Lăng Viên vắt chéo chân, tựa lưng vào sofa, sau đó liền bắt máy.
“Alo?”
“Lăng tiểu thư, tôi đã chờ cô suốt một tuần rồi đấy.” Giọng nói của Từ Luân lập tức vang lên.
Lăng Viên bật cười, đáp: “Tôi không nghĩ Từ thiếu gia lại chờ tôi đấy.”
Thật sự Lăng Viên không nghĩ đến anh ta sẽ nghiêm túc chờ cô đến cái chỗ nào đó của anh ta, cô chỉ nhớ anh ta hỏi cô rằng có muốn đến chỗ của anh ta làm không? Nhưng là làm gì thì cô cũng chẳng biết.
“Haha, Lăng tiểu thư thật biết nói đùa.” Từ Luân ở đầu dây bên kia cũng vội cười lên.
Lăng Viên nhanh chóng quay trở về khuôn mặt không cảm xúc của cô, giọng nói cô nhẹ nhàng mà không kém phần quyến rũ.
“Anh nghĩ tôi thật sự sẽ đến chỗ của anh sao?”
“Lăng Viên, không phải cô cần tiền sao?”
“Anh tin lời tôi nói sao?”
Sau câu nói của Lăng Viên, Từ Luân dường như là cứng họng, nói là anh ta tin cô? Không, nhưng anh ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô sẽ đến thật.
Bởi vì Từ Luân anh không hiểu rõ hay biết một cái gì về Lăng Viên, cũng chắc chắn rằng anh ta sẽ không biết được câu nói nào của cô là thật, câu nói nào là giả.
Lăng Viên mỉm cười rồi nói: “Từ thiếu gia, anh ngây thơ quá rồi.” Nói xong cô vội tắt máy, vứt điện thoại ở ghế rồi đứng dậy đi đến phòng bếp.
Cô rót nước vào ly rồi uống, cô đang rất đấu tranh suy nghĩ của mình.
Không biết rốt cuộc cô có nên đi hay không? Không vì lí do gì cả, cô chỉ là tò mò không biết cái chỗ gì đó của anh ta là làm cái chuyện gì?
Lăng Viên ngước nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
Cô vào phòng thay đồ rồi nhanh chóng ra ngoài.
Đi bộ đến đường lớn, cô bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ mà Từ Luân cho.
...
Bầu trời thoáng chốc đã chìm vào màn đêm, dưới thành phố to lớn ngập tràn tiếng xe cộ liên tục chạy lướt qua nhau không ngừng.
Lăng Viên đứng trước một toà nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ, bên ngoài nhìn giống một toà nhà bình thường, không có gì là đặc biệt.
Lăng Viên mở điện thoại lên nhìn lại địa chỉ lần nữa, rõ ràng là chính xác nhưng cô không hiểu đây là chỗ nào.
“Sao mình lại đến đây chi vậy chứ?”
Lăng Viên đi đến cánh cửa to, cánh cửa chỉ là màu đen bình thường, cô hơi do dự một lúc rồi nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Đi vài bước thì gặp thêm một cánh cửa nữa, chiếc cửa này nhỏ hơn cửa bên ngoài khi nãy.
Lăng Viên đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có gì đặc sắc ngoài mấy cái cây to cao.
Không gian yên tĩnh nhưng Lăng Viên dường như đang nghe được âm thanh gì đó phát ra từ bên trong cánh cửa này.
Lăng Viên tiếp tục đẩy cửa đi vào.
Tiếng ồn ào réo lên từ khi cô chỉ mới hơi đẩy cửa vào, nhưng khi cô hoàn toàn đứng bên trong này, mới biết rõ đây là đâu.
Sòng bạc...!
Lăng Viên không hề kinh ngạc vì đây là nơi ăn chơi của mấy gã nghiện cờ bạc, nhưng cô lại ngạc nhiên vì bên ngoài ngụy trang quá hoàn hảo.
Chẳng hề biết đây là sòng bạc trừ khi đặt chân vào bên trong này.
Lăng Viên chợt nhìn thấy cầu thang, gần đó còn có cả thang máy.
Hoá ra là còn có nhiều tầng khác như lúc nãy Lăng Viên đứng bên ngoài ngước nhìn.
Cô tặc lưỡi một cái, xem ra nơi này không hề nhỏ như vậy.
Mấy thứ khác không quan trọng, quan trọng là tại sao Từ Luân lại chỉ cô đến đây? Không phải chỗ này là anh ta đấy chứ?
Lăng Viên cô không thích những nơi như thế này, chỗ này quá là ồn ào rồi..
Danh Sách Chương: