Trong những ngày sắp tới thì Lăng Viên đều cùng Tô Trân Y sáng sớm để đến cửa hàng và lúc nào cũng trở về vào trời đêm đã tối mịt.
Tuy là khách không đến quá đông nhưng cũng đủ khiến cho cả hai vô cùng bấn loạn hết lên.
Vì đây chỉ mới thời gian đầu nên mọi thứ vẫn chưa thể đâu vào đó được, thêm một thời gian nữa, cô tin rồi sẽ ổn được thôi.
“Viên Viên à, ngày mai là cuối tuần.
Cậu đi xem phim với tớ nha?” Tô Trân Y đang nhìn mấy mẫu trang sức thì quay sang hỏi Lăng Viên.
“Xem phim sao?”
“Ừm ừm! Có một bộ phim mới ra đó, tớ nghe bảo hay lắm.
Cậu đi đi đi nha?”
Lăng Viên nhìn vẻ mặt đang khẩn cầu của Tô Trân Y, lần đầu tiên cô thấy Tô Trân Y mời gọi cô với cái cách nhiệt tình như thế này.
“Thôi được, vậy cậu muốn đi lúc nào?” Lăng Viên cuối cùng lại bị thuyết phục bởi ánh mắt long lanh đó của Tô Trân Y.
“Hì hì, quyết định lúc 7 giờ tối nha.
Tớ sẽ đến đón cậu được không?”
“Cậu gửi địa chỉ đi, tớ tự đến được mà.”
“A sao thế? Tớ muốn đến đón cậu đó, nỡ lòng nào lại từ chối chứ.”
“Tớ muốn như thế, bằng không thì tớ sẽ không đi nữa đó!”
“Thôi được thôi được, tớ sẽ để cậu tự đến.” Tô Trân Y cười cười nhìn Lăng Viên, mặc dù là cô không biết tại sao Lăng Viên lại muốn vậy nhưng đành chấp nhận.
“À phải rồi.
Tớ định nói chuyện này với cậu từ lâu mà tớ quên mất.
Tớ nghe nói là dì mất rồi sao...?”
Lăng Viên im lặng một lúc rồi cô mỉm cười, nói: “Cũng được một thời gian rồi.
Bà ấy đi quá đột ngột nên tớ còn chưa kịp gặp lần cuối nữa...”
“Tớ...!xin lỗi.
Đáng lẽ tớ phải ở bên cậu lúc đó mới đúng...” Tô Trân Y buồn bã nhìn Lăng Viên, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Cậu đừng tự trách mình, cậu cũng không cần phải xin lỗi gì cả.
Chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta nên nghĩ về tương lai thì tốt hơn.”
...
Ngày hôm sau.
Lăng Viên đến rạp phim sớm hơn những 30 phút, do là cô muốn đi dạo nên mới đến sớm như vậy.
Lăng Viên nghĩ lại thì cô mới nhớ là rất lâu rồi mình mới đi xem phim, lần cuối vào rạp chiếu phim chắc là từ hai ba năm trước rồi.
Lúc đó cô còn nhỏ nên có khá nhiều thời gian để thong dong chỗ này nơi kia.
Bây giờ có thời gian để đi dạo, với cô mà nói là hiếm lắm rồi.
Có một công viên ở gần đây, Lăng Viên đã nhanh chóng đi qua đó.
Tuy là đã hơn 6 giờ 30 nhưng bầu trời vẫn còn rất sáng, cứ như thể là không muốn tối lại vậy.
Có một số ông bà cụ đang đi bộ và tập thể dục.
Lăng Viên bỗng chốc nhớ lại những ngày còn bé, có mấy lần cô đã ra công viên gần nhà từ sáng sớm với mẹ nuôi để tập thể dục.
Mẹ nói rằng nên tập hằng ngày, như thế thì cơ thể sẽ rất khoẻ.
Bà còn nói là sau này cô hãy nhớ giữ thói quen như vậy mãi nha, nhưng tiếc là cô đã không làm theo những gì bà từng nói rồi.
“Mama!”
Một bé gái đột nhiên chạy đến ôm lấy chân Lăng Viên và gọi mama.
“Sao thế, cô bé?”
Lăng Viên hơi quỵ một chân xuống, mỉm cười nhìn cô bé.
Cô bé này Lăng Viên đoán khoảng tầm chỉ ba bốn tuổi mà thôi.
Tóc được cột thành hai bím, đôi mắt to cùng hàng lông mi dài.
Khuôn miệng chúm chím như đang muốn nói gì đó.
Trông rất khả ái!
“Mama! Mama!” Cô bé nắm chặt lấy cánh tay Lăng Viên, miệng không ngừng gọi mấy tiếng Mama.
“Em bị lạc mẹ rồi sao? Để chị dẫn em đi tìm mẹ nha.” Nói rồi cô đứng dậy, dắt tay cô bé nhỏ này đi chậm chậm tiến về phía trước.
Đi được một lúc thì cô bé bỗng chỉ tay về hướng kia.
Lăng Viên liền nhìn theo hướng mà cô bé đang chỉ đến.
“Có gì ở đó sao?”
Một người phụ nữ đang đi lòng vòng ở phía xa xa, trên khuôn mặt của người phụ nữ đó hiện lên vẻ hết sức lo lắng.
“Mẹ của em đúng không?” Lăng Viên nhìn xuống cô bé hỏi.
“Mama!” Kèm theo cái gật đầu tinh nghịch.
Lăng Viên sau đó liền dẫn cô bé đến với người phụ nữ ở hướng đó.
Khi đến gần thì cô bé liền nhanh chân chạy ngay đến bên người phụ nữ.
“Mama!” Cô bé vừa chạy vừa gọi.
“Ơ, cẩn thận!”
Người phụ nữ đó thấy thì liền chạy đến ôm chầm lấy cô bé.
“Con đi đâu vậy hả? Làm mẹ lo muốn chết.”
Cô bé mỉm cười, sau đó thì chỉ tay về hướng Lăng Viên vẫn đang đi đến.
“Cô gái đó...?”
“Chị ấy đã dẫn con đến đây đó mama!”
“Ơ thế ư? Thế thì phải cảm ơn người ta mới được.” Nói rồi người phụ nữ đứng lên và đi về phía Lăng Viên.
“Cảm ơn cô nhiều lắm! Con bé này cứ thích hay chạy lung tung như thế.”
“Cô bé rất dễ thương đó ạ, nhưng chị nhớ phải để mắt đến bé nha.”
“Vâng, cảm ơn cô!”
Người phụ nữ cứ liên tục cúi đầu khiến Lăng Viên có chút khó xử.
...
Gần đến giờ hẹn thì Lăng Viên nhanh chóng quay lại rạp chiếu phim.
Nhưng khi cô trở lại thì vẫn không thấy bóng dáng của Tô Trân Y đâu cả, với tính cách của cô ấy thì đáng lẽ là sẽ đến sớm hơn vài phút cơ chứ.
Cùng lúc đó thì tin nhắn từ Tô Trân Y gửi đến.
- Viên Viên, kẹt xe quá nên tớ sẽ đến trễ một chút nhé, xin lỗi cậu hiuhiu.
-
Lăng Viên xem xong thì tắt điện thoại, cô nhớ lại lúc nãy khi cô đi thì không đến mức kẹt xe như thế.
Giờ này thì lại kẹt xe rồi ư? Sau đó Lăng Viên lại tiếp tục nghĩ tiếp, cô cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Nếu cô nhớ lại con đường từ biệt thự Tô gia đến với khách sạn cô đang ở thì có hơi vắng, dường như cô thấy chưa bao giờ kẹt xe.
Tiếp đến là từ khách sạn cô đến với rạp chiếu phim này thì không có rẽ sang hướng nào khác, chỉ một đường duy nhất vì chỗ này khá gần khách sạn cô ở.
Và con đường thì rất dễ đi, đôi lúc lại rất ít ai chạy qua lại nữa.
Lý nào lại có thể kẹt xe chứ? Trường hợp ngẫu nhiên sao?.
Danh Sách Chương: