- Đi tắm đi lão Hạ.
Bội Ngọc đang ngồi xem ipad về một buổi biểu diễn thời trang ở Paris thì quay lại nói.
Cô cũng bước đến tủ đồ của mình để lấy ra một bộ đồ ngủ hai dây rồi lấy khăn chuẩn bị đi tắm.
______________________
Cô về đến nhà cũng tầm 7 giờ tối, đây là giờ cao điểm nên phòng tắm rất đông, cô lại ngại phô mình nơi đông người nên cũng chỉ đành đứng thẫn thờ ở đó.
Cô nghĩ đến chuyện của Yên Trì bất giác tim lại nhói lên, chẳng hiểu sao hai người họ chim chuột sau lưng cô mà cô vẫn tha thứ cho họ được.
Mãi đến 8 giờ hơn cô mới trống phòng để tắm, vì dưới quê lên nên cô không chịu nổi sự phóng khoáng của con gái thành thị, họ phô lên mình toàn đồ hiệu đắt tiền.
Tắm xong cô liền quấn khăn tắm lên đầu đi ra khỏi phòng tắm chung trở về phòng.
Vừa vào phòng cô chỉ nhìn thấy Bội Ngọc đang ngồi ăn tô mì tôm nóng hổi thì phụt cả thức ăn đang nhai, cô ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
- Ố là la, nhìn kìa Nghiên Nghiên, tướng tá ngon phết nhỉ?
Nói xong Bội Ngọc kéo cô lại đứng trước Nghiên Nghiên xoay một vòng.
Vòng 1 đầy đặn, sống động, vòng 2 thì có eo, bị cái hơn mở bụng dưới, vòng 3 tạm ổn, bị cái chân không được thon lắm.
Nghiên Nghiên nhìn sơ qua cái rồi liếc ngang Bội Ngọc cười tà, chắc chắn có ý đồ gian xảo.
Nghiên Nghiên đưa tay bóp lấy ngực cô một cái, cô ngỡ ngàng che ngực lại, vì tối chuẩn bị đi ngủ nên cô cũng không mặc áo ngực.
- Hưm, đúng săn chắc căng tròn, tầm 78 hoặc 80 gì đấy.
- Tụi bây bày trò gì vậy, đừng có sàm sỡ tao.
Bội Ngọc lắc lắc đầu tạch lưỡi rồi nói:
- Đây không gọi là sàm sỡ mà là thám thính tình hình.
- Cùng là gái quê mà mày xem lại mày đi Nghiên Nghiên, thức khuya viết báo rồi mụn nổi tùm lum, ngồi không một chỗ nên bụng toàn mỡ là mỡ kìa, vòng 1 lép xẹp nữa.
- Người ta gọi đây là có dáng người chuẩn sang trọng cao quý đấy.
Bội Ngọc nói một tràng, Nghiên Nghiên liền chau mày nói:
- Nhìn xem, tao tướng tá có thể chỉnh, nhưng Tư Hạ thấp nhất trong 3 đứa đấy, chắc tầm 1m55.
Cả ba phá lên cười, sau đó Bội Ngọc buông tay chạy đến tủ quần áo của cô, mở ra rồi lục một số bộ đồ trên sào của cô. Cậu ấy tặc lưỡi, quay lại nhìn cô bạn Tư Hạ mà thở dài, không hiểu vì sao cô lại có thể mặc những bộ đồ này được.
- Cái con người này, mày sống thời thập niên 90 à?
Cô cười trừ liền bảo:
- Nhà tao không có nhiều tiền, nên mấy bộ này mua từ 3 năm trước, tao bận tới bây giờ chưa mua đồ mới.
Bội Ngọc nhìn tiếp cái điện thoại ''cùi bắp'' của cô, liền nghĩa ra được gia cảnh của cô liền xuống giọng:
- Cái điện thoại này mày xài bao lâu rồi?
- 3 năm rồi.
- Haiz, tao bảo, mày mà không thích ứng được với môi trường thành thị thì sau này không sống ổn ở đây đâu....Cũng may là còn có tao bạn mày đó.
Nói xong Bội Ngọc vơ lấy điện thoại gọi điện cho ba mình, sau đó trong tài khoản liền có mấy trăm triệu để tiêu xài.
- Ngày mai tao đưa mày đi mua điện thoại và quần áo mới nhá, coi như thường tình đi, đừng khách sáo, mày là bạn tao mà.
Cô nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thốt lên:
- Mày tốt bụng như thế chắc có nhiều bạn tốt lắm đó.
Bội Ngọc đang cười bỗng quay lưng rời đi. còn nói lại một câu:
- Lúc trước toàn bọn hám tiền, tao mong tụi bây không phải như vậy.
Đột nhiên cô chợt hiểu ra, lúc trước Bội Ngọc đã phải trải qua cái gì. Không khí cũng ngượng ngùng, thế nên cô về bàn ngồi làm tiếp bài lúc sáng.
Sáng hôm sau cô không có tiết, nhưng vì Bội Ngọc đến 10 giờ trưa mới về nhà nên cô tranh thủ ra cổng kí túc xá để mua một ít mì. Lúc băng qua đường sau khi mua đồ trở về, xém tí cô đã bị một chiếc xe đen tông mất, may nó dừng lại kịp, còn chuốc họa vào thân, xe khác đằng sau va chạm rồi rơi cả biển số xe.
Cô giật mình đến nỗi quên mất tiền bồi thường mà chạy thẳng một mạch lên phòng. Về đến phòng cô mới thở phì phào nhìn ra cửa sổ xem xét tình hình thì thấy chiếc xe đó đã rời đi, may là họ không làm lớn chuyện. Cô ngồi ăn mì gói thì nhận tin nhắn từ Yên Trì: ''Em có đang rảnh không?''.
Cô nhìn vào trầm mặc một lúc rồi nhắn lại một câu: ''Em đang học.'', cô yêu anh nhưng lại không thể chấp nhận việc anh ngoại tình sau lưng với bạn thân cô, nhưng cô lại không nỡ nói câu chia tay. Hiện tại cô đang chạy trốn.
Ăn xong cô liền thay đồ rời đến trường đại học để chờ Bội Ngọc hết tiết. Vừa hay, cô đi ngang qua một sàn diễn, gặp Bội Ngọc đang chăm chú làm bài, thấy cô, Bội Ngọc liền mỉm cười kéo cô vào ngồi cùng.
Giáo viên vừa thấy cô, liền cất giọng:
- Đấy đấy, cái cô bạn ngồi bàn cuối, lên đây mặc bộ này vào.
Cô bất ngờ khi bị gọi lên, loay hoay mãi mới dám bước lên gặp giáo viên. Nào ngờ một người chuyên ngành Mỹ Thuật, bây giờ lại đi học về người mẫu thế kia. Cô giáo nhìn một lượt rồi nói:
- Quá thấp, nhưng ba vòng tạm ổn.
Nói xong liền đưa cô đi thay đồ, cô diện lên mình chiếc đầm suông đuôi xòa bước vào phòng trong sự trầm trồ của các sinh viên nam, cô giáo bước đến, quay mặt cô hướng về mọi người rồi bắt đầu giảng bài.
Cô không rõ chuyên môn nên toàn nghe thấy nào là nói về tỉ lệ ba vòng của cô, cô ngại ngùng đến bùng cả tai, chỉ cầu cho nhanh hết giờ. Nào ngờ 3 tiếng trôi qua lâu như 3 thế kỉ, cô cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Cô đứng đến tê cả chân, vừa thay đồ xong thì Bội Ngọc đã đứng trước cửa chờ cô, vừa thấy cô ra liền lôi kéo cô rồi đưa điện thoại cho cô xem.
- Nào nào, hot search trường rồi này.
Điện thoại hiện lên bài đăng chụp hình cô đứng trên bục giảng mặc trên người chiếc đầm xòe khi nãy, hầu như ai cũng tấm tắc khen ngợi, thậm chí còn xin in4 của cô nữa cơ.
Đi ra khỏi trường đều bị mọi người phát hiện ra rồi chạy theo chào hỏi rất nhiều, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đầu tiên Bội Ngọc đưa cô đến trung tâm điện thoại, mua cho cô một chiếc điện thoại sang trọng nhất cho cô, rồi mất cả tiếng đồng hồ ngồi chỉ cô cách sài điện thoại.
Xong rồi Bội Ngọc liền đưa cô đi đến cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng để mua sắm, cô chỉ biết đến lúc tính hóa đơn thì toàn là tiền chục triệu trở lên khiến cô trợn mắt.
Sau đó mãi đến chiều cô cũng được đưa đi spa, lúc này Nghiên Nghiên cũng mới đi học về nên ghé qua, cả ba đều ở đó để chăm sóc cơ thể.
Lần đầu tiên cô cảm giác được sự giàu có sướng đến cỡ nào.