• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng anh chưa nói gì cả, nhưng sao trong lòng cô có chút khổ sở.

Kiểu trả lời dừng lại liên tục này khiến người dẫn chương trình cũng không nhịn được oán trách, oán trách thần tượng đang nổi tiếng này quả thực không nể mặt tí nào, không chịu nói thêm dù chỉ một chữ.

Cuối cùng, người dẫn chương trình cũng gài bẫy anh: “Anh có từng nghe qua từ 'thủ khống' (1) không?”

(1) Thủ khống: chỉ người mê bàn tay, cuồng bàn tay.

Kiểm Biên Lâm khẽ nhíu mày, dường như không hiểu: “Có nghĩa gì vậy?”

Người dẫn chương trình đưa tay phải mình ra: “Chính là thích bàn tay đẹp đấy. Người quản lý của anh chưa từng nói cho anh biết, bàn tay của anh thường được người ta chụp màn hình truyền điên cuồng trên mạng sao? À, đương nhiên, còn có gò má, gương mặt nghiêng hoàn mỹ.” Người dẫn chương trình cười, trêu chọc anh.

Kiểm Biên Lâm lấy lại vẻ bình thường trước sau như một, lạnh nhạt cúi đầu, nhìn nhìn tay mình.

Người dẫn chương trình lập tức nói, mau lên, camera mau đặc tả tay anh ấy một cái. Cảnh cắt qua, ngón tay bàn tay trái của Kiểm Biên Lâm thon dài, khớp xương rõ ràng lại không nhô ra, vô cùng sạch sẽ, chỉ có ngón út đeo một chiếc nhẫn kim loại màu đen.

“Đây chính là trọng điểm,“ người dẫn chương trình thở dài một hơi, “Từ lúc anh ấy đi vào là tôi đã phát hiện anh ấy đeo ở đây, thần tượng của các bạn là người độc thân đấy. Ôi, ôi, thật không dễ dàng mà, rốt cuộc để tôi đào ra được chút gì đó rồi.”

Anh cụp mắt, không nói tiếng nào, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay út của mình.

Nội dung tiếp theo chính là nội dung tuyên truyền theo thường lệ.

Bên cạnh, cô nhóc giúp cô sắp xếp đồ xem phỏng vấn không hề chớp mắt, quả là fan cứng điển hình, câu kế tiếp kia suýt nữa khiến cô nhóc bùng nổ: “Baby của bọn em chính là cao lãnh (2), cả người đều có cảm giác cấm dục khiến người ta muốn vượt qua.”

(2) Cao lãnh: cool ngầu, ít nói bình tĩnh.

“...” Sơ Kiến hơi lúng túng, đang suy nghĩ xem có cần bàn bạc với Đồng Phi hay không, là nhân viên do người quản lý có thâm niên thuê, có phải nên miễn dịch với giới giải trí chút không.

Còn chưa suy nghĩ được mấy giây, cô nhóc lại ôm cuốn sổ kiểm kê hàng ở trước ngực: “Trời ơi...”

Phút cuối cùng của buổi phỏng vấn, dựa theo sự sắp xếp của chương trình, người ngồi trên sofa cho ra quả trứng màu (3) khiến người ta bất ngờ: Anh đứng lên, cầm chiếc nón lưỡi trai màu đen để bên cạnh đội vào, lại kéo nón áo hoodie lên trùm ngoài nón lưỡi trai.

(3) Ý chỉ tiết mục đặc biệt, thường nằm cuối chương trình, tạo sự bất ngờ cho khán giả.

Nhạc dance đột nhiên nổi lên, trong ánh đèn tối dần, tất cả người có mặt đều biến mất, chỉ để lại một hình bóng màu đen trên sân khấu.

Nhạc nền là bài 《Drunk in love》 phối thành tiết tấu nhạc dance.

Cậu ta lại còn biết...

Có người ho một tiếng không đúng lúc, là Đồng Phi.

Đồng thời, một bóng người cao lớn đi vào, tháo chiếc khẩu trang đen dùng để che hơn nửa khuôn mặt của mình xuống: “Ở đây không mang dép được à?”

Kiểm Biên Lâm nói đoạn, chân trần, đi từng bước vào, quan sát xung quanh.

Kiểm Biên Lâm?

Cô nhóc kia nhanh chóng xoay người, không dám tin nhìn người đàn ông đứng ở cửa phòng, “Trời ơi... trời ơi... Baby của em! A, không đúng! Kiểm, Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm...” Cô nhóc nói lắp, mặt từ tái mét sang đỏ bừng, hoàn toàn mất hết cả hồn vía, hoàn toàn không biết trả lời, hoàn toàn là phản ứng chân thật của một fan cứng ngày đêm cặm cụi tìm tin tức, lưu trữ, biên tập vô số video tải lên Bilibili (4)... Đần luôn rồi.

(4) Bilibili: một trang web chia sẻ video với chủ đề xoay quanh anime, manga và game có trụ sở tại Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem, và thêm phụ đề bình luận vào video.

“Ha,“ Đồng Phi cười gượng ha ha, “Ngại quá, ngại quá, thực tập sinh này của tiệm mình là fan não tàn có thâm niên của cậu.”

Nhạc nền vẫn đang tiếp tục.

Thế gian này, không khí đã bắt đầu loãng.

Sơ Kiến ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Hàng chỗ cậu vẫn chưa đủ, ừm... hay là mình chưa kiểm đúng. Con xúc xắc bỏ túi đâu?”

Kiểm Biên Lâm đi tới phía sau cô, liếc mắt liền thấy con xúc xắc nhỏ vừa rồi cô vẫn đang nghịch, cầm lên, cánh tay vòng qua sau lưng cô, để trước mắt cô. Con xúc xắc bỏ túi nho nhỏ được hai ngón tay anh cầm, khiến cô mơ hồ nghĩ đến màn trên ti vi ban nãy. Thủ khống...

Ặc, được rồi. Hơi hồ đồ, quên là đã kiểm qua rồi.

Sơ Kiến dùng bút gõ ô vuông nhỏ, ý bảo anh bỏ vào, lại nhìn bàn tay kia thêm một cái.

Kết quả cuối cùng là Kiểm Biên Lâm cống hiến kí tên, chụp chung thì miễn.

Cô nhóc dù sao cũng là fan cứng của anh, hoàn toàn không có một câu oán trách và mất mát nào. Tất cả người thích anh đều biết tác phong làm việc của anh, ngoại trừ thông báo cần thiết và đến trường quay ra, thì thích biến mất khỏi thế gian nhất.

Ai cũng không cần quan tâm anh đang làm gì, ở đâu, ở cùng với ai.

Sơ Kiến đoán, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy mình cũng không mấy xem anh như một ngôi sao.

Kết quả, Kiểm Biên Lâm đặc biệt chạy tới cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đưa họ về căn hộ của Đồng Phi, không lên nhà mà đi ngay. Hai bảo vệ ở dưới lầu còn rất nhiều chuyện ló đầu nhìn người trong xe, khiến Sơ Kiến vội vã cuống cuồng, sợ bị chụp được ảnh hưởng đến anh...

Trước khi đi, Kiểm Biên Lâm còn nói cho cô biết, anh sẽ sớm bay đi Vienna.

Sơ Kiến phỏng đoán thời gian, gần lúc anh về, cô đã về đến nhà ở Thượng Hải, thầm thở phào.

Nhưng không ngờ, một chuyện xảy ra vào ba ngày sau khiến hai người tụ họp lại lần nữa.

Bố của Kiểm Biên Lâm là công nhân xưởng đóng tàu, vốn sắp về hưu, nhưng vẫn lao động chăm chỉ, theo lời bố anh chính là thích tàu, thích đóng tàu. Bất kể con trai kiếm bao nhiêu tiền cũng không dùng, chỉ thích làm người dân lao động. Nhưng chính vì vậy mà trước khi nghỉ hưu, tai nạn đã xuất hiện, ngã từ trên giàn sắt cao chín mét, đến bệnh viện chưa bao lâu liền có thông báo bệnh tình nguy kịch.

Một cú điện thoại vội vã gọi cho hai người.

Hai người đều ở Bắc Kinh. Khi cô có chút hoảng loạn, thì anh đã lập xong tất cả hành trình, đặt vé máy bay, là trợ lý của anh đưa hai người đến sân bay. Chờ máy bay cất cánh, cô thấp thỏm nhìn anh: “Kiểm Biên Lâm? Cậu không sao chứ?”

Anh vốn nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu, nhíu mày theo thói quen, không trả lời.

Đây có thể là vài thời điểm hiếm hoi mà tâm trạng anh rối bời.

Chính vì tâm trạng rối bời nên không thể mở miệng. Anh sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Sơ Kiến ở bên cạnh, khiến cô thấp thỏm buồn bã hơn. Nhược điểm lớn nhất của Sơ Kiến chính là lòng đồng cảm quá nhiều, mềm lòng, hận không thể ôm khổ cực của tất cả mọi người vào người mình, rất biết suy bụng ta ra bụng người.

Song, cũng chính vì điểm này, mới để anh nhiều năm như vậy mới không thực sự mất cô.

Vì cô quá dễ mềm lòng.

“Nếu cậu buồn thì nói chuyện với mình chút nhé?” Cô vẫn không dám lớn tiếng quá, nữ tiếp viên trong khoang hạng nhất cứ nhìn bên này.

Anh ừ một tiếng: “Cậu muốn nói gì?”

Hửm? Mình? Không phải mình muốn nói chuyện với cậu ta sao? Sơ Kiến có chút không hiểu ra sao cả: “Tùy... thôi.”

Kiểm Biên Lâm đưa thực đơn mình đánh dấu chọn cho nữ tiếp viên vô cùng thấy hứng thú còn dựng thẳng tai nghe lén hai người, “Hôm đó ở nhà cậu thấy có cắm hoa. Mình nhớ cậu bị dị ứng phấn hoa, không bao giờ mua hoa mà?”

“Cắm hoa hả... là mẹ mình mua đấy.” Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn chỗ khác.

“Mẹ cậu không thích hoa loa kèn.” Anh cũng tiện tay đánh dấu chọn món cô thích ăn, lại đưa cho nữ tiếp viên, nhân tiện nói câu cảm ơn cô với nữ tiếp viên.

“Ờ, đúng. Đúng, nhớ nhầm rồi, đó là của đàn chị hồi đại học mang tới. Không phải mình đi Macao rồi sao, chị ấy đã đưa cho mẹ mình. Cậu nói mẹ mình cũng lạ thật.” Sơ Kiến lầu bầu, “Rõ ràng là mẹ không thích hoa loa kèn mà còn cứ muốn lấy, đoán chừng vì mấy ngày đó mình không có nhà, nên muốn thỏa cơn nghiện cắm hoa đây mà...”

“Đàn chị? Cậu nghĩ kĩ lại xem.”

Anh thấy nữ tiếp viên do dự nhìn mình, nghi ngờ nhìn lại nữ tiếp viên.

Nữ tiếp viên khẽ hỏi: “Anh có thể kí tên giúp tôi không?”

Kiểm Biên Lâm gật đầu. Thông thường gặp fan ở ngoài, tuy anh không chụp ảnh chung, nhưng kí tên không hề keo kiệt, trong mức độ nhất định anh tôn trọng bất kì người bình thường nào.

Đối phương lập tức đưa một cây bút và ảnh của Kiểm Biên Lâm.

Trời, quả đúng là fan, trong cuốn sổ mang bên người cũng kẹp ảnh sao? Sơ Kiến bị kinh sợ.

Dù bận nhưng anh vẫn ung dung tháo nắp bút, xoay bút nửa vòng, kí tên mình: “Nghĩ xong chưa?”

Nữ tiếp viên nghe lén toàn bộ quá trình, đến đây lại cũng bắt đầu mong chờ câu trả lời của cô.

“... Là của đàn anh tặng.”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK