Đêm đó trong lúc mọi người chờ đợi Vân Tiên,thì hắn mặc y phục màu trắng thản nhiênkhảy, sau khi khảy một khúc mặc kệ mọi người vẫn chưa hết hứng liền đóng cửa.
Đoạn Dạ Thần nhìn đống bạc chất như núi ở trên bàn, chậc chậc nói:“Nhìn bạc cảm giác thật tốt.”
Vân Tiên quét mắt qua hắn một cái, phối hợp tiếp tục uống trà.
Đoạn Dạ Thần vui cười nói:“A Tiên, nếu cậu chịu đàn thêm một khúc, bạc nhất định sẽ càng nhiều.”
Vân Tiên nói:“Người thích không phải rất ít sao?”
Đoạn Dạ Thần xem thường,“Ta tất nhiên là biết đạo này. Chẳng qua là nhìn bạc làm sao không động tâm?”
“Cậu hiện tại là ‘Dạ công tử’ nổi tiếng khắp thiên hạ, không thiếu tiền.”
Mặt Đoạn Dạ Thần ủ rũ,“Huynh còn muốn lấy lão bà nha. Huống hồ làm đại hiệp ‘Dạ công tử’, cũng là vì chơi vui mà thôi.”
Ánh mắt Vân Tiên lạnh nhạt tiếp tục uống trà.
Mọi người truyền tin càng ngày càng nhiều, không đến mấy ngày, cả nước đều biết có một người khảy đàn tuyệt vời không ai sánh kịp. Dường như mọi người đều vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến. Vân Tiên cũng không vì thế mà thay đổi,hắn vẫn như cũ một tháng khảy ra một khúc, quy định trong lúc đánh đàn chung quanh phải im lặng.
Ngày hôm đó Đoạn Dạ Thần không biết đi nơi nào, Vân Tiên thiếu hắn cảm thấy có chút không thói quen. Hắn yên lặng ăn xong cơm chiều, sau đó trở lại phòng mình đánh đàn.
Tiếng đàn bắt đầu vững vàng dần dần lại kịch liệt.
Vân Tiên cuối cùng ngừng lại, cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống trên cây đàn.
Làm thế nào cũng không thể quên được sao? Trải qua cuộc sống thương tâm tàn khốc, giống như vết sẹo in sâu trong lòng, khi bình tĩnh hồi tưởng lại đau đớn như sóng biển đánh úp lại.
Trong đôi mắt của Vân Tiên ẩn chứa bi thương, hắn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đầu ngón tay dùng sức đến tái nhợt giống như đâm sâu vào trong thịt.
Thân phận hiện tại của bọn họ lại càng không dễ dàng đối phó nha?
Vân Tiên đột nhiên mỉm cười, cho dù khó như lên trời hắn cũng không sợ?
Tâm tình bình định,Vân Tiên liền phát hiện trên nóc nhà có tiếng động. Hắn ngẩng đầu nói:“Nếu đã trở lại, tại sao trốn trên nóc nhà làm gì nha?”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Đoạn Dạ Thần đi đến nhưng trên mặt không có nụ cười ngược lại có chút mê hoặc.
Khóe môi của Vân Tiên lại hiện ra nụ cười:“Khó khi thấy được cậu hồn bay phách lạc như vậy.”
Đoạn Dạ Thần kinh ngạc, tiếp theo nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi của mình,“Ta hồn bay phách lạc? Con mắt nào của cậu nhìn thấy ta như vậy nha?”
Vân Tiên cười khẽ, chẳng qua chỉ nhìn hắn nhưng không trả lời.
Đoạn Dạ Thần trừng mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng thu lại ánh mắt,nhìn người đang nằm trên giường, giận dữ nói:“A tiên,Ta lần đầu tiên không biết làm sao.”
Vân Yiên cười nhẹ,“Muốn đệ khảy một khúc an thần cho huynh sao?”
Đoạn Dạ Thần bĩu môi,“Đối với mấy người khác thì đáng giá, nhưng mà huynh đã nghe chín năm, chín năm nha. Dù có là thịt rồng cũng biến thành chuyện vặt, nói không chừng còn không bằng chuyện vặt.”
Vân Tiên cười nhạt “Huynh nói như vậy đệ sẽ thương tâm.”
Đoạn Dạ Thần trợn to mắt,“Đệ chẳng lẽ vì an ủi huynh mà đùa như vậy sao?” Tiếp theo lại hét lớn,“Chẳng lẽ trên mặt huynh chồng chất khổ sở đến cần đệ tới an ủi huynh hay sao?”
Vân Tiên mỉm cười.
Đoạn Dạ Thần lại ngã xuống, mắt nhìn lên cái màn nói:“A Tiên,huynh hiện tại đang lừa gạt một cô nương.”
“Tại sao?”
“Huynh cũng không biết tại sao.” Đoạn Dạ Thần nhíu mày,“Nàng là một tiểu sơn tặc, những kẻ trộm kia đã đoạt không ít bạc.”
“Huynh nói chính là huynh muội Hoắc Tinh Nguyên?”
Đoạn Dạ Thần kinh ngạc,“A Tiên,cậu cũng biết sao?”
Vân Tiên nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt Đoạn Dạ Thần đau khổ,“Cho nên huynh chỉ muốn thu phục một tên tiểu nhân, lại không biết cậu ta là nữ,lại thay người nào đó gả vào Trung Châu vương phủ.”
Trong long Vân Tiên vừa động,“Trung Châu vương?”
Đoạn Dạ Thần không có coi trọng lời nói của hắn,phối hợp nói:“Huynh vốn định trừ nàng ta, chẳng qua là huynh không hạ thủ được.”
Vân Tiên cười nhạt,tất nhiên là hiểu được lý do vì sao.
Đoạn Dạ Thần cằn nhằn liên miên,thấy Vân Tiên nãy giờ không nói gì, không nhịn được hét lớn:“A Tiên đệ nói một câu được không?”
Vân Tiên nhướng lông mày,“Huynh muốn đệ nói cái gì?”
“Đệ đã nói huynh không thích nha đầu kia.” Đoạn Dạ Thần hờn dỗi nói.
Vân Tiên nhẹ gật đầu,“Được, đệ nói.” Hắn thản nhiên nói,“Nhưng lời mà huynh nói là sự thật sao?”
Đoạn Dạ Thần sững sờ.
“Trong lòng huynh không phải có đáp án sao?”
Một tháng sau.
Vân Tiên vẫn như cũ mỗi ngày ngồi đó đánh đàn, thỉnh thoảng thấy một hai người nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ đến. Đoạn Dạ Thần đã có một tháng không có xuất hiện.
Lại là buổi chiều Vân Tiên cầm lấy đàn ngọc, đi lên đài lẳng lặng khảy đàn.Lúc ngẩng đầu thấy được khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Đoạn Dạ Thần.
Khi hắn khảy xong, Đoạn Dạ Thần lập tức kéo hắn lên lầu.
Sắc mặt hắn lạnh như băng cũng không muốn nói nhiều. Nhìn thấy Đoạn Dạ Thần ngày đó đả thương nữ tử cũng chỉ là thản nhiên cười,mà khi ánh mắt hắn chuyển sang người bên cạnh, trong mắt từ trước đến nay bình tĩnh giờ lại có chút gợn sóng.
Trong tay Sở Lăng nắm chặt chén trà, cố nén khiếp sợ, từ lúc hắn đi ra hắn liền nhìn ra người đó không phải là đứa bé trai quật cường năm đó sao?
Sở Lăng vừa nghe tiếng đàn của hắn vừa hồi tưởng.
Ngày đó hắn bị rơi xuống nước chính mình nhảy xuống cứu, sau lại hôn mê.Khi hắn tỉnh lại đã là ngủ ở hoàng cung, hắn vội vàng hỏi phụ hoàng đứa bé trai kia như thế nào, lại hỏi ở phủ Thừa tướng đứa bé trai kia thế nào,nhưng đáp án chính là ăn đã uống nhiều nước hít thở không nên đã chết. Hắn không tin,hắn rõ ràng trước khi hôn mê còn nhìn thấy ánh mắt hắn chớp chớp, tại sao tỉnh lại sau đó là hít thở không thông nên chết? Nhưng mà hắn không có cách nào, hắn đã hỏi Đoan Mộc Mộng nhưng câu trả lời cũng giống nhau.
Chuyện này Sở Lăng dần dần đã quên. Nhưng mà không biết hôm nay tại sao còn có thể gặp được. Mặc dù VânTiên đã lớn,bộ dáng có nhiều biến hóa, Sở Lăng lại chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn. Chỉ vì khí chất của hắn từ nhỏ đến giờ cũng không hề thay đổi.
Vân Tiên khôi phục bình tĩnh chẳng qua là lúc mắt hai người nhìn thẳng vào nhau có nhiều ý nghĩa khác nhau. Nhiều đến hắn nhịn không được cầm lấy tay Vân Tiên đi lên lầu.
Vân Tiên rót trà thản nhiên đưa cho hắn, phát hiện ánh mắt hắn còn tại trên mặt mình,đành phải nói:“Qua lâu như vậy, ngươi còn nhớ rõ?”
Trong giọng Sở Lăng có chút xa cách hờ hững,“Ngươi cũng không có quên.”
“Ừm! không có.” Vân Tiên uống trà,khẽ cười lạnh,“Chuyện nào xảy ra ở nơi đó,ta đều không có quên.”
Sở Lăng thấy thái độ hắn như thế chợt nói:“Ta từng tra qua, ngươi không phải là người ngoài mà là đệ đệ của Mộng Nhi.”
“Mộng Nhi?” Vân Tiên cười khẽ,“Huynh gọi đại tẩu của mình là Mộng Nhi?”
Sắc mặt Sở Lăng có tia giận dữ cũng có một tia rầu rĩ.“Ta biết đệ hận nàng…”
“Tất cả người nhà Đoan Mộc ta đều hận.” Vân Tiên cắn răng nói, chỉ cần nhắc người nhà kia,đều có thể dễ dàng làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
Hai người trong lúc đó lại yên tĩnh. Bàn tay trắng nõn của Vân Tiên cầm lấy chén trà, đột nhiên nói:“Trong lòng huynh không phải cũng tức giận sao?”
Sở Lăng mắt đầy thâm ý nhìn hắn,“Đệ muốn nói cái gì?”
“Hay là huyng giúp đệ một việc nha?”
khí trời dần dần tán đi,trên mặt Vân Tiên lại càng thần bí khó lường.Khuôn mặt bình tĩnh của hắn chẳng qua chỉ có hắn mới biết được,tay trái của hắn khẩn trương đến bấm vào thịt.
Mắt hắn hiện lên một tia tối tăm, nhìn lâu ánh sáng càng ngày càng mờ,hắn đứng dậy chậm rãi đi về phòng mình.
Thật sự là không còn cách nào khác? Nữ nhân kia đã mang long thai, nếu sinh hạ thì thế lực Đoan Mộc gia sẽ lớn hơn nữa, lớn đến hắn muốn theo cũng không kịp.
Chán chường nằm ở trên giường,Vân Tiên nhìn màn che, mặt mệt mỏi khẽ nhắm lại, hắn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại. Nhưng trong lòng vẫn là đau đớn.
Nằm không có bao lâu, hắn liền nghe được một tiếng mở cửa thật lớn, ngữ khí của Đoạn Dạ Thần vội vàng:
“Vân Tiên,Vân Tiên, đệ xuống đây nhanh cho ta.”
Vân Tiên mở mắt ra, còn chưa đứng lên thì Đoạn Dạ Thần lại như một trận gió chạy nhanh vào,trong ngực ôm một người, đẩy Vân Tiên ra,đem nàng đặt lên giường, vội vàng nói:“Đệ nhanh lên, nhìn xem nàng thế nào.”
Vân Tiên chưa bao giờ thấy hắn vội vàng như thế,sững sờ một chút, nhìn người mê man nằm trên giường, hắn nói:“Nàng không có việc gì.”
Đoạn Dạ Thần hô to,“Là thật không có việc gì sao?”
Vân Tiên nhẹ gật đầu.
Đoạn Dạ Thần sửng sốt một chút, ôm lấy than thể nhỏ nhắn đi ra ngoài.
Vân Tiên nhìn bóng dáng của hắn, khóe môi đột nhiên hiện một nụ cười vô cùng nhẹ, giống như là một loại chúc phúc