• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong đáy mắt lóe sáng, chẳng lẽ…… Cậu mang theo tư khố bảo bối của mình ở cổ đại đến đây?
Cậu đi vào, đến cuối đột nhiên đẩy cửa đá ra, đập vào mắt là ánh vàng lấp lánh, đều là bảo bối trân quý của cậu.
Trừ kỳ trân dị bảo ở bên ngoài ra, ngọc thạch thư họa, các loại đồ cổ cái gì cần có đều có, có vài thứ đã sớm thất truyền độc bản.
Quý Phong mừng rỡ không thôi, đi đến trước một cái giá, cầm một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, sắc ngọc xanh biếc lấp lánh trong suốt, mỹ ngọc không tì vết, khéo léo tinh xảo, trên nhẫn có khắc hoa văn giống đồ đằng, tinh điêu ngọc trác, thủ công nhất tuyệt.

(Chắc là nhẫn kiểu này)
Khi Quý Phong nhìn nhẫn ngọc ban chỉ đến ngây ngẩn, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cậu sửng sốt, trong đầu nghĩ chắc Lưu gia trở về, ngay sau đó lại quay về căn phòng kia ở Lưu gia một lần nữa.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, thanh âm Lưu Doãn truyền đến từ ngoài cửa phòng: “Tiểu Phong em có ở trong đấy không? Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ đấy, hay anh tìm chìa khóa xông vào nhé?”
Quý Phong nhanh chóng đáp lại: “Em không có việc gì, chỉ là ngủ đến ngốc thôi, anh Doãn, anh chờ em một lát.”
Lưu Doãn nhanh nhanh xua tay: “Không có việc gì là được rồi, anh chỉ hỏi em muốn ăn cái gì, anh gọi cơm hộp.”
Quý Phong bảo hắn tùy tiện gọi là được.
Lưu Doãn ở bên ngoài đáp lại, tiếng bước chân rất nhanh đã đi xa.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay không tự giác nắm chặt, lại cảm thấy khác thường, cậu cúi đầu phát hiện lòng bàn tay đang nắm một khối ngọc ban chỉ, đúng là cái ở trong tư khố kia của cậu.

Quý Phong nhìn chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này, đáy mắt càng lúc càng sáng.
Cậu thế mà có thể trực tiếp mang kỳ trân dị bảo từ trong tư khố ra? Việc này đã giải quyết vấn đề lớn nhất hiện tại của cậu.
Kiếp đầu, trước khi cậu tới thành phố C đã sống mười tám năm ở trong núi, là sinh viên duy nhất trong đám bọn họ thi từ núi ra, có thể thấy được có bao nhiêu khó, trừ thiên phú cao của cậu ra còn có thầy giáo của cậu vất vả.
Thế giới đầu khi đó có thể thi ra ngoài cậu rất biết ơn, chỉ muốn sau khi tốt nghiệp quay về báo đáp các hương thân.
Chỉ tiếc, cuối cùng cậu cũng không thể sống để trở về.
Một lần nữa cậu trở lại thế giới đầu, lúc này cậu mới từ trong núi đi ra, gặp phải vấn đề lớn nhất chính là trong tay không có tiền.

Lúc trước còn thừa 30 đồng, sau khi ngồi phương tiện giao thông công cộng đưa mèo về Phong gia mất thêm 4 đồng, hiện giờ dư lại 26 đồng.
Nhưng một đời này cậu có tư khố ở cổ đại, còn có thể lấy ra, bên trong tùy tiện cầm một thứ đi bán đấu giá đã đủ để cậu lập tức trở thành trăm vạn nhất tộc.
Quý Phong vuốt nhẫn ngọc sáng mịn, trong lòng đã có tính toán, cậu ở trong đầu nhớ lại một lần làm việc ở kiếp đầu biết được một vài việc, bắt đầu tính toán bán chiếc nhẫn ngọc này ra như thế nào.
Cơm hộp rất nhanh đã đưa tới, Lưu Doãn ở bên ngoài gọi Quý Phong đi ra ngoài cùng nhau ăn.

Nếu là cậu vừa tới đã nhút nhát của kiếp đầu thì sẽ không dám ăn, nhưng nếu sau này có thể báo đáp Lưu gia thì cậu cũng không hề rối rắm nữa.
Chờ dùng xong cơm hộp, Quý Phong chủ động dọn dẹp ổn thỏa, còn ngâm một ấm trà, đưa cho Lưu Doãn một chén, chờ Lưu Doãn ra phòng khách mở TV, cậu ôm trà đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lưu Doãn: “Anh Doãn, đêm qua anh không trở về, trong tiệm đã xảy ra vài chuyện.”
Lưu Doãn ăn no mệt rã rời, nghe vậy hỏi: “Làm sao vậy?”
Hôm nay hắn nghỉ ngơi, ngày hôm qua là Quý Phong giúp hắn chỉ huy trực ban, cho nên còn chưa ghé vào trong tiệm, hắn vốn dĩ nghĩ nếu xảy ra chuyện thì cửa hàng trưởng chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho hắn, bởi vì không gọi nên hắn cũng rất thản nhiên nghỉ ngơi.
Nhưng kết quả là đã xảy ra chuyện?
Quý Phong kể chuyện xảy ra ngày hôm qua, che giấu quan hệ giữa Phong Thụy Tuyết và cậu.
Lưu Doãn vừa nghe không phải việc lớn, xua xua tay: “Cái này thì tính là chuyện gì, những công tử tiểu thư nhà giàu kia có đôi khi gặp được việc không thoải mái sẽ nổi nóng với chúng ta, quen rồi cũng không phải bồi tiền, không đáng ngại.” Hắn luôn luôn rộng rãi, hơn nữa cậu nhóc Quý Phong vẻ mặt thuần phác lớn lên lại đẹp trai, hôm qua hắn mang cậu qua hiếm khi có mặt mũi, chỉ là không thể đưa tới trước mặt bạn gái, nếu không chắc chắn sẽ bị mang ra so sánh.
Quý Phong thấy hắn thật sự không thèm để ý, mới mở miệng nói mục đích: “Anh Doãn, em còn có chuyện muốn nói với anh, cách thời gian em đi học còn có hơn một tháng, muốn nhân cơ hội này tìm một công việc để làm, em thấy mọi người đều có điện thoại di động, đến lúc đó sợ không có cách liên lạc, muốn mượn anh 1000 đồng.”
Quý Phong lần đầu tiên vay tiền, sờ sờ mũi, kiếp đầu cậu da mặt mỏng, một đồng tiền bẻ thành mấy phần để tiêu, sau khi đi qua thế giới cổ đại, vừa ra đời đã được sư phụ nhặt được thu làm đệ tử quan môn, tất nhiên không thiếu mấy vật ngoài thân kia.
Lưu Doãn còn tưởng việc gì, ôm lấy vai của cậu kề vai sát cánh: “1000 đồng có thể mua được cái gì tốt chứ, đi, anh mang em đi mua, mua loại mới! Em đến trường học cũng có mặt mũi!”
Quý Phong nhanh chóng từ chối: “Đừng đừng đừng, tùy tiện mua một cái là được, thuận tiện đi làm một chiếc thẻ di động, em tự mình đi là được.

Anh Doãn đêm qua không về, nên đi ngủ thêm đi.”
Quý Phong sao có thể để Lưu Doãn đi cùng cậu chứ, cậu còn có rất nhiều việc muốn làm.

Lưu Doãn nghĩ nhóc con Quý Phong này là người thành thật, chắc chắn đến lúc đó mua còn thừa, mua một chiếc mới ít hơn 10 ngàn, thật sự là hố người ta, ngẫm lại cũng đồng ý, hắn vừa vặn có tiền mặt trong tay, lập tức vào phòng lấy 1000 ra cho cậu.
Lưu Doãn đi ra giao tiền vào tay cậu: “Nếu em đã gọi anh một tiếng anh rồi, về sau chính là anh em trong nhà, không có tiền thì phải nói, cùng lắm thì về sau em tốt nghiệp rồi trả lại, đừng ngại mở miệng, anh Doãn của em tuy rằng trong tay có chút tiền, hôm qua tổ chức sinh nhật cho chị Du Văn của em tiêu 10, 20 ngàn, đây là tiền còn dư lại, chỉ là số tiền nhỏ, cứ việc cầm đi tiêu.”
Lưu Doãn sợ cậu vay tiền có áp lực trong lòng, mang bạn gái Mạnh Du Văn của hắn ra để nói.

Hôm qua hắn tổ chức sinh nhật cho bạn gái, bao một *ghế lô, mời một đám bạn bè đi hát karaoke, làm ầm ĩ một đêm, lúc này vẫn thấy buồn ngủ.
(*Phòng riêng)
Quý Phong đều đáp lại, chỉ là chờ Lưu Doãn ngáp một cái muốn đi ngủ tiếp, tầm mắt cậu nhìn hoa văn hoa đào nát giữa hai đầu mày của Lưu Doãn, tạm thời chưa nói ra.
Nghĩ đến kết cục thê thảm đời trước của Lưu Doãn, trừ việc Lưu gia xảy ra chuyện ra, còn có đả kích trí mạng nhất chính là cô bạn gái Mạnh Du Văn đang hẹn hò kia của hắn, Quý Phong tất nhiên rất muốn giúp hắn tránh thoát, chỉ là tạm thời còn chưa đến lúc.
Quý Phong cầm chìa khóa ra cửa, đi mua một chiếc smartphone không chính hiệu trước, 500 đồng, còn mua một tấm thẻ điện thoại di động.
Cậu thêm liên hệ mới, lưu số của Lưu Doãn vào.
Lúc này mới đi ngân hàng làm một tấm thẻ mới, cậu muốn tìm nơi bán đấu giá nhẫn ngọc, cần phải có tài khoản thu tiền, tuy rằng dùng tên của mình có chút nguy hiểm, nhưng chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này xem như đồ vật khiêm tốn nhất trong tư khố của cậu.
Giá cả ở hiện đại cũng đã hai, ba triệu, thuộc về giá người giàu chướng mắt, người nghèo mua không nổi, không phải loại xa xỉ gì.
Quý Phong lại đi thuê một bộ âu phục, chờ hết thảy ổn thỏa, cậu tới một gian hội sở xa hoa.
Cậu phất phất nếp uốn trên quần áo, lập tức thong thả đi qua, hơi nâng cằm, đầu mày cuối mắt đều lạnh nhạt, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, cậu cứ như vậy đi qua, bởi vì lớn lên đẹp, lại một thân hàng hiệu, đứa bé giữ cửa không dám cản, cung kính nghênh đón: “Tiên sinh lạ mặt, không biết muốn đi tầng mấy?”
Quý Phong một lời chuẩn bản địa thành phố C: “Tầng 7.”
Đứa bé giữ cửa nghe vậy thần sắc càng thêm cung kính, giúp cậu ấn thang máy, chờ cậu đi vào còn cười theo.
Có thể đi tầng 7 không giàu thì cũng quý, mặc kệ là người bán hay là người mua thì bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Cửa thang máy đóng lại, Quý Phong trên mặt không biểu hiện ra nhưng đã âm thầm thở ra một hơi.
Quý Phong từng làm việc ở hội sở xa hoa này trong kiếp đầu, tầng 7 chuyên phụ trách một ít giao dịch ngầm tranh sơn dầu, đồ cổ cùng với một ít ngọc thạch châu báu.
Có vài người thiếu nợ bên ngoài cần tiền khẩn cấp, đều sẽ lén lút đến đây bán một ít châu báu đi, hội sở này thu phí thủ tục hơi cao một chút nhưng rất nhiều người nguyện ý tới, tính tư mật tốt, tuyệt đối không tiết lộ việc riêng tư của người bán.
Quý Phong ra khỏi thang máy tầng 7, một vị giám đốc mặc âu phục nam đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy cậu lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Tiên sinh, là A hay là B?”
A là người bán, B là người mua.
Quý Phong: “A.” Lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều.
Giám đốc đã hiểu, xem ra là tiểu công tử nhà ai lén lút lấy đồ tới bán, bọn họ chỉ phụ trách bán đấu giá nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, lập tức đưa cho Quý Phong một tấm bảng, tự mình đưa cậu đi tới bên phải một gian văn phòng.
Cửa văn phòng mở ra, giám đốc lại không đi vào, bên trong là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi sau bàn ông chủ.
Hắn đứng lên, vươn tay với Quý Phong: “Hoan nghênh, quý tính của tiên sinh là?”
Quý Phong bắt tay một chút, rất nhanh đã buông ra, ngồi xuống đối diện hắn: “Quý.”
Người đàn ông cười cười: “Tiên sinh muốn bán cái gì?”
Quý Phong tùy ý lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, đẩy qua: “Cái này.”
Người đàn ông ở chỗ này gặp qua không ít thứ tốt nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này cũng rất sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy được ngọc thạch có thế nước tốt như vậy, nhưng chờ mang bao tay lấy kính lúp và dụng cụ kiểm tra đo lường thật giả ra soi một cái, hắn tức khắc líu lưỡi.
Trên nhẫn ngọc ban chỉ này lại khắc đại bàng sinh động như thật, ngọc thạch dễ kiếm nhưng cửa này lão thủ nghệ đã sớm thất truyền.
“Cái này……” Người đàn ông cũng không nhịn được, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Chờ nửa giờ sau xác định đây là đồ chính phẩm, thái độ của người đàn ông đối với Quý Phong lại cung kính thêm mấy phần: “Không biết tiên sinh muốn mở đầu bao nhiêu?”
Quý Phong nhìn qua: “2 triệu.”

Người đàn ông tính giá trị của vật này, trên thị trường ít nhất phải 5 triệu.
Người đàn ông cũng không nhiều lời, lấy hợp đồng ra đưa qua: “Tiên sinh chỉ cần điền tài khoản chuyển tiền đến, chờ bán đấu giá kết thúc, lấy giá bán được cao nhất, sau khi hội sở chúng tôi thu tiền hoa hồng và khấu trừ thuế sẽ gửi tới tài khoản này.

Cuối cùng, có hiệp nghị riêng tư hạng nhất, nếu tiên sinh muốn che giấu thân phận, chúng tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ nửa chữ về tiên sinh.”
Quý Phong lấy hiệp nghị tới, nhanh chóng nhìn một lần, xác định không thành vấn đề, ký tên.
Câu cuối cùng không được tiết lộ riêng tư.
Giao dịch hoàn thành, người đàn ông cho cậu một người làm chứng, cùng với một phần hợp đồng đưa trả cho cậu, tự mình tiễn Quý Phong đi ra ngoài.
Quý Phong rời khỏi hội sở không quay đầu lại, lần bán đấu giá gần nhất phải ba ngày sau mới có thể diễn ra.
Cậu chỉ cần chờ mấy ngày, đến lúc đó đã có tiền trong tay, những việc khác cũng dễ làm.
Quý Phong mua một ít thức ăn mang về Lưu gia, quả nhiên Lưu Doãn vừa mới tỉnh, trời đã tối hẳn, Lưu Doãn cũng không hỏi cậu đi đâu, hai người ăn đồ ăn, Lưu Doãn bởi vì ngày mai phải đi làm, đi nghỉ ngơi sớm.
Quý Phong trở về phòng, ngủ không được lại bắt đầu đả tọa tu luyện, mau chóng khôi phục thân thể của mình đạt đến thời điểm ở cổ đại, muốn ở thời kỳ đỉnh cao là không có khả năng nhưng có thể tu luyện đến loại trình độ nào thì cứ tu luyện đến khi đó.
Mà bên kia lưng chừng núi biệt thự Phong gia, đám chủ nhân cũng vừa mới lục tục trở về.
Phong phu nhân Đổng Bảo Vân từ sáng ra cửa đã đi mua sắm với chị em, Phong Đại Hải đi tới công ty tự mình dựa vào tập đoàn Phong thị mà mở ra, còn Phong Hạo Vũ đi học ở đại học C, năm nay là năm ba, làm phó hội trưởng hội học sinh, ngày thường rất bận, tạm thời còn chưa về.
Đổng Bảo Vân kêu quản gia đưa đồ hôm nay bà ta liều mạng mua về để vào phòng quần áo, lúc này mới nằm trên sô pha ở phòng khách, bảo mẫu đi tới hỏi bà ta muốn bày cơm không, bà ta xua tay: “Chờ tiên sinh nói chuyện điện thoại trong thư phòng xong rồi nói, Thụy Tuyết đâu?”
Bảo mẫu lắc đầu: “Tuyết tiểu thư còn chưa trở về.”
Đổng Bảo Vân cũng không thèm để ý, năm đó nếu không phải con trai mình một hai phải mang về, hơn nữa Thụy Tuyết kia còn thật sự cứu con bà ta một mạng, nếu không một thân quê mùa và thân phận của cô ta sẽ không được vào cửa Phong gia, nhưng đã mười năm qua, thật ra cũng khá ngoan ngoãn, ăn mặc trang điểm cũng được, bà ta cũng tán thành con dâu nuôi từ nhỏ này.
Nhưng một khi có thể gặp được người tốt hơn, hoặc là cần liên hôn, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm con gái nuôi như cũ.
Hoặc là, cũng có thể làm nhân vật nhỏ, Phong gia bọn họ nuôi thêm một cái miệng cũng không phải không được.
Bảo mẫu thấy phu nhân không nói chuyện nữa, vừa muốn xoay người tới phòng bếp, lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại: “Phu nhân, buổi sáng tôi gọi điện thoại qua nói chuyện mèo của Phong ngũ gia, ngài có cần xem không?”
Đổng Bảo Vân nhăn mày lại: “Mèo của…… Lão Ngũ? Sao lại đưa đến đây?” Buổi sáng bà ta thực sự nhận được điện thoại, lúc ấy đang ở cùng chị em, thuận miệng đáp vài câu, lúc này bảo mẫu nhắc tới, bà ta cũng có ấn tượng.
Ngày lễ ngày Tết, người em trai kia cũng đã tới vài lần, bọn họ ngẫu nhiên cũng đến nhà của người em trai kia, cũng chỉ gặp con mèo kia hai ba lần, nhưng chưa từng đưa đến nơi này.
Bảo mẫu cũng không rõ ràng lắm, đi vào phòng cho khách ôm mèo ra, còn lấy tờ giấy kia ra.
Mèo nhỏ nằm trong hộp giấy đệm mềm, không biết vì sao tinh thần không phấn chấn, rũ mắt nằm ở đó vẫn không nhúc nhích.
Đổng Bảo Vân nhìn con mèo cả người đen như mực này, trong ánh mắt mang theo ghét bỏ không thoải mái: “Mang cái thứ dơ loạn gì vào trong nhà thế, không biết mèo đen là vật mang điềm xấu sao? Ai dính vào người đó xui xẻo! Ai nói cho cô đây là mèo của lão Ngũ?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK