Khi Sơ Kiến lẩm bẩm câu kia, trái tim mềm yếu, bị anh dứt khoát ngắt lời, hoàn toàn ỉu xìu.
Không phải chưa từng mềm lòng.
Hai mươi năm rồi.
Từ thời thơ ấu đeo cặp sách, rập khuôn đi theo sau lưng anh, đến khi lớn hơn một chút, ngồi sau xe đạp của anh đi học tiểu học. Khi đó cô vẫn không hiểu, sao anh tháo ghế sau của xe đạp leo núi, hại mình mỗi ngày chỉ có thể rụt đầu rụt cổ ngồi đằng trước.
Nghỉ đông và nghỉ hè, Tân Đông Phương (1), học bù, thi lên trung học đều cùng nhau.
(1) Tân Đông Phương: tên đầy đủ là Tập đoàn Khoa học Giáo dục Tân Đông Phương, thành lập vào ngày 16 tháng 11 năm 1993, hiện là công ty giáo dục toàn diện lớn nhất Trung Quốc.
Thi thể dục chung toàn khu, cô chạy hai phút ba mươi mấy giây về, đứng nhất nhóm, nhưng quá gắng sức quỳ xuống vạch đích, tay chân tê cứng, cũng là anh bế cô đi trước mặt thí sinh toàn khu. Lúc đó cô còn tưởng mình sắp chết, sợ đến mức khóc mãi... Những điều này cô đều nhớ.
Nói lời thật lòng.
Trên đời này, trừ bố anh và bố mẹ mình ra, cô là người không muốn anh buồn nhất. Cô có thể ủng hộ anh lúc anh khó khăn nhất, ủng hộ vô điều kiện, nhưng có một số việc...
Sơ Kiến né tránh ánh mắt anh, cúi đầu nhìn cái túi trong tay phải mình, thành thật giải thích: “Lúc kí nhận cái này mẹ mình có nhà, mẹ còn đoán là của người thích mình tặng, mình cũng không giải thích. Nếu không vứt, mình sợ mẹ lục ra cho cậu xem, cậu nói là của cậu tặng, mẹ nhất định sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Kiểm Biên Lâm nhìn cô bằng vẻ mặt hờ hững.
“Hiểu lầm... cậu và mình.”
Tiếng máy khoan đến bất ngờ, đinh tai nhức óc.
Thật đúng lúc.
Anh nhíu mày, trong tạp âm ồn ào khiến người ta không ổn định này, hỏi ngược lại: “Cậu sợ mẹ cậu hiểu lầm, không biết mang đến tiệm làm móng sao?”
Cái này cũng đúng nhỉ, bố mẹ chưa từng đến tiệm làm móng, để trong tiệm quả thực sẽ không bị thấy.
Cô gật gật đầu: “Ờ.”
Kết quả lúc Sơ Kiến xách một túi búp bê, ngồi uống trà chanh đá dưới chiếc dù che nắng màu xanh lá bên ngoài tiệm Starbucks ở tầng dưới công ty đào tạo làm móng của mình, vẫn chưa nghĩ rõ lắm, kết quả cuộc trò chuyện sáng sớm là gì. Tại sao có thể chuyển từ đề tài rất nghiêm túc sang thảo luận vấn đề ấu trĩ để búp bê ở đâu sẽ không bị bố mẹ phát hiện?
Sao cảm giác chỉ cần ở cùng cậu ta, thì rất dễ quay trở lại kiểu tự hỏi hồi cấp 2, cấp 3...
Sơ Kiến gắng gượng phục hồi tinh thần, nhìn Đồng Phi, “Flat white uống không ngon à? Đặc biệt mua cho cậu đấy.”
“Không ngon, không ngọt, lại chẳng có vị cà phê gì cả.” Đồng Phi mang vẻ mặt bị gài bẫy.
“Hai ngày nay cô nhóc ở công ty bọn mình đều uống mà.” Sơ Kiến nghi ngờ.
Đề tài của hai người xoay từ việc chê bai cà phê, xoay xoay, liền xoay đến người thần tượng đang nổi, nhà đại tư bản sắp hợp tác, Kiểm Biên Lâm. Nhiều năm như vậy, Đồng Phi nghĩ mãi không thông, vì sao bên cạnh Sơ Kiến có nhân vật số má như vậy, hai người còn thân quen như vậy, sao mãi không kết thành một đôi.
“Tóm lại là cậu nghĩ thế nào vậy? Rốt cuộc ban đầu cậu ấy có chỗ nào khiến cậu không thích?”
Sơ Kiến đăm chiêu ủ dột nhìn cô gái có lòng hiếu kỳ cực mạnh đối diện.
Bình thường cô hơi cấm kỵ đề tài này, rất ít nói, nhưng hôm nay tâm trạng quả thực không ổn định lắm nên giải thích vài câu: “Nói thế nào nhỉ. Mình lấy một ví dụ, nếu cậu qua lại với một người bạn trai, cùng nhau làm chút, ừm, chuyện riêng tư, có phải rất bình thường không?”
“Nói nhảm...”
“Nhưng mình từng tưởng tượng, nếu cùng cậu ấy... chỉ nghĩ thôi mà cả người khó chịu rồi.”
Đúng, chính là cảm giác này.
Ngay cả động tác hơi thân mật một chút cũng không cảm thấy ngọt ngào, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nghĩ cũng không được, chứ đừng nói chi là thực sự có chút gì đó... Cho nên cô vẫn thấy tình cảm của hai người phù hợp với tình thân hơn, không phải tình yêu.
Chỉ có điều, cô cẩn thận ngẫm nghĩ.
Nhiều năm như vậy, Kiểm Biên Lâm cũng chưa hề làm chuyện gì quá giới hạn, buổi sáng mình kích động quá rồi. Người trưởng thành, có một số việc lúc không biết thì tốt, nói ra ngược lại lúng túng, cũng sẽ không có kết quả.
Chuyện tình cảm lơ lửng không cố định lắm đâu... Nói không chừng ngày nào đó Kiểm Biên Lâm sẽ lặng lẽ có scandal tình cảm. Nữ minh tinh? Trợ lý? Người quản lý? Tình cảm hợp tác xuyên quốc gia?
Tùy tiện gì đó liền kết hôn chớp nhoáng luôn.
Mấy ngày sau, Sơ Kiến khai trương chi nhánh ở Bắc Kinh. Đại cổ đông của chi nhánh là Đồng Phi, coi như là sản nghiệp thứ hai của cô ấy, bảo đảm sau này cô ấy sẽ không đói bụng.
Sơ Kiến đi hướng dẫn một chút, cung cấp, phân phối hàng thế nào, sắp xếp giáo viên dạy làm móng đến từ Nhật Bản, còn có các giáo viên dạy kẻ mắt, lông mày đến từ Hàn Quốc lên lớp ra sao, và mấy chuyện vụn vặt,...
Cô nhân tiện chuẩn bị một chút, giúp kiểm kê hàng cho buổi khai trương ngày mai của tiệm này.
Những việc này cũng không quan trọng lắm, chủ yếu nhất là ủng hộ tinh thần cho Đồng Phi gây dựng sự nghiệp.
Vì là sản nghiệp của con gái nên trong phòng trữ hàng đều trải thảm lông dài mềm mại, kiểm kê hàng phải cởi giày đi vào. Cô đi chân trần, đứng sau kệ hàng, kiểm tra mười mấy miếng dán móng trong cái ô vuông nhỏ.
Trên tường treo một cái ti vi nhỏ, bật lên, để phát chương trình tùy ý.
Cô bé kiểm hàng cùng Sơ Kiến hình như muốn xem chương trình đặc biệt nào đó, cầm điều khiển bấm cả buổi.
“Kiểm Biên Lâm!”
Cô nhóc rốt cuộc tìm được thứ muốn xem, hưng phấn la một tiếng, ngược lại dọa Sơ Kiến giật mình...
Cô cứ bóp một con xúc xắc bỏ túi như thế, ngẩng đầu, thấy Kiểm Biên Lâm trong màn hình.
Ở sân bay?
Kiểm Biên Lâm không mang đồ che đậy nào cả, đơn thuần, mặt không biểu lộ cảm xúc gì đi vào lối đi. Một thần tượng đang rất nổi tiếng khác sóng vai cùng anh đi về phía trước, ăn mặc giống một ngôi sao hơn anh, đội nón ngược, đeo kính râm màu đen, vừa đi, vừa cười chào hỏi fans bên cạnh.
Cũng chỉ có loại thời điểm này, Sơ Kiến mới có thể cảm nhận rõ ràng, anh là một nghệ sĩ.
Màn hình chợt lóe lên.
Hình ảnh rất nhanh nhảy đến tiết mục phỏng vấn.
Thì ra đây mới là chủ đề.
Anh ngồi trên sofa, người hơi nghiêng về trước, nghiêm túc nghe người dẫn chương trình hỏi tên anh có ý nghĩa gì, có phải là nghệ danh không, mới có thể kì lạ khó đọc như vậy.
Anh nghe câu hỏi xong, thẳng thắn trả lời: “Lúc tôi ra đời, mong muốn của bố tôi rất giản dị, hi vọng về sau con trai ông có thể bảo vệ đất nước này một cách âm thầm không ai biết đến, cho nên muốn tôi làm cánh rừng biên phòng bình thường nhất. Biên Lâm, chính là ý nghĩa này.”
Người dẫn chương trình cười: “Mong muốn của bố anh khác rất nhiều với nghề bây giờ của anh, ông ấy có thất vọng không?”
“Ban đầu có một chút,“ anh gật đầu, “Bây giờ đỡ hơn nhiều.”
Người dẫn chương trình dường như cảm thấy phỏng vấn anh rất dễ, cái gì cũng nói thẳng.
Thế là, lập tức tung câu hỏi mang tính then chốt: “Rất nhiều fan của anh đều muốn biết thái độ đối với tình cảm của anh. Anh xem, anh nổi tiếng như thế, còn không có scandal, rất ít nhận phim điện ảnh tình cảm, lại không đóng phim truyền hình, diễn tay đôi với diễn viên nữ càng ít đến đáng thương. Mọi người không tò mò không được mà.” Người dẫn chương trình cười, “Liệu có điều kiện chọn bạn trăm năm đặc biệt nào không?”
“Người tôi thích...” Anh hoàn toàn là buột miệng nói ra mấy chữ trước.
Sau đó, dừng lại.
Sơ Kiến cũng tập trung tinh thần nghe, thuận tay để nhầm con xúc xắc bỏ túi vào ô vuông nhỏ đựng lông vũ.
Cảm giác khẩn trương này, quá quen thuộc rồi.
Khi đó bị giáo viên gọi vào văn phòng, hỏi họ rốt cuộc có phải đang yêu sớm không, anh cũng dừng lại rất lâu như vậy... Cuối cùng mới lắc đầu nói không phải. Rõ ràng là mùa đông trời rét lạnh, cô bị anh làm sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy người, sợ sẽ bị mời phụ huynh chết đi được.
Lúc này, vẻ mặt của người trong màn hình ti vi trở nên nghiêm túc, đôi mắt nhìn sàn nhà xa xa: “Tôi hi vọng cô ấy...”
Dừng lại lần nữa.
Ngay cả người dẫn chương trình cũng bị anh làm cho tò mò.
Không ngờ cuối cùng, anh lại hiếm hoi cúi đầu cười trước ống kính, khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi này nữa.