Mục lục
Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng có rất nhiều bóng người đang chuyển động, ra ra vào vào, các thái y nhỏ giọng nói chuyện, không khí căng thẳng trì trệ.

Thân thể Hiền phi dường như không cử động nổi, nàng cúi đầu ủ rũ, đôi tay không thể khống chế mà run nhè nhẹ, đôi mắt đỏ bừng, nhưng Huệ Đế thậm chí không hề liếc nhìn nàng một lần.

"Tại sao em lại bị bệnh chứ?" Nam Chi bị bệnh thấy khó chịu vô cùng, cả người hốt hốt hoảng hoảng, hỏi hệ thống.

Nhóc nghi hoặc nói, "Em không ăn vịt nướng mà." Không ăn vịt nướng mà vẫn trúng độc sinh bệnh, rõ ràng đã cẩn thẩn thế rồi mà.

Cô công chúa này, đúng là xui xẻo, có cho chó đầu thai vào nó cũng không thèm, nhìn thấy đã muốn lắc đầu.

Hệ thống: "Bị bệnh là bị bệnh thôi."

Nam Chi: "Vậy, Chi Chi sẽ chết sao, ô ô ô, hu hu hu, Chi Chi chưa muốn chết đâu!"

Hệ thống dùng thanh âm ôn hòa, bình tĩnh mà cũng rất hờ hững nói: "Nam Chi, nhóc muốn làm thế nào đây?"

Làm thế nào ư?

Không biết nha!

Sinh bệnh thì phải chữa bệnh thôi! Còn làm thế nào nữa?

Tinh thần Nam Chi dần mơ hồ, trước mắt hiện ra khuôn mặt của cha mẹ, nếu nhóc biến mất, sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.

Nam Chi chần chờ nói: "Ca ca, hẳn là em phải làm gì đó đúng không, em muốn sống, em muốn sống tiếp."

Hệ thống: "Có thể, thương thành bán rất nhiều vật phẩm đạo cụ, bao gồm cả loại thuốc có thể trị bệnh bây giờ cho nhóc, cơ mà, phải có tích phân mới mua được, mà hiện tại thì nhóc không có chút tích phân nào."

Nhưng trọng điểm Nam Chi nắm được lại là, "Vậy là, anh biết tại sao em lại bị bệnh như này ư?"

Hệ thống đột nhiên cười, ý cười tràn ra từ cổ họng, vừa ôn hòa vừa lẫn vài phần tê dại.



Bệnh đến độ đầu óc mơ hồ, vậy mà lại nắm đúng cái trọng điểm thú vị đấy.

Hệ thống nói: "Thế này đi, giờ nhóc không có tích phân, có thể ghi nợ, để về sau trả."

Nam Chi cảm thấy mình bay bay bổng bổng, cả người như sắp bị bắn ra khỏi thân thể, không hề cảm nhận được đau đớn và thống khổ nữa.

"Linh hồn của nhóc sắp rời khỏi thân thể rồi, nếu không mua nhanh thì sẽ chết, cứ thế tiêu tán vào tự nhiên, sẽ không thể nhìn thấy cha mẹ nữa." Hệ thống nhàn nhạt nói.

Oa oa oa, chỉ biết lấy cha mẹ ra bắt chẹt tui!

Nam Chi thở dài như bà cụ non, nói: "Được rồi, em mua vậy."

Hệ thống: "Nếu là những người khác, căn bản không có chuyện nợ nần như này đâu."

Rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không chỉ ra được chỗ nào sai, Nam Chi choáng váng, nhưng nàng vẫn nói: "Cảm ơn anh, hệ thống ca ca."

Nam Chi mới 3 tuổi đã biết thực hiện việc vay vốn để đi làm, khiến cho nhà tư bản mừng như điên.

Nam Chi hiểu rõ bản thân là một cô bé, hệ thống cũng là người trước giờ chẳng quen biết gì, cho dù đối phương mặc kệ, vứt bỏ nhóc, nhóc cũng không làm gì được.

Hệ thống không phải cha mẹ, người toàn tâm toàn ý yêu thương nhóc, chăm sóc nhóc.

Nhớ đến cha mẹ, Nam Chi lại có chút muốn khóc, oa oa oa..

"Hình như đã đỡ." Có thái y quan sát một lúc nói, các thái y cũng khác vây lại xem

"Đúng là đỡ rồi, đỡ là tốt, nhanh đi pha thuốc đi." Các thái y thở dài một tiếng, tính mạng của tiểu công chúa chỉ còn một chút cuối cùng, nhưng vẫn duy trì đều đều như vậy, may mắn là không thực sự ngừng lại.

Có thể sống được là tốt, bây giờ hoàng đế đang ngồi bên ngoài, cho dù ai đi ra nói tiểu công chúa không còn nữa, đều phải nghênh đón cơn giận lôi đình của hoàng đế.

Nôn mửa cùng đi tả ngừng lại, thuốc uống vào cũng có chút tác dụng, sắc mặt của tiểu công chúa bởi thế mà tốt hơn một chút.

Các thái y lau lau mồ hôi trên trán, không lập tức đi bẩm báo rằng người không có việc gì, mà là cẩn thận quan sát trông coi, dù sao buổi tối hôm nay cũng không thể ngủ.

Trong phòng vẫn không truyền ra tin tức, chứng tỏ đã có hy vọng, Hiền phi hơi hơi phấn chấn tinh thần, chỉ cần con gái không có mệnh hệ gì, bảo nàng làm gì cũng được.

Sự sủng ái của hoàng đế, nói không có là không có, hơn nữa, hoàng đế vốn không phải người ham mê nữ sắc, nhưng con gái cho dù thế nào thì vĩnh viễn vẫn là con gái mình.

Chỉ cần có con gái, dẫu hoàng đế không thích mình, cũng không thể không thích con bé, đặc biệt khi con bé đang nhỏ như này.

Hoàng Thượng nhíu mày thật chặt, xoa giữa hai mày, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi lại cho đến giờ lên triều, trước khi đi còn nói với Hoàng Hậu: "Có tin tức gì thì báo lại cho trẫm."

Hoàng Hậu hành lễ: "Thần thiếp đã biết."

Hiền phi cũng đứng lên hành lễ, nhưng hoàng đế không thèm liếc nàng một cái, sắc mặt Hiền phi tối sầm lại.



Hoàng Thượng, phiền chán nàng đến vậy sao?

Trong lòng Hiền phi lại không tự chủ được mà cảm thấy do đứa nhỏ sinh bệnh nên hoàng đế không thích nàng.

Nhưng rõ ràng tranh sủng là để mang thai con vua, có con cái là có địa vị, tại sao nàng lại đi oán hận con bé chứ?

Hiền phi cảm giác trong đầu mình có hai luồng suy nghĩ đang giằng co.

Đại khái là bởi vì đứa nhỏ này không để người ta bớt lo chút nào.

Trời đã sáng, Vĩnh Xuân Cung cũng không truyền ra tin tức gì, khiến sắc mặt mỗi người trong hậu cung đều khác nhau.

Tiếc nuối, khó chịu, xem thường..

Mãi đến khi xác định được con gái không có việc gì từ trong miệng thái y, Hiền phi mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên chiếc ghế mềm mại, nàng tươi cười, "Đa tạ thái y, vất vả."

Hiền phi bước vào, trong phòng vẫn tràn ra một mùi hương lạ như có như không, con gái nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ khô vàng, sắc môi trắng bệch.

Hiền phi dém lại góc chăn, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, kẻ dám động tay lần này, nàng tuyệt đối không tha.

Từ nay về sau, vận mệnh của nàng và con bé đã trói buộc bên nhau, nếu lại có lần tiếp theo, nàng không dám tưởng tượng hoàng đế sẽ đối đãi thế nào với mình.

Vắng vẻ, phế phi, cũng có thể là kết thúc thân tàn này ở chốn lãnh cung.

Hơn nữa, nàng không thể tiếp tục dùng mấy loại bệnh nhỏ của con bé để thỉnh hoàng đế tới, nếu không hắn sẽ cảm thấy đứa nhỏ này không thể giữ được, sẽ không muốn thân thiết nhiều với con bé.

Sẽ sợ đến khi có cảm tình, mà con bé đi rồi thì khó chịu.

Trong lòng Hiền phi ít nhiều có vài phần thất vọng cùng không cam lòng, không thể tối đa hóa lợi ích của mình.

Nam Chi tỉnh lại, cả người đều đau, không có chút sức lực nào, miệng đắng lưỡi khô.

Nàng trợn tròn mắt, trề môi, muốn khóc, nhưng nhịn xuống.

"Công chúa, ngài tỉnh rồi." Biên Lộ vội vàng rót ly nước ấm, nâng công chúa dậy, chậm rãi cho nàng uống.

Khi uống nước, cổ họng đau, dạ dày đau, ngay cả mông cũng đau, thật vất vả mới uống nước xong, Nam Chi dùng thanh âm nghẹn ngào nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

Biên Lộ trong lòng nghĩ mà sợ không thôi, may mắn công chúa bây giờ xem như không có việc gì, nếu không người hầu hạ bên cạnh đều bị vấn tội.

Biên Lộ cười nói: "Công chúa phúc lớn mạng lớn, về sau nhất định sẽ gặp dữ hóa lành."

Không đời nào!



Không chừng tui lại bị bệnh tiếp, đến lúc đó còn rớt vào ao rồi chết đuối.

Ai nha, nội tâm bảo bảo thật là mệt mỏi!

Hệ thống ca ca nói, chỉ cần sống sót đuợc trong hậu cung này, có thể đi đến địa phương khác, gì mà đến nơi nhẹ nhàng hơn, quen thuộc hơn, nhưng việc sống sót này thật sự rất khó.

Biên Lộ bưng cháo trắng rau xào đến, nói với Nam Chi: "Công chúa, ngài ăn chút gì đi."

Nam Chi tuy bụng rất đói bụng, nhưng lại không dám ăn.

Tại sao người trong cung lại hạ độc vào đồ ăn chứ, thật lãng phí lương thực, người lớn có biết rằng lãng phí là điều rất đáng xấu hổ không, đúng là không cả bằng trẻ nhỏ.

Nam Chi nói với người đối diện: "Ngươi nếm thử trước đi."

Biên Lộ lập tức nói: "Công chúa, đây là của người, nô tỳ không thể ăn."

Nam Chi: "Không sao cả, ngươi ăn đi."

Biên Lộ không còn cách nào, đành nếm một miếng nhỏ, dụ dỗ mà nói: "Công chúa, ăn rất ngon."

Nam Chi chỉ vào đĩa rau nhỏ, "Nếm thử cả cái này nữa."

Liên Kiều* nếm thử từng món một, Nam Chi thấy nàng ăn xong, trong lòng mới thả lỏng một chút, hẳn là không có độc rồi, Biên Lộ không làm mấy việc lãng phí lương thực này, đúng là một đứa nhỏ tâm tư gian xảo.

*Này là tác giả ghi Liên Kiều, dù Nam Chi đang đối thoại với Biên Lộ, không biết có nhầm không nhưng mình giữ nguyên vậy nha. Có thể Nam Chi đang nói chuyện với cả Biên Lộ và Liên Kiều.

Để bảo đảm lần nữa, Nam Chi hỏi hệ thống: "Cái này hẳn là không có thuốc độc đúng không?"

Hệ thống: "Không có."

Cháo thịt băm rất tươi ngon, cuối cùng Nam Chi cũng yên tâm ăn xong một bát nhỏ, cảm giác thật sảng khoái, trong lòng thầm nghĩ, làm sao mình mới không ăn trúng đồ ăn đã có độc đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK