Lý Hạo nhớ ra rồi! Nói về kiếm, Lý gia thực sự có một thanh... hay một cái gì đó?
Sở dĩ hắn không quá xác định là vì thanh kiếm mà Lý Hạo nhớ... có hơi không giống kiếm.
Nhưng Lý Hạo lại một mực biết rằng đó là một thanh kiếm.
Rất mâu thuẫn. Tuy nhiên, đây là sự thật.
Khi còn nhỏ, cha của Lý Hạo đã đeo một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm vào cổ Lý Hạo và nghiêm túc nói với hắn rằng: "Đây là Tinh Không Kiếm, là cổ vật duy nhất được truyền lại trong Lý gia ta. Sau này con sẽ trao nó cho con mình. Nó không phải mặt ngọc mà là một thanh kiếm."
Lúc nói chuyện, cha rất nghiêm túc.
Đương nhiên, sau khi nghiêm túc một hồi, thấy Lý Hạo chẳng hiểu gì, cha hắn bất lực nói: "Đây là lời ông nội con nói với ta. Lời của tổ tiên truyền lại là thế, nếu phải gọi nó là kiếm thì con cứ gọi chính xác như vậy là được."
Đó là lý do tại sao Lý Hạo có thể nghĩ đến việc Lý gia thực sự có một thanh kiếm ngay lập tức như thế, tên nó là Tinh Không Kiếm.
Trên thực tế, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích hình thanh kiếm nhỏ trên cổ Lý Hạo.
Thời khắc này Lý Hạo hơi bối rối.
Nếu trong thổ khúc nói kiếm Lý gia là ám chỉ mặt dây chuyền bằng ngọc bích của hắn, thì xem ra đúng là Lý gia có một thanh kiếm.
Trương gia có đao sao?
Những người khác Lý Hạo không rõ ràng lắm nhưng cha mẹ Trương Viễn qua đời sớm, Lý Hạo đã biết hắn nhiều năm, cũng rất hiểu Trương Viễn.
"Đao Trương gia..."
Lý Hạo cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương gia có đao gì à?
Hồi tưởng lại quá khứ, ánh mắt Lý Hạo hơi động, rất có thể Trương gia thật sự tồn tại một thanh đao.
Không giống như mặt dây chuyền ngọc bích của hắn, ngọc bội dù sao cũng là thứ có giá trị, dù là một miếng ngọc bội cũ, Lý gia vẫn chú ý xem nó đáng giá bao nhiêu.
Đối với thanh đao của Trương gia, Lý Hạo đột nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ từng đến nhà Trương Viễn chơi, Trương Viễn đã từng lén lấy một thứ gì đó để chơi với Lý Hạo, ngay sau đó Trương Viễn bị cha phát hiện và bị đánh một trận dữ dội.
Thứ đó... hình như là một viên đá hình thanh đao.
Lúc bấy giờ, trí nhớ của Lý Hạo hơi xa xôi mơ hồ nhưng vẫn có thể mang máng nhớ những lời chửi mắng của cha Trương Viễn, ông nói là đồ do tổ tông để lại, tuy rằng không đáng tiền, chỉ như một viên đá vụn, nhưng dù gì cũng là vật gia truyền, không được tùy tiện quăng tới quăng lui như thế.
Tất nhiên, khi đó Lý Hạo đã nhìn thấy cha Trương Viễn tùy ý ném viên đá sang một bên. Lý Hạo còn nghi ngờ rằng cha Trương chỉ muốn viện cớ đánh con trai mà thôi.
"Chẳng lẽ đó là thanh đao Trương gia được nhắc đến trong thổ khúc?"
Nếu đúng như vậy thì có thể lắp ghép được rồi.
Sau này Lý Hạo không bao giờ nhìn thấy viên đá ấy nữa, thật ra sau khi Trương Viễn bị đánh, Lý Hạo và Trương Viễn đã sớm không thèm quan tâm đến vật đó.
Nhớ thương gì một hòn đá nhỏ đâu, nếu bọn họ muốn chơi đá (không phải “chơi đá” nhé mọi người >,