• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai con người đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài kia, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau khó diễn tả bằng lời, nhưng vẫn có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì??? Đơn giản vì họ là đôi bạn chơi rất lâu có thể hiểu được đối phương nghĩ gì trong đầu. Cả hai đang đứng miên man thì bỗng có điện thoại run lên trên bàn làm việc. Hắn xoay người lại rảo bước đến trước bàn làm việc nhìn vào màn hình xem ai gọi đến, càng nhìn hắn càng nhíu mày thật chật.

“Ông sao vậy, sao không nghe điện thoại??” anh thấy hắn nãy giờ cứ nhìn điện thoại chăm chăm mà không bắt máy.

“Số nhà!!” hắn cầm điện thoại nhìn anh

“Nghe đi!!” anh nhướng mày kêu hắn nghe máy, còn bản thân thì quay về vị trí ban nãy mà an vị.

“Alo...”

“........”

“Dạ, con về ngay”

“.....”

“Vâng” nói xong hắn cúp máy cái rụp quay đầu lại nhìn anh.

“ông điện cho Hiển kêu nó điều tra cô ta, tối nay tôi muốn có thông tin” hắn nói xong sẵn tay vớ lấy cái áo khoác đi ra ngoài cửa.

“Mọi chuyện nhờ ông” để lại một câu rồi bỏ đi, anh ở trong phòng cũng nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

“Alo... cậu cho người điều tra một cô gái đang làm việc ở bar hôm qua đã đụng vào tổng giám đốc Triệu, tối nay phải có.” căn dặn xong anh cúp máy rồi quay về phòng làm việc của mình.

Hắn quay về nhà vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mẹ hắn văng vẳng từ trong ra đến bên ngoài rồi, công nhận âm thanh của mẹ hằn ngày càng lên level cao.

“Minh Phong!!!!! anh còn dám dát mặt về đây à” mẹ hắn bắt chéo chân cầm tách trà đem lên miệng uống, rất điềm đạm rất ra dáng một quý bà.

“Mẹ muốn nói chuyện gì??” hắn đổi giày ra thay bằng dép ở nhà đi đến ghế sofa ngồi xuống nhìn bà Triệu mà mặt giả ngu không biết gì hỏi ngược lại.

“Anh đừng ở đấy mà giả ngu giả ngây, anh có biết năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi không, mau lấy vợ để tôi có cháu ẵm bồng nữa chứ”

“Mẹ!! Cũng biết người yêu con vừa mới đi du học hôm qua mà” hắn đưa tay lên cởi bỏ cúc trên và cà vạt ra.

“Minh Ngân, là một con bé tốt nhưng con định chờ nó bao lâu??” lúc này bà Triệu xuống nước dỗ ngọt hắn.

“Cô ấy chỉ đi 5 năm” hắn định nói tiếp gì đó thì bị bà Triệu lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn.

“5năm, con số đó đối với người trẻ tuổi như các anh thì có thể chờ, còn đối với ông bà già như tôi thì nó quá lâu, để chúng tôi đợi. Anh cứ suy nghĩ đi, anh thương ông bà già này hay là cứ khăng khăng giữ lấy tình yêu không phải của mình.” bà Triệu tức giận nói, nhưng nói đến đoạn gần cuối thì càng nhỏ giọng đi. Bà Triệu bỏ hắn ngồi đó mình bước lên lầu, bà vừa đi vừa đau lòng vì đứa con ngốc nghếch này, luôn cứ tưởng người con gái kia là tình đầu mà không thèm lấy ai cả, giờ thì cô ta đi ra nước ngoài, cứ tưởng có thể cho hắn tìm hạnh phúc mới nhưng hắn lại sâu đậm như thế, bà Triệu thật không biết làm sao cho phải.

“Cậu chủ nên nghe lời bà chủ đi, bà ấy chỉ muốn tốt cho cậu” bà vú nãy giờ trong bếp đều nghe được hai mẹ con nói chuyện nên cũng biết đôi chút sự việc.

“Ừm!!! Thôi vú cứ làm việc đi hôm nay con hơi mệt lát nữa không cần gọi con ăn cơm” hắn nghe bà vú nói vậy cũng cảm thấy mình hơi quá bắt một người già phải đợi thật không phải, hay cứ thực hiện kế hoạch của Trọng Nguyên (là anh đó) xem sao. Rồi hắn đứng dậy bước đi lên lầu, tay thì xoa hai bên thái dương đầy mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK