• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian ở đó thoáng cái trôi qua cực nhanh, cả một đêm trong mộng Vân Tiên đều không ngừng xuất hiện khuôn mặt của Sở Lăng.

Vân Tiên mở mắt ra,cảm thấy thẹn phát hiện chính mình còn nhớ rõ đêm qua đầu ngón tay của hắn lưu luyến trên thân thể nóng rực của mình. Hắn nhìn màn che giường xuất thần, dưới lầu các truyền đến tiếng hô “Hoàng Thượng giá lâm”.

Một tiếng này, đó là Sở Du muốn nói cho chính mình biết hắn đến đây?

Vân Tiên cũng không đứng dậy vẫn nằm trên giường, hắn tự lấy trong ngực áo ra một viên thuốc, nuốt xuống cổ họng.

Khi Sở Du lên đến lầu nhìn thấy vẻ mặt Vân Tiên đỏ bừng. Hắn bước nhanh đi qua đi, vươn tay đặt lên cái trán của hắn.

Trên trán vô cùng nóng,trong lòng của Sở Du căng thẳng vội vàng hô:“Vân Tiên, Vân Tiên…”

Vân Tiên khinh  ngạc trợn mắt lại nói không ra lời.

Sở Du nói:“Là phong hàn sao? Ngươi chờ một chút, trẫm cho người gọi thái y.”

Thấy Sở Du xoay người đi ra ngoài Vân Tiên lộ ra một nụ cười nhạt.

Vừa mới uống viên thuốc kia,viên thuốc đó có thể làm cho toàn thân nóng  liên tục hai ba ngày không thành vấn đề.

Thái y rất nhanh đi tới, khám và chữa bệnh cho Vân Tiên một chút rồi cho hắn uống chút thuốc.

Uống nước có thể giảm sốt, Sở Du cho gọi cung nữ đưa nước đến,rồi tự mình đút thuốc cho hắn uống.

Thần sắc Vân Tiên tái nhợt có loại đẹp khác thường, uống xong nước Sở Du thân thiết nói:“Vân Tiên,khỏe một chút chưa?”

Vân Tiên nằm xuống lắc đầu, thần sắc suy yếu.

Sở Du lo lắng buông bát xuống, đang định nói chuyện lại có một người khác xông vào.

“Hoàng Thượng, hắn thế nào?” Vẻ mặt của Sở Lăng có chút khẩn cấp.

Sở Du nói nhỏ:“Hôm qua có thể đã cảm phong hàn,thái y đã đến xem cho nên đệ đừng lo. Hoàng đệ, sao đệ lại tới đây?”

Sở Lăng lúc này mới biết chính mình đã đến đây,hắn nghe được tin Vân Tiên bị bệnh cho nên  sốt ruột chạy tới, nhưng lại không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng ở đây.“Vân Tiên và thần đệ cũng coi như hữu duyên,cho nên đến đây.” Mắt hắn nhìn đến gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Vân Tiên, đầu ngón tay của hắn run rẩy.

Sở Du cũng đã đứng dậy nói:“Vừa lúc trẫm còn có quốc sự cần xử lý, hoàng đệ thay trẫm hảo hảo chiếu cố Vân Tiên.”

Sở Lăng nhỏ giọng nói:“Dạ”

Ngồi ở bên giường nhìn hắn, trong lòng Sở Lăng lại phiếm một chút đau lòng. Vân Tiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hai người ngạc nhiên nhìn thẳng vào nhau, sau đó đan vào cùng một chỗ.

“Đệ…” Sở Lăng phun ra một chữ, lại bị Vân Tiên ngăn lại miệng.

“Bên ngoài có người.” Hắn nhẹ giọng nói.

Sở Lăng nhìn ngoài cửa, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe được một tiếng hít thở rất nhỏ.

Hai người sau một lúc lâu không nói gì, thẳng đến người nọ rời đi. Sở Lăng nhíu mày,Vân Tiên lại  lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nói:“Hoàng huynh cũng không tín nhiệm ngươi.”

Sở Lăng thấy hắn không trả lời chỉ nói:“Đệ có khỏe không?”

“Huynh không thấy được bộ dáng hắn bối rối sao?”

Sắc mặt Sở Lăng thoáng cái lạnh lùng:“Đệ và hoàng huynh đã…”

“Hắn muốn chiếm ta, ta muốn được sủng ái.” Vân Tiên nói thực tùy ý.

“Vậy các ngươi thật sự?”

“Huynh để ý sao?” Vân Tiên cười“Chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch.”

Khóa trụ hắn mắt, hắn mắt mang theo nụ cười quyến rũ làm bản thân càng thêm tức giận.

Che lại môi hắn,Sở Lăng nghĩ đến bản thân muốn trừng phạt hắn, nhưng mà sau khi hôn lên mới phát hiện khát vọng chính mình.

Chỉ cách một đêm hắn khát vọng môi của hắn, khát vọng thân thể hắn.

Thuần thục cởi bỏ y phục của hắn, xoa nắn da thịt trắng mịn của hắn.Khi Sở Lăng vùi đầu nhìn thấy vết máu ứ  đọng trên người hắn biến mất liền bật cười.“Đệ và hắn không có.” Thanh âm khàn khàn.

Vân Tiên thản nhiên nói:“Huynh để ý làm gì, chúng ta chỉ là giao dịch.” Đang nói,Sở  Lăng đột nhiên hôn lên núm hoa nổi lên trước ngực hắn, làm cho hắn không tự giác phát ra tiếng rên rỉ.

Dọc theo cổ cẩn thận đến xương quai xanh trắng noản, Sở Lăng vừa mút vừa hôn làm Vân Tiên từng chút từng chút rung động. Mị nhãn nhắm chặt phát ra hô hấp nặng nề.

Sau khi cởi y phục hai người ra, ngón tay của Sở Lăng dần dần dời xuống xoa hắn nụ hoa.

Nụ hoa đã bị mật hoa thấm ướt, ngón tay liền dễ dàng thâm nhập.

Vân Tiên đột nhiên mở mắt ra, mị nhãn như tơ khàn khàn nói:“Sở Lăng…”

“Gọi ta là Lăng.”

“Lăng…” Ngữ khí của Vân Tiên trầm thấp khàn khàn, nói không nên lời thật là dễ nghe.

Bốn mắt nhìn nhau Vân Tiên ôm thắt lưng của hắn.

Cánh tay nhẵn nhụi làm cho dục vọng của Sở Lăng tăng vọt, huống hồ người dưới thân sắc mặt ửng đỏ, hấp dẫn như thế càng say lòng người.

“Lăng…”

Lại gọi thêm một tiếng, làm cho hắn nhịn không được cùng lời lẽ của hắn giao triền.

“Ta muốn huynh… yêu ta.” Thanh âm cố định làm cho Sở Lăng nháy mắt mất đi lý trí, làm cho hắn thầm nghĩ muốn ở chung với hắn.

Trên trán tinh mịn mồ hôi,Sở Lăng mặc xong y phục dịu dàng thay hắn chà lau. Dùng chăn đắp kín phong cảnh kiều diễm của hắn, nhưng vết máu ứ lỏa lồ trên ngực vẫn làm cho Sở Lăng kinh hãi.

“Thực xin lỗi.”

Vân Tiên nhẹ mở mắt mắt, môi mỏng lộ ra nụ cười nhạt nói:“Ta nói rồi,ta với huyng không quan hệ, chúng ta trong lúc đó chỉ là giao dịch.”

Đầu ngón tay của Sở Lăng run rẩy, mắt Vân Tiên lại lạnh lùng không có chút tình cảm gì. Sở Lăng há miệng thở dốc, khàn khàn nói:“Nếu là giao dịch đệ tại sao làm như vậy?”

“Ta chỉ là lợi dụng huynh.” Vân Tiên cười lạnh, hắn không chút để ý xốc chăn ra, mặc y phục của mình vào.

Đôi mắt Sở Lăng rét run“Lợi dụng?”

Vân Tiên cười tà mị ngồi ở trên chân Sở Lăng, xoa lên gương mặt cương nghị kia nói:“Bằng không Vương gia nói là cái gì? Vân Tiên chưa từng hoan ái ra đương nhiên không thể hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt. Nếu ta học chút kỹ xảo, nhất định có thể câu dẫn Hoàng Thượng đối với Vân Tiên này muốn ngừng mà không được.”

Trái tim Sở Lăng băng giá, không chút do dự đẩy hắn ra.

Vân Tiên ngã ngồi trên mặt đất, không chút tức giận,sau đó đứng lên cười quyến rũ nói:“Vương gia hiện tại giống như đang mê Vân Tiên.”

“Ngươi đừng rất để mắt chính mình.” Giọng nói của Sở Lăng rất lạnh.

Vân Tiên vẫn cười duyên nhưng trong con ngươi lại không có nụ cười

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK