Anh đến trước giường, bỗng nhiên liếc thấy cô ở toilet.
Bảo Thục vốn đang thở dài với chiếc gương, bỗng nhiên thấy anh cô hoảng sợ, vội vàng buông áo xuống che bụng lại.
Anh cảm thấy buồn cười, liền hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Cô bĩu môi từ toilet chầm chậm đi tới: “Trên bụng tớ có một vết sẹo, sau này làm sao mặc áo tắm chứ.”
“Cậu cũng không biết bơi.” Dư Chính nói trúng tim đen.
Anh dìu cô lên giường, giúp cô đắp chăn xong, anh ngồi cạnh giường gọt hoa quả cho cô.
Buổi tối của hai ngày trước, bọn họ buồn bã chia tay. Anh chưa bao giờ giận dỗi với người khác, nhưng đêm hôm đó, anh thật sự tức giận.
Lúc cô bỏ đi anh không gọi cô lại, thực ra, anh có thể giữ chặt cánh tay cô, nói với cô đừng đi, anh không phải cố ý, anh không có ý khác.
Nhưng anh nói không nên lời, bởi vì anh chính là có ý kia.
Anh ghét cô luôn chỉ nhìn bề ngoài, ghét cô luôn bị những thằng nhóc đẹp trai mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Anh ghét cô như vậy, càng ghét những thằng nhóc này.
Anh còn nhớ, đó là nghỉ hè năm thứ hai đại học. Anh đại diện trường đi Hồng Kông tham gia trại hè đại học cờ vua ở Đông Nam Á, anh chỉ đi một tháng. Khi anh cực kỳ hứng thú chạy về Singapore, Bảo Thục lại phấn khởi nói với anh, cô có bạn trai.
Khoảnh khắc đó, anh không biết biểu tình trên mặt mình rốt cuộc là thế nào. Nhưng anh biết nhất định rất bối rối.
Ở đằng sau cô rất xa là một chàng trai đang đứng đó. Mà cô ở trước mắt anh, không biết khi nào trên mặt đã có vẻ quyến rũ.
Đó là thời điểm bọn họ ở cùng nhau trước kia, anh chưa bao giờ đọc được biểu tình trên mặt cô.
Giờ khắc này, Dư Chính anh lần đầu tiên biết, cái gì gọi là ghen tị.
Sau đó anh thường xuyên thấy thằng nhóc kia ở cùng những cô gái khác, nhưng anh chưa từng nói với Bảo Thục. Anh chỉ là lần lượt đi cảnh cáo anh ta, mà anh ta hình như cũng không hề nghe lời anh.
Cho đến một ngày, anh nổi nóng, ở trong hẻm nhỏ cạnh quán bar, anh và Crig đánh một trận. Tên kia đương nhiên đánh không lại anh đã từng học karate, nhưng mà miệng anh ta vẫn cong lên nụ cười chế nhạo gai mắt. Anh càng phát điên hơn, đánh cho khoé miệng anh ta chảy máu, nhưng anh ta vẫn mỉm cười.
Cuối cùng, anh ta từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Tôi biết, anh thích cô ấy. Nhưng mà cô ấy thích tôi.”
Lần đầu tiên Dư Chính có loại cảm giác không thể kiềm chế bản thân.
Anh xoay người đá anh ta ngã xuống đất, sau đó nghe nói tên kia ở bệnh viện một tuần lễ.
Bảo Thục vì tên kia mà bận bịu một tuần, còn anh một mình nằm ở ký túc xá một tuần.
Sau đó, bọn họ rốt cuộc chia tay. Đó là một lần Bảo Thục khóc dữ dội nhất, anh lại mang máng cảm thấy vui vẻ.
Tối hôm đó, anh nhớ lại khoảng thời gian kia, trong lòng khó chịu không có lý do. Nhưng cuối cùng, anh vẫn theo cô rời khỏi nhà 15 phút sau đó.
Đi trên cầu thang xoay tròn kiểu cũ, ngay cả chính anh cũng cho rằng tiếng bước chân nặng nề như vậy. Anh dừng trước cửa nhà cô một chút, bên trong không có âm thanh, nhưng anh thấy được ánh đèn.
Cuối cùng anh vẫn trở về lầu ba, mở cửa đi vào, anh ngơ ngẩn ngồi trên sofa một hồi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, tiếng chuông điện thoại đánh thức anh.
Âm thanh của Bảo Thục ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, anh thuận tay lấy một chiếc áo khoác rồi cầm chìa khoá vội vàng chạy xuống. Cô nằm trên giường, dưới ngọn đèn sắc mặt cô trắng bệch.
Anh sợ hãi, nhưng vẫn ép chính mình tỉnh táo lại.
Anh an ủi cô nói không sao, nhưng phát hiện âm thanh của mình run rẩy.
Sau khi y tá đẩy Bảo Thục vào phòng phẫu thuật, anh mới suy sụp ngồi trên băng ghế nhựa lạnh lẽo của bệnh viện.
Anh chưa từng chật vật như vậy, anh mặc đồ ngủ Winnie the Pooh không muốn để người khác nhìn thấy và mang dép lê, mái tóc nhất định rối tung, cửa thang máy kim loại chiếu ra hai mắt anh đầy tơ máu. Nhưng anh không quan tâm, chỉ cần lúc cô ra ngoài, có đủ năng lực cười nói với anh: “Dư Chính, tụi mình đi ăn ma lạt năng nhé.”
Mấy ngày nay Dư Chính không ở bệnh viện thì là ở nhà, đã một tuần anh không đi làm.
Chiều hôm đó Bảo Thục cắt chỉ, anh rốt cuộc mang theo cặp hồ sơ đến văn phòng. Trên bàn làm việc của bọn họ tích một lớp bụi.
Chập tối, khi một mình anh ngồi trong văn phòng đối diện với đồ án thiết kế trên máy tính, anh thường có thói quen nhìn về phía bàn cô, giống như hồi trước khi bọn họ còn đi học, anh cũng thường xuyên trộm ngắm cô.
Ngày tốt nghiệp, Bảo Thục hỏi Mập Mạp: “Sao lúc nào cậu cũng gây chuyện với tôi?”
Mập Mạp sửng sốt một chút, sau đó buồn cười nói: “Người tôi chọc cũng không phải cậu.”
Bảo Thục không hiểu.
Nhưng anh làm sao lại không hiểu, Mập Mạp chọc cô chính là đang chọc anh.
Bảo Thục luôn nói anh là vô địch. Kỳ thật anh chưa bao giờ là vô địch.
Buổi tối anh trở về nhà trọ tắm rửa một cái, thay quần áo đến bệnh viện. Lúc đi vào cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ.
Thì ra là Trì Thiếu Vũ và Lương Kiến Phi tới.
Bọn họ ở trong phòng bệnh cho đến mười giờ, y tá đến đuổi người bọn họ mới vội vàng tạm biệt.
Phòng bệnh thiếu bọn họ giống như quạnh quẽ rất nhiều.
Dư Chính vừa rửa cam vừa nghe Bảo Thục nói lời dặn của bác sĩ.
Bỗng nhiên cô chần chừ kêu tên anh, anh ló đầu qua nhìn cô.
“A Chính…”
Anh biết, chỉ có lúc có việc cầu xin anh cô mới gọi anh như vậy.
Cô nhìn mắt anh, không nói gì.
Anh cũng không nói, bàn tay nắm quả cam hơi dùng sức.
“Tháng này cậu sẽ không trừ tiền lương của tớ…phải không.”
Biểu tình của cô vô cùng ngoan ngoãn, mà anh thầm nghĩ lấy quả cam trong tay đập vỡ đầu cô, nhìn xem bên trong rốt cuộc có những gì.
Dư Chính chẳng những không trừ tiền lương của Bảo Thục, anh còn giúp cô thanh toán tiền thuốc men nằm viện.
Cô hoàn toàn không biết dành dụm tiền, tất cả tiền lương đều dùng vào một đống đồ đạc mà anh cho rằng chẳng có giá trị gì.
Một người 26 tuổi, tiền gửi trong tài khoản ngân hàng vĩnh viễn là bốn con số, mà lại tuyệt đối không lo lắng cho cuộc sống tương lai, có khi càng làm anh tức giận đến không nói được —— Lâm Bảo Thục, chính là có bản lĩnh như vậy.
Ngày hôm sau xuất viện, anh cho cô nghỉ ngơi, lúc về nhà trọ, lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh kéo cà vạt, bắt đầu gọi điện thoại cho cô.
“A lo…” Đầu dây bên kia vang lên phát thanh tuyên truyền trong cửa hàng bách hoá.
“Lâm Bảo Thục, cậu chạy về ngay lập tức cho tớ.” Cô nên rõ ràng, chỉ có lúc anh tức giận mới có thể gọi cả tên họ của cô.
“…Còn hai người nữa, lập tức tới phiên tớ trả tiền, trả tiền xong tớ đi rút phần thưởng sau đó lập tức trở về, thật đó, tớ cam đoan.” Âm thanh của cô nghe ra rất dè dặt.
“…”
“Bây giờ còn một người…”
Anh ấn nút tắt cuộc gọi, đột nhiên ném di động lên giường, rồi kéo cà vạt xuống.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cô bé kia luôn đi theo phía sau anh không còn nghe lời anh nữa, không còn bắt chước giọng điệu nói chuyện của anh, không còn để tâm nhìn anh. Nếu không thì cô đã biết anh suy nghĩ gì.
Dư Chính chán nản cầm quần áo vào phòng tắm, nước ấm xối trên người anh, có lẽ anh nên giải thoát rồi.
Anh xoay người, để nước rơi trên mặt mình, anh nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười khổ. Có lẽ anh nên giải thoát từ lâu.
Cửa phòng tắm mở ra, nghe được tiếng chuông cửa, anh đi hai bước mở cửa.
Bảo Thục thở hồng hộc nhìn anh, hai má hơi đỏ, có lẽ vì vội vã trở về.
“Tớ không đi rút phần thưởng…” Cô nhìn anh, vẻ mặt chân thành.
Dư Chính bỗng nhiên mỉm cười, nước ở đuôi tóc vẫy trên người Bảo Thục. Có lẽ, anh vĩnh viễn đừng hòng giải thoát.
Buổi tối anh cùng cô đi rút phần thưởng, vậy mà rút trúng một bộ khăn mặt Esprit.
Lúc ăn cơm ở Tân Vượng, Bảo Thục vui vẻ lấy ra phần thưởng, lẩm bẩm nói mãi: “Màu xanh này tôn lên nước da của cậu, cậu nói có phải không?”
Anh đang ăn dứa, không trả lời, nhưng tâm tình vui vẻ không có lý do.
Bảo Thục ngừng động tác tay, kinh ngạc nhìn một góc ở nhà hàng, anh cũng theo ánh mắt cô nhìn qua.
Là Trì Thiếu Vũ, cùng ăn tối với một cô gái khác. Bọn họ vừa nói vừa cười, dường như rất vui vẻ.
Dư Chính quay đầu lại, nói: “Ăn mì của cậu đi, không thì nguội đấy.”
“Cậu cũng thấy phải không?” Bảo Thục nghi hoặc nhìn anh.
Dư Chính cười cười, thấy được thì thế nào, nhìn thấy thì đại diện là chân tướng, không nhìn thấy chẳng lẽ là chưa từng xảy ra gì sao? Mà chân tướng, thật sự quan trọng như vậy ư?
Bảo Thục biết anh không muốn quan tâm, cho nên cô hơi tức giận. Định đứng dậy, lại bị anh giữ chặt.
“Đồ ngốc này, ngồi xuống cho tớ.” Anh thấp giọng nói, cau mày.
“Tớ muốn đi hỏi rõ ràng.” Cô quật cường trả lời.
Anh kéo tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đáp án, không nên từ cậu biết trước.”
Cô nhìn ánh mắt anh, vẫn không nhúc nhích. Bỗng nhiên cô giãy tay anh chạy đi, Dư Chính đứng dậy muốn ngăn cản cô, nhưng phát hiện cô không phải đi về phía Trì Thiếu Vũ, mà chạy ra cửa nhà hàng.
Anh nhanh chóng vén màn đuổi theo, vẻ mặt Trì Thiếu Vũ phức tạp ở góc nhà hàng nhìn bóng lưng của anh, sau đó anh ta lộ ra nụ cười mê người về phía cô bạn gái ở bên cạnh.
Dư Chính xuống taxi, Bảo Thục vẫn còn trên chiếc xe trước chờ tài xế thối tiền lẻ. Anh đi qua, cô đóng cửa cái ầm.
Hai chiếc taxi đều rời đi. Dưới đèn đường chỉ có bóng dáng thật dài của hai người họ.
“Dư Chính, cậu nói cho tới biết.” Bảo Thục mở miệng trước.
“…”
“Lúc đó cậu đã sớm biết Crig cùng những cô gái khác chơi đùa ở bên ngoài phải không?”
Anh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh sẽ không nói dối.
Mũi cô cay cay, cô nghẹn ngào: “Các người ai cũng biết cả, chỉ có tớ không biết…”
Dư Chính cúi đầu, có chút không biết làm sao.
Dư Chính anh chưa bao giờ là vô địch, ít nhất ở trước mặt nước mắt của cô, anh có thể dễ dàng đầu hàng
“Vì sao cậu không nói cho tớ biết?” Mắt cô đỏ hoe, lại chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.
“…”
“Cậu nói đi!” Cô vươn tay đẩy anh một cái.
Anh không hề động đậy, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Tớ không muốn nhìn thấy cậu khổ sở.”
Nước mắt của Bảo Thục rốt cuộc rơi xuống, nhưng cô mỉm cười.
“Dư Chính, tớ thật sự đã thua cho cậu.” Cô đánh anh một cái, có lẽ, cô đã không còn là cô bé kia. Cô có thể hiểu được ý tốt của người khác, cũng không cần anh lo lắng mọi chuyện.
Nhưng cô sai rồi, người bị thua trận kỳ thật là anh.
Trước lễ Giáng Sinh, văn phòng của Dư Chính bận rộn nhiều việc. Vì kiếm thêm chút tiền, bọn họ thậm chí nhận một số công việc thiết kế tủ kính bày hàng.
Bảo Thục cầm một chồng hoá đơn tìm anh thanh toán, anh hơi nhức đầu lật qua lật lại, tự mình mở văn phòng, vấn đề kế toán phiền phức nhất cũng tự mình làm. Cho dù anh cũng có học vị management, nhưng vẫn nảy sinh phiền chán đối với công việc tài vụ.
Nhưng ngẩng đầu nhìn mặt hai người kia…cuối cùng anh vẫn buông tha mà gục đầu xuống.
Bỗng nhiên anh rút ra hoá đơn của bách hoá Thái Bình Dương hỏi: “Đây là cái gì?”
Bảo Thục cười cười với anh, anh cảm thấy mí mắt mình giật giật: “Kem dưỡng da xoá tan thâm quầng mắt Biotherm?!”
Bảo Thục cười gượng hai tiếng: “Gần đây hay tăng ca, đôi mắt tớ rõ ràng đen thùi, cho nên hôm qua tranh thủ mua cái này, cô gái bán hàng ở quầy nói rất hữu dụng ——”
Anh ngắt lời cô: “Stop! Cậu cầm lại đi.”
Bảo Thục có chút uất ức bĩu môi, vừa đưa tay nhận hoá đơn, vừa thì thào nói: “Trước kia A May đều thưởng cho tớ.”
Anh trừng cô. Hiện tại anh là cấp trên của cô, mà không phải A May.
Cô không tình nguyện quay về bàn làm việc của mình: “Được rồi, tớ chỉ là thử xem thôi…sớm biết thế đã không mua thứ đắt như vậy.”
Ben cười ha ha một tiếng, bị cô đánh đầu một cái.
Dư Chính đặt hoá đơn trong ngăn kéo thứ hai, rồi tiếp tục công việc của anh.
Kéo Bảo Thục trở về Thượng Hải là anh ích kỷ.
Khi anh quyết định muốn từ chức liền tính toán làm sao lừa cô đi. Đương nhiên cô trúng kế, tuy rằng ầm ĩ cự nự nhưng cô vẫn theo anh về Thượng Hải.
Lúc đầu anh hết đường xoay sở với quyết định của mình, nhưng rất nhiều lúc, sự thật đã ở trước mắt, chỉ có thể làm sau đó lại tính toán.
Cũng may anh và Bảo Thục đều là người rất thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bất cứ vấn đề gì đều phải thử đi giải quyết, trong cổ họng có gai thì sẽ nghĩ cách nuốt nó vào hoặc là móc ra.
Anh ích kỷ, trong kế hoạch của anh vĩnh viễn có một phần của cô.
Tan tầm trên đường trở về, Bảo Thục lùi xuống đi phía sau anh. Ở gần xích đạo nhiều năm như vậy, anh không quá quen với cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt này, nhưng Dư Chính mỉm cười suy nghĩ, kỳ thật mặt trời vẫn luôn ở bên cạnh anh.