Giữa trưa Dư Chính thức dậy, anh đứng bên cửa sổ hút một điếu thuốc. Buổi tối Bảo Thục cùng anh về nhà ăn cơm tất niên, anh không khỏi mỉm cười, lừa cô quay về Thượng Hải là đúng, dường như anh dần dần có cảm giác có được cô.
Hạnh phúc, có rất nhiều loại, kỳ thật trong lòng có một người, đối với anh mà nói đã là một loại hạnh phúc.
“Dư Chính Dư Chính!” Cô vội vàng chạy lên kêu tên anh.
Anh mở cửa ra, thấy cô cầm một xấp ảnh trong tay.
“Là ảnh lần trước tụi mình chụp khi dự hôn lễ của Bảo Thái đó.” Cô ngồi trên ghế xoay trước bàn làm việc. Mỗi lần, chỉ cần cô đến là chiếm lấy ngai vàng của anh.
“Kỳ thật cậu mặc âu phục rất ăn ảnh đấy.” Bảo Thục háo hức trải ra ảnh chụp trên bàn của anh, rất vui thích.
Anh mỉm cười, ngồi cạnh hút thuốc cùng nhìn những tấm ảnh này.
“Tớ thấy tấm này cậu rất handsome!” Cô hưng phấn đưa cho anh xem.
Anh lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, tiếp tục hút thuốc.
“Cậu sao thế, không nói lời nào hết.” Cô dừng động tác trong tay nhìn anh.
Anh nhún vai không trả lời, chậm rãi nhả khói trên mặt cô.
“Sau này tớ mắc phải ung thư phổi thì cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bởi vì tất cả khói thuốc tớ đều hít từ cậu.”
Bảo Thục hít khói thuốc từ anh nhiều năm rồi, nghe cô nói vậy anh lại thoáng đắc ý.
“Đồ đạc mang theo đủ chưa?” Anh rốt cuộc mở miệng hỏi, buổi tối cô muốn ở lại nhà anh, phải mang chút đồ dùng.
“Cũng chẳng phải đi cắm trại, không mang cũng có thể dùng của cậu thôi.” Cô tiếp tục xem ảnh trong tay.
“Là bảo cậu đi cắm trại, nhà tớ không có phòng thừa cho cậu ở.”
“Tớ ngủ giường cậu, cậu ngủ sofa đi.”
“Tớ không muốn.” Anh hút một hơi thuốc thật sâu, mặt mũi đều nhăn lại, sau đó mau chóng nhả khói thuốc.
“Vậy cậu ngủ dưới giường là được rồi.”
Bọn họ phiêu bạt bên ngoài bảy năm, đã lâu không ăn cơm tất niên, hai người cảm động không thôi.
“Năm nay nhà chúng ta rốt cuộc đoàn tụ rồi.” Bà nội vui vẻ nói.
Quen ở bên ngoài một mình cũng sẽ không đặc biệt nhớ nhà. Trước kia mỗi lần đến tết âm lịch, luôn có hội đồng hương Thượng Hải tổ chức ngày hội đón năm mới, rất nhiều người tụ họp cùng một chỗ, giống như là lễ Noel vậy. Nhưng khi bàn cơm tất niên nóng hổi ngay trước mặt anh, ký ức hạnh phúc hồi bé chợt ùa về trong tâm trí anh.
Anh nhìn Bảo Thục ở bên cạnh, dường như cô cũng rất vui vẻ, anh đoán rằng, cảm nhận của bọn họ hẳn là giống nhau.
Bà nội lại gắp chân gà vào bát của Bảo Thục, cô khó xử nhìn anh, lúc này anh mỉm cười đến cứu viện: “Bà nội, bà đừng bất công như thế, cháu sẽ ghen đấy.”
Nói xong, anh gắp chân gà trong bát cô bỏ vào bát mình, không chút do dự mà cắn một miếng lớn.
Ăn xong bà nội vẫn không quên cho mỗi người bọn họ một bao lì xì, Bảo Thục vui mừng đến mắt đỏ hoe. Anh biết, không phải vì tiền mừng tuổi, mà là đã lâu lắm rồi không ai cho bọn họ không khí năm mới ấm áp như vậy.
Dư Chính ở trong phòng mình trải một tấm đệm dưới đất, anh đã nói không muốn ngủ trên sofa.
Bọn họ ngồi trên giường đánh bài, người thua uống 500 ml nước, nội trong ba tiếng không được phép đi toilet. Nhưng cuối cùng anh vẫn mở lưới một lần cho Bảo Thục, ngoại lệ của anh chưa lần nào không phải là vì cô.
Vào mười hai giờ, bên ngoài vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc. Anh lén lấy ra pháo hoa, cười cười xuống lầu, Bảo Thục ở phía sau đầy hưng phấn hét lên rồi chạy xuống lầu.
Dưới lầu đã sớm có ba mẹ dẫn theo con cái đi đốt pháo vui vẻ, bọn họ đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy cảnh tượng này rồi?
Pháo bên cạnh đột nhiên nổ lên, Bảo Thục bị hoảng sợ mà trốn sau lưng anh, anh ôm vai cô, cười rất vui vẻ.
Lúc đến phiên bọn họ bắn pháo, Bảo Thục cầm bật lửa làm thế nào cũng không châm lửa được, anh ngồi xổm bên cạnh giúp cô chắn gió, dây pháo rốt cuộc được châm lên. Bọn họ nhảy sang một bên, pháo hoa màu vàng óng ánh phóng lên không trung, nở rộ xinh đẹp.
Cô nắm cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn không trung, không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Pháo hoa đêm nay xinh đẹp hơn bất cứ buổi biểu diễn nào ở Hồng Kông.
Nửa đêm Bảo Thục ngửa mặt nằm trên giường Dư Chính nói: “Rất giống cắm trại nhỉ, nếu không có trần nhà thì tốt rồi. Cậu còn nhớ lúc học năm thứ nhất tụi mình từng đi cắm trại không?”
“Ừ, đoàn uỷ tổ chức.” Anh nhắm mắt nói.
“Tụi mình đi đâu nhỉ?”
“Tớ quên rồi.”
“Tớ cũng không nhớ nữa. Cẩn thận ngẫm lại, đã mười năm rồi đấy.”
Dư Chính cười một tiếng, không trả lời.
“Lần đó hình như tớ bị ốm.”
“Không có, chỉ là hơi phát sốt mà thôi.” Anh nói chắc chắn.
“Làm tớ hết hồn, chạy đến trong núi hoang, lại không có bác sĩ.”
“Không đâu, tớ thấy tối hôm đó cậu vẫn líu ríu nói nhiều lắm.”
“Đó là vì lần đầu đi cắm trại nên tớ rất hưng phấn.”
“…”
“Tớ còn nhớ sau đó ngồi trước lều ngắm sao.”
“…”
“Sau đó nhìn một hồi rồi ngủ luôn, sáng hôm sau thức dậy lại không phát sốt.”
“…”
“Nhưng đầu còn hơi choáng, môi cũng sưng luôn.”
“…”
Bảo Thục ngẩng đầu nhìn Dư Chính dưới giường, anh ngủ rồi.
Cô đành chịu mà thở dài, nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau lại bừng tỉnh trong tiếng pháo. Dư Chính híp mắt trở người, vẻ mặt vô cùng khó chịu, cuối cùng anh quyết định ngồi dậy uống miếng nước rồi ngủ tiếp.
Bảo Thục nằm ngửa mặt trên giường, hình như không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Anh vươn tay cầm cốc nước trên tủ đầu giường, uống một hớp. Anh không quen ngủ trên sàn nhà cứng ngắc, dường như dù trải bao nhiêu tấm đệm xuống cũng chẳng ăn thua gì. Nhìn thấy Bảo Thục nằm trên giường anh ngủ ngon như vậy, ngay cả tiếng pháo cũng không đánh thức cô, anh bỗng nhiên muốn trừng phạt cô.
Dư Chính nhoài người đến bên giường, thấy khuôn mặt ngủ say của cô, anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô.
Cô khó có được một khoảnh khắc như vậy. Anh vươn tay xoa đôi má cô, cô đẹp hơn trước kia, chín chắn một chút, nhưng tính cách vẫn không thay đổi.
Anh từng cho rằng cô ở trong lòng bàn tay mình, nhưng cuối cùng anh hiểu được mình đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp cô.
Crig không phải không thích cô, mà là có quá nhiều tâm tư, nếu anh ta một lòng một dạ với cô, vậy Dư Chính anh một chút cơ hội cũng chẳng có.
Sau khi hai người bọn họ chia tay, anh từng gặp Crig vài lần tại một quán bar, bên người là những cô gái khác nhau, nhưng biểu tình trên mặt luôn giống nhau. Anh biết, người này cũng thật lòng với Bảo Thục.
Crig nhìn thấy anh, ngược lại không còn địch ý như trước, anh ta cười thoải mái. Lúc sắp đi, anh ta khẽ nói: “Giám sát chặt chẽ chút đi.”
Anh ta nói rất khẽ, nhưng anh nghe được.
Crig đúng.
Nhưng mà, anh vẫn chưa đủ dũng khí. Sợ hãi chiếm đa số ghế trong lòng anh, dũng cảm là phe đối lập.
Bảo Thục khẽ hừ một tiếng, cô vẫn không tỉnh.
Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của cô, Dư Chính bỗng nhiên rất bất bình, vì thế anh cúi đầu hung hăng hôn cô.
Buổi trưa lúc đánh răng, Bảo Thục nghi hoặc xoa môi mình, anh ở phòng khách làm bộ đọc báo, khoé mắt lại đang ngắm cô, trong lòng lại mang máng có chút đắc ý.
Cô nhất định không biết, mười năm trước, sáng sớm hôm đó khi đi cắm trại, anh cũng từng làm chuyện như thế.
Hôm nay tối mùng một, Bảo Thục đến nhà Bảo Thái ăn cơm, Dư Chính quyết định ở nhà đọc sách. Mới xem trang thứ nhất thì Mập Mạp gọi điện hẹn anh ra ngoài.
Đến quán bar đã hẹn, xa xa nhìn thấy người của lớp bọn họ đã ngồi trên sofa bắt đầu uống rượu. Dư Chính cười lắc đầu, nhất định lại là men’s talking, Bảo Thục luôn cười nhạo đề tài không bao giờ thay đổi của bọn họ.
“Lão đại,” Mập Mạp lách qua để anh ngồi bên cạnh, “Chúng tôi vừa nói tới cậu đấy.”
“Nói tôi cái gì.” Dư Chính liếc mắt nhìn anh ta, đang uống rượu hoa quả.
“Nói cậu nhát gan.”
Anh không đáp lời, cho dù thừa nhận hay phủ nhận, bọn họ luôn có lý do cười nhạo anh. Anh không biết, nếu có một ngày anh và Bảo Thục ở bên nhau, bọn họ sẽ tìm đề tài gì mới. Có lẽ, đây là đề tài đầu tiên cũng là đề tài cuối cùng.
“Đúng rồi, các cậu có biết lần trước tôi gặp ai không, ‘em gái niềng răng bốn mắt’! Hiện tại bộ dáng của cô ấy rất tuyệt, vóc người cũng rất gợi cảm.” Trì Thiếu Vũ vừa nói vừa ngầm nháy mắt với Dư Chính.
Dư Chính cười cười, anh biết Trì Thiếu Vũ giải vây cho anh.
Vì thế mọi người chuyển đề tài sang nữ sinh kia, trải qua một trận thảo luận sôi nổi, bọn họ quyết định tin ý kiến của Trì Thiếu Vũ —— em gái niềng răng bốn mắt thật sự biến thành mỹ nhân siêu cấp.
Lúc bọn họ uống đến mười một giờ thì đều có điện thoại tìm đến. Phần lớn là vợ hoặc là bạn gái gọi tới thúc giục bọn họ về nhà.
Dư Chính hỏi Trì Thiếu Vũ: “Lương Kiến Phi không gọi cho cậu sao?”
Anh ta ngẩn người, hơi lúng túng nói: “Cô ấy chưa bao giờ gọi điện giục tôi về nhà.”
Dư Chính nhìn anh ta, hé miệng muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Bạn thân cũng không nhất định không có gì giấu giếm nhau.
Lúc này di động của Dư Chính vang lên, anh nhìn cái tên hiện trên màn hình, hơi kinh ngạc.
“Dư Chính, anh ở đâu?” Đầu dây bên kia lại là giọng của Bảo Thái.
“Ở Từ Gia Hối.”
“Thật tốt quá, chúng tôi hiện đang ở đường Hành Sơn, anh có thể tới đón Bảo Thục về không? Chị ấy say rồi.”
Anh bằng lòng rồi khép di động lại, có phần bất đắc dĩ. Có đôi khi, anh rất nghi ngờ rốt cuộc mình là gì đối với Bảo Thục?
“Dư Chính, sao cậu lại ở đây thế.” Bảo Thục đứng thẳng người nhìn anh chằm chằm, không có dáng vẻ say rượu chút nào.
Nhưng anh biết cô say, bởi vì biểu tình của cô thoạt nhìn rất nghiêm túc.
“Theo tớ về nhà.” Anh chỉ nói một câu đơn giản, sau đó đi về phía nhà trọ.
Bảo Thục liền đi theo sau anh.
Chỉ có anh và Bảo Thái biết, lúc cô say, chỉ cần người khác ra lệnh cô đều nghe theo.
“Đưa tay cho tớ.”
Bảo Thục đưa tay cho anh nắm.
Trên đường Hành Sơn rất náo nhiệt, lúc vòng qua đường Cao An thì lập tức yên tĩnh.
“Đồ ngốc, vì sao hôm nay uống nhiều rượu thế?”
“Đã lâu không uống…”
Dư Chính mỉm cười, lý do của cô luôn vô cùng kỳ hoặc.
Bọn họ lặng lẽ đi chầm chậm, giống như con đường này không có điểm cuối.
“Bảo Thục.” Lúc đến dưới lầu nhà trọ, Dư Chính bỗng nhiên nói.
“Hửm?”
“Cậu còn yêu Crig không?”
“…Không yêu. Tớ ghét đàn ông bay bướm.” Cô nhăn nhó mặt mũi.
“…” Anh dừng bước chân, nắm tay cô.
“…”
“Tớ thì sao.” Nhờ ngọn đèn đường, anh nhìn ánh mắt cô.
“…” Cô cũng nhìn anh, vẫn không nhúc nhích.
“…”
“Dư Chính.”
“…”
“Đôi mắt của cậu thật u buồn.” Cô mở to mắt, vẻ mặt mơ màng.
Anh trợn mắt nản lòng, quyết định trừng phạt cô một chút.
Anh ôm thắt lưng cô, một tay đỡ đầu cô, hôn lên đôi môi khẽ nhếch lên của cô.
Bảo Thục mở to hai mắt, ánh mắt rời rạc, hai tay bất giác ôm anh.
Khi cô hé miệng hôn lại anh, tia lửa trong đầu anh đột nhiên nở rộ. Anh càng hôn cô không ngừng, dường như khoảnh khắc này ngắn ngủi như thế, chỉ dùng tất cả sức lực của anh mới có thể giữ lại khoảnh khắc tốt đẹp này.
Đột nhiên anh ôm lấy cô, xông lên lầu.
Anh chưa bao giờ biết chính mình lại có thể ôm Bảo Thục 50 kg nội trong hai giây mở cửa ra, lại trong vòng ba giây đẩy ngã cô lên giường mình.
Anh càng không biết mình lại giống như lưu manh trong phim điện ảnh bổ nhào trên người cô, nhiệt tình hôn môi cô, hai tay chu du trên người cô.
Càng khiến anh điên cuồng hơn chính là, Bảo Thục dưới thân anh, lại mở to mắt hôn trả anh.
Khi tay cô víu lấy ngực anh cởi ra nút áo sơ mi của anh, anh hít một hơi thật sâu, thấp giọng khàn khàn nói: “Trời ơi…”
Tình tiết quen thuộc biết bao lại thật sự xảy ra trên người bọn họ.
Nhưng khi Bảo Thục tiếp tục cởi nút áo của anh, lúc cởi đến nút cuối cùng, cô bỗng nhiên hét to một tiếng: “A, đau quá.”
Dư Chính ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Chân tớ…vọp bẻ…” Cô nắm lấy áo sơ mi anh, vẻ mặt rất đau đớn.
Anh vội vàng xoay người ngồi dậy nhìn xuống chân cô.
Đôi giày cô mang bị anh cởi ra, lật lên lòng bàn chân, quả nhiên là vọp bẻ, anh véo một cái, cô kêu đau, lúc véo cái thứ hai cô không lên tiếng, anh tiếp tục véo vài cái, ngón chân cô rốt cuộc nằm thẳng.
Dư Chính thở phào, quay đầu nhìn về phía Bảo Thục.
Cô nhắm hai mắt lại.
Anh có dự cảm chẳng lành, xoay người lên nhìn mặt cô —— anh có thể xác định, cô đã ngủ rồi.
Anh ôm đầu ngồi ở cạnh giường, vậy mà nở nụ cười.
Trời ạ, rốt cuộc anh đang làm cái gì, anh chưa từng xung động như vậy. Một phút đồng hồ trước, anh không suy nghĩ đến hậu quả mà ôm cô, muốn cùng cô làm một chuyện mà khi mười sáu tuổi anh đã muốn làm.
Đúng rồi, anh hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả. Dư Chính thế này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy xa lạ.
Anh cười đến mức dạ dày hơi đau. Anh rất cám ơn cái chân kia của Bảo Thục đã bị vọp bẻ. Nếu không, anh hoàn toàn không biết sáng mai tỉnh lại, anh phải đối mặt với cô thế nào…
Dư Chính bất đắc dĩ đứng dậy đắp chăn cho Bảo Thục, rồi anh lấy quần áo đến phòng tắm tắm rửa. Khi tắm xong đi ra, anh quyết định, hôm nay ngủ ở sofa phòng khách mà anh ghét nhất.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Thục nhức đầu như muốn nứt ra, chuyện tối qua, quả nhiên cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Anh đưa cho cô một ly nước ấm, định sau đó đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc giảm đau.
“Dư Chính,” Bảo Thục gọi anh lại, “Cảm ơn cậu.”
Anh cười cười, cô muốn cảm ơn anh chỉ chuyện này thôi sao.
“Tớ…cảm ơn thật đấy.”
Anh dừng bước chân nhìn mắt cô, bỗng nhiên cảm thấy, cô nhất định có tâm sự.
Một ý nghĩ ùa đến trong đầu anh nhanh như chớp, nhưng anh không dám nghĩ đến.
Chẳng lẽ, cô nhớ chuyện tối qua…
Dư Chính xoay người bước nhanh xuống lầu mua thuốc, nếu tối qua anh thật sự làm vậy, thế thì hai người bọn họ hiện tại sẽ như thế nào?
Cô thẹn thùng hay là khóc lóc? Là hờn dỗi hay là oán trách?
Anh không biết.
Trì Thiếu Vũ từng hỏi anh, vì sao Bảo Thục rõ ràng ngay trước mắt lại không tranh thủ, đây không phải là Dư Chính mà họ quen biết.
Thực ra, hồi bé anh thích mang giày bóng rổ nhất, đến bây giờ chưa mang qua lần nào. Anh thích đĩa hát nhất, vẫn đặt ở ngăn kéo. Quyển sách anh thích nhất vẫn giống như mới, tác phẩm anh thích nhất anh chưa từng phát biểu lần nào.
Anh chính là như vậy, thứ anh càng yêu thích, anh phải càng bảo vệ.
Nhưng gần đây, anh thường hay suy nghĩ, không phải quý trọng quá ngược lại là thiếu dũng khí. Mà Dư Chính anh, nên dũng cảm tiến tới.
Trở về cố hương, là một bắt đầu mới.
Anh và Bảo Thục cũng phải có một bắt đầu mới