Mục lục
Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Chi "ba ba" mà nói liên tục một hồi lâu, thấy phụ hoàng không có phản ứng gì, nhịn không được hỏi: "Phụ hoàng, người nghe thấy sao?"

Huệ Đế quay đầu sang, nhìn nàng, gật đầu, "Nghe thấy, đi ra ngoài."

Ồn ào đến đau hết cả đầu.

Nam Chi dẩu dẩu miệng, người lớn thật là không nghe lời, nàng buồn thúi ruột, phải gánh vác thứ áp lực không thuộc về tuổi này.

Hiền phi mặt mày tươi cười đón lấy con gái từ tay Lý công công, dọc đường đi, Hiền phi luôn trầm mặc, không nhìn ra vẻ vui mừng, cũng không nhìn được vẻ không vui mừng, chỉ thấy cảm xúc nặng trĩu đè trên người nàng, càng lúc càng khuếch tán rộng hơn, biến thành một loại áp lực vô hình.

Nam Chi một tay nắm lấy váy nhỏ, thường thường ngẩng đầu một cái nhìn sắc mặt của Hiền phi, trong lòng có chút buồn phiền, nàng không biết nên giải thích như thế nào cùng mẫu phi, nàng tới tìm phụ hoàng là thật sự có việc.

Ai, thật nhiều việc không thể nói, cũng không thể giải thích rõ ràng nha, phiền muộn!

Hiền phi làm lơ vẻ mặt muốn nói lại thôi của con gái, ngăn lại cảm xúc muốn nói, trầm mặc suốt đường trở lại Vĩnh Xuân Cung.

"Đem Liên Kiều kéo xuống đánh chết đi." Hiền phi lạnh như băng mà nói.

"Nương nương tha mạng, tha mạng." Liên Kiều quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng mà xin tha, từ khi biết tiểu công chúa chạy đến Minh Quang Điện, nàng liền ý thức được chính mình không có kết cục tốt.

Nam Chi sợ ngây người, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác hiện lên vẻ mờ mịt cùng khó hiểu, vội vàng hỏi mẫu phi: "Mẫu phi, vì cái gì muốn đánh Liên Kiều?"

Hiền phi uống một ngụm trà, lạnh lùng nói: "Không sát sao xem kĩ chủ tử, đó là nàng ta thất trách."

Nam Chi nghe tiếng đánh "bạch bạch" nặng nề cùng âm thanh hô đau trầm thấp của Liên Kiều, nhất thời cảm thấy cả người đều lạnh.

Nàng làm liên lụy đến Liên Kiều, Liên Kiều sẽ chết, một mạng người giờ đang đè trên người của cô bé ba tuổi.

Câu chuyện mà hệ thống ca ca nói kia đang phát sinh rõ ràng ở trước mắt, sinh ra một cảm xúc khó có thể miêu tả trong sâu thẳm tâm hồn nhỏ bé của Nam Chi.

Câu chuyện ấy là sự thật, những gì đã xảy ra đều là sự thật, làm nàng thực sự biết rằng, đây là một nơi khác hoàn toàn với địa phương mà nàng sinh hoạt trước kia.

Nếu nàng chết ở chỗ này, sẽ không còn được nhìn thấy cha và mẹ!

Đồng tử của Nam Chi run rẩy, nàng hít một hơi, nắm lấy ống tay áo của Hiền phi, một bên lay lay, một bên nhìn về phía Liên Kiều đang bị đánh ở ngoài điện, nôn nóng đến mồm miệng nói không rõ: "Là con làm sai, người trừng phạt con đi, là con nhất quyết phải đi tìm phụ hoàng, Liên Kiều, nàng, nàng cũng không cho con đi."

Hiền phi hạ quyết tâm nói: "Cho nên bất luận con làm chuyện gì, đều phải biết, bên cạnh con có rất nhiều người, hành động của con sẽ liên lụy đến rất nhiều người, đặc biệt là bên trong nơi thâm cung này, hành xử sai một chút phải trả giá bằng cả tính mạng."

Đặc biệt hoàng đế hiện tại là một người hỉ nộ vô thường, ai biết khi nào hắn đột nhiên bạo nộ.

Lôi đình mưa móc đều là quân ân*, chỉ có thể chịu đựng, bọn họ cần vô cùng cẩn thận khi thân ở chốn cung đình này.

*Lôi đình mưa móc đều là quân ân: Bất luận vua ban cho tốt hay xấu đều là ơn huệ.

Nam Chi rụt rụt cổ, vẻ mặt mờ mịt, lại xin lỗi: "Con biết sai rồi, về sau bất luận con đi nơi nào, đều sẽ nói cho mẫu phi, không để cho người lo lắng."

Ba tuổi, có thể có suy nghĩ như vậy, Hiền phi cảm thấy vừa lòng, ôm con gái vào trong ngực, "Mẫu phi chỉ muốn tốt cho con."

Nam Chi được ôm, lại không cảm thấy ấm áp, ngửi hương thơm trên người mẫu thân, nàng nói: "Mẫu phi, không cần đánh Liên Kiều."

"Được." Hiền phi vốn chỉ muốn dạy dỗ con gái, cũng không thật sự muốn đánh chết người.

Nam Chi còn muốn gọi bác sĩ cho Liên Kiều, Hiền phi đồng ý, thỉnh y quan của Thái Y Viện mà không phải thái y.

"Công chúa, nô tỳ không có việc gì, người đừng lo lắng." Liên Kiều nằm bệt ở trên giường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mặt đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhưng vẫn muốn an ủi Nam Chi bên kia.

Nam Chi ngơ ngác mà nhìn Liên Kiều, nhịn không được hỏi: "Vì cái gì nha?"

Tại sao lại như vậy chứ?

Tại sao lại phải đánh người, Liên Kiều vốn không có làm sai gì, nếu ba ba cũng đánh người vô cớ như vậy đã bị chú cảnh sát bắt lại từ lâu.

Không giống nhau, người với người không giống nhau, thời đại với thời đại cũng không giống nhau.

Ở chỗ này, nàng dễ dàng chết, cung nữ cũng dễ dàng chết, mọi người đều dễ dàng chết.

Nhưng nàng không thể chết được nha, hệ thống nói, muốn giúp nàng trở về bên ba ba ma ma.

Liên Kiều chỉ nói: "Là nô tỳ sai, không trông giữ công chúa cho tốt."

"Là do chính ta chạy khắp nơi." Nam Chi kiên quyết nói, ngây ngây ngô ngô, nhưng rất nghiêm túc, "Liên Kiều tỷ tỷ, thực xin lỗi, về sau ta sẽ không chạy lung tung."

Liên Kiều đau đến độ sắp khóc tưởng, nàng nhìn Nam Chi, "Vậy về sau công chúa đừng chạy lung tung được không?"

Nam Chi gật đầu, "Được, Liên Kiều có đau không, ta thổi thổi cho chị, thổi thổi sẽ không đau."

"Dùng thuốc sẽ không đau như vậy nữa, công chúa đừng thổi." Để tiểu công chúa thổi mông cho mình, nếu Hiền phi nương nương biết, chỉ sợ muốn lột hết da nàng.

Đến bữa tối, Huệ Đế nhìn ngự thiện đầy bàn, không có tâm trạng ăn uống gì, nhớ đến hình ảnh con gái vỗ cái bụng nói đói ban ngày, nghĩ nghĩ, chỉ vào một con vịt nướng thơm ngào ngạt, "Đưa qua cho nàng đi."

Lý Trung Toàn sửng sốt một chút, hiểu được "nàng" trong miệng của hoàng đế là tiểu công chúa, vội vàng đem vịt nướng gói vào trong hộp đồ ăn.

Hiền phi nhận được đồ ăn do hoàng đế ban, có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi Lý Trung Toàn nguyên do, Lý Trung Toàn chỉ cười tủm tỉm mà nhìn Nam Chi ở bên người Hiền phi, nói: "Trong lòng Hoàng Thượng nhớ thương tiểu công chúa."

Nam Chi ựm ừ gật đầu, lại quan tâm nói: "Phụ hoàng dùng bữa rồi sao, ăn có nhiều sao?"

Lý Trung Toàn cười tủm tỉm, "Như mọi ngày." Chưa nói ăn nhiều, cũng chưa nói ăn không nhiều, cái gì cũng chưa nói.

Chờ đến khi Lý Trung Toàn, Hiền phi hỏi con gái: "Hoàng Thượng nghĩ như thế nào mà lại ban cho đồ ăn?" Lúc ấy ở trong Minh Quang Điện đã xảy ra cái gì?

Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, "Phụ hoàng ban cho con đồ ăn là điều rất kỳ quái sao?"

Hiền phi:.

Nam Chi hưng phấn mà chờ vịt nướng, nhưng vịt nướng không thích hợp trẻ nhỏ ăn, Hiền phi chỉ cho Nam Chi hai miếng, trong lòng Nam Chi đã rất thỏa mãn.

Nàng dùng tay nắm lấy thịt đưa vào trong miệng, đột nhiên nghe được âm thanh của hệ thống, "Thịt có vấn đề."

Vẻ mặt Nam Chi khựng lại một chút, mắt trông mong mà nhìn vịt nướng, nàng muốn ăn thịt.

Nhưng đồ ăn phụ hoàng ban, có vấn đề?

"Có vấn đề gì nha?" Nam Chi mất mát hỏi, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào thịt vịt, ngửi thơm quá, nhìn qua rất ngon mà, kết quả lại không thể ăn, thật tàn nhẫn!

Hệ thống nói: "Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, có chút đồ vật rất nhỉ trong đó, nếu nghiệm độc cũng không nghiệm ra."

Nam Chi:.

Ai, cái này!

Hệ thống ca ca nói hoàng đế là người cai trị tối cao trong chế độ phong kiến, cũng là người có thể bảo vệ nàng trong hoàng cung này.

Kết quả, phụ hoàng ngay cả bản thân còn không thể bảo vệ được.

Hoàng cung này, quá khủng bố, rốt cuộc thứ gì có thể ăn đây!

Nhìn thấy mẫu phi sắp ăn vịt nướng, Nam Chi gấp đến độ vò đầu bứt tai, "Mẫu phi, đây là phụ hoàng cho con, mình con ăn thôi."

Hiền phi:.

Nhìn bộ dạng hộ thực của con nhóc này, nàng nói: "Con cũng không ăn hết nhiều như vậy." Nàng nhìn Nam Chi, ăn một miếng vịt nướng vào trong miệng, làm cả người Nam Chi đều ngây dại.

Hệ thống lạnh nhạt mà nói: "Có chút thuốc trong này, nhưng độc không chết được, độc tính của liều thuốc này chỉ như mấy trò lưu manh thôi."

Nam Chi dẩu dẩu miệng, lại không động vào vịt nướng.

Nhiệm vụ của nàng là sống sót trong hoàng cung này, nếu đã biết thứ này không thể ăn, vậy tuyệt đối không ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK