Na suy nghĩ, nhớ lại một hồi mới nói tiếp: "Trước đây ta sống cùng bà nội, bà nội ta thích hát mấy thổ khúc lưu truyền ở Ngân Thành. Ta nhớ có một bài như thế này..."
Trần Na bắt chước dáng vẻ trước đây của bà nội, hắng giọng một cái, nhỏ giọng hát: "Kiếm Lý gia, đao Trương gia, quyền Triệu gia, chân Lưu gia... cậu ấm Trịnh gia cản trở!"
Hát một đoạn, Trần Na cũng tự thấy ngượng ngùng, lúng túng cười nói: "Hát tiếng Quan Thoại không hay lắm, kỳ thực bà nội ta trước đây dùng thổ ngữ Ngân Thành hát rất êm tai, đương nhiên, đó là một loại hí khúc địa phương, ai chưa từng nghe đều cảm thấy có chút phèn."
Nhưng ở đối diện, ánh mắt Lý Hạo lại tối sầm đi.
Thổ khúc!
Kiếm Lý gia, đao Trương gia, quyền Triệu gia...
Trong thổ khúc ấy có tám cái họ!
Lý, Trương, Triệu, Lưu, Vương, Hồng, Chu, Trịnh!
Hắn đoạt lấy trang giấy trong tay Trần Na, không một chút khách khí, ánh mắt lập tức rơi xuống một cái tên, Chu Khánh.
Đây là người chết mười năm trước!
Cũng là người đầu tiên trong vụ án tự thiêu mà Lý Hạo tìm thấy.
Tiếp theo là người bán hàng Hồng Kiều, sau đó là Vương Hạo Minh...
Nếu như... nếu như người thứ nhất chết không phải Chu Khánh, mà là một vị họ Trịnh, vậy Chu Khánh chính là người thứ hai, Hồng Kiều là người thứ ba, Vương Hạo Minh là người thứ tư...
Đảo ngược tám cái họ trong thổ khúc Ngân Thành, trình tự lại hoàn toàn phù hợp với thời điểm tử vong.
Người chết gần nhất là Trương Viễn, ứng với đao Trương gia.
Vậy là… còn một!
Người chết cuối cùng sẽ ứng với họ Lý, cũng là cái họ thứ nhất trong hí khúc, kiếm Lý gia!
Sắc mặt Lý Hạo tái nhợt.
Hắn vội vàng nhìn về phía Trần Na, không kìm nén được chấn động cùng kích động, giọng nói tự nhiên khàn đi, "Thổ khúc này bắt đầu truyền lưu từ khi nào? Là do ai truyền?"
Trần Na bị ánh mắt của hắn dọa hết hồn, nhưng nàng nhanh chóng trấn định lại, "Đừng nóng vội, Lý Hạo, số thổ khúc này nhiều người lớn tuổi đã từng nghe qua, người trẻ tuổi chẳng mấy ai biết nên ngươi mới không biết, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể chậm rãi điều tra, đừng vội!"
Lý Hạo hít sâu một hơi, đè xung động trong lòng xuống.
Không được gấp!
Hắn không ngờ chỉ cho Trần Na liếc mắt nhìn một chút, đối phương lại chỉ ra manh mối trọng yếu như vậy, Lý Hạo chưa từng nghe nói về bài thổ khúc kia, cũng không nghe ai hát qua, hẳn là nó đã thất truyền từ rất nhiều năm trước.
Vì phổ cập theo tiếng quan thoại nên những thổ khúc nông thôn địa phương ấy đã sớm theo những người lớn tuổi xuống mồ, dần dần thất truyền.
Ông nội Lý Hạo cũng chết sớm, Lý Hạo còn chưa từng thấy mặt, đương nhiên cũng không có ai hát cho hắn nghe.
"Bình tĩnh!"
Trong lòng Lý Hạo chửi một tiếng, gấp cái gì, đã có manh mối, đây mới là điểm then chốt, không cần vội.
Việc quan trọng hiện tại là ta cần xác định người chết thứ nhất có phải họ Trịnh hay không.
Hồ sơ vụ án mười năm trước, phòng Cơ Yếu hẳn đã tiêu hủy một ít, nhưng không phải hoàn toàn không thể tra được, hơn nữa cũng không cần tra kỹ, hắn chỉ cần tra trong khoảng từ mười lăm năm trước đến mười năm trước, có người nào họ Trịnh chết do tự thiêu hay không là được.
Thời khắc này, Lý Hạo vừa kích động vừa hoảng sợ.
Nếu thật sự tìm được, vậy mục tiêu kế tiếp... chính là mình!
Trương Viễn nhất định đã nhìn thấy gì đó, nghe được gì đó nên mới bảo mình trốn đi.
"Kiếm Lý gia..."
"Kiếm Lý gia!"
Lý Hạo thầm nghĩ, hai mắt đột nhiên trợn to, Lý gia... có kiếm!