- Nếu biết tối nay trong buổi tiệc này có anh thì có lẽ tôi đã từ chối đi rồi.
Bội Ngọc liếc nhìn Trạch Niên, vừa hay bắt được ánh mắt anh vẫn luôn chăm chăm nhìn cô với bộ đồ nóng bỏng. Trạch Niên trong đầu nảy ra vô số những suy nghĩ khác nhau, và ngay cả việc muốn nhớ lại bộ dạng của cô lúc ở trong khách sạn nữa.
Một nụ cười nhếch mép trên gương mặt tuấn tú, anh dường như chìm vào vẻ đẹp sắc sảo của cô mất rồi.
- Đến đây rồi thì cũng nên tìm người khiêu vũ cùng đi chứ nhỉ?
Trạch Niên đút tay vào túi quần, tay chỉnh chỉnh cổ áo như muốn cô chú ý đến mình nhiều hơn. Bội Ngọc thở dài một cái mới đáp lời:
- Đến đây chút thôi rồi về, khiêu với chả vũ, nó còn chán hơn trong club.
Trạch Niên nghiêng đầu, muốn nhìn thấy bờ cổ trắng nõn bị che khuất bởi mái tóc xõa dài. Anh không thể rời mắt khỏi người con gái trước mặt nữa rồi.
- Lỡ đến rồi, khiêu vũ một chút đã…
Trạch Niên chủ động đặt ly rượu xuống bàn, sau đó liền nắm cổ tay cô bước ra phía mọi người đang khiêu vũ. Bội Ngọc dù sao cũng muốn thử chút kĩ năng, cô cũng đã học khiêu vũ từ nhỏ nhưng vẫn chưa từng dùng đến.
Lớp váy xòe của cô bồng bềnh, tung bay mỗi khi cô xoay người. Đôi mắt Trạch Niên nhìn vào hõm cổ cô, sau đó thì chằm chằm nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Ly rượu này có vấn đề rồi sao?
Mới nãy còn cãi nhau ì trời nhưng bây giờ hình như anh không thể cưỡng lại vẻ đẹp của cô mất rồi. Khoảng cách của hai người ngày càng sát lại gần nhau, cô nhìn vào đôi môi cũng anh, sau đó liền mỉm cười, để lộ đồng điếu in trên khóe miệng.
- Anh mê tôi rồi sao?
Giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ phà vào tai Trạch Niên, cô đã có kinh nghiệm tiếp xúc với nam nhân rất lâu, đương nhiên có thể nhìn thấu một ‘‘tấm chiếu’’ mới như anh chưa từng quen ai.
- Có muốn thử một đêm không rượu không? Hửm?
Bội Ngọc lại tiếp tục lên tiếng, giọng nói lúc này lại có chút ma mị và quyến rũ. Trạch Niên không dời mắt, nở nụ nụ cười nhẹ rồi cất giọng trầm khàn của mình lên:
- Chưa đến 7 giờ, nhưng chúng ta có thể rời đi.
Bội Ngọc không nén nổi sự buồn cười, cái tên ngây thơ này nhanh vậy đã lọt vào bẫy của cô mất rồi. Những cũng chẳng hiểu sao cô lại bị thu hút bởi đôi mắt phượng hoàng của anh như vậy.
Tia mắt của mọi người rực lửa như tia sét, anh nở nhẹ nụ cười thật đẹp, chỉ muốn tiến đến gặm lấy đôi môi đỏ mọng của cô gái trước mặt như bị thôi thúc.
Bội Ngọc bước vào trong xe một cái tự nhiên. Chiếc xe màu trắng hãng Audi sang trọng đặt ở bãi xe bên trong nhà hàng. Trạch Niên ngồi bên hàng ghế lái, anh vẫn đeo lên mặt chiếc mặt nạ màu xanh ngọc, hành động tiến đến sát mặt cô có chút vội vàng trong ánh sáng từ đèn xe hơi.
Bội Ngọc nhếch mép nhẹ, chằm chằm nhìn vào đôi mắt sâu oắm của anh rồi đưa đôi tay thon dài của mình luồng qua sau gáy rồi tháo đi lớp mặt nạ che đi sóng mũi cao vút. Trạch Niên bị bàn tay của Bội Ngọc chặn miệng, anh cảm thấy có hơi khó chịu.
- Gì vậy?
- Bình tĩnh đã nào anh trai, mặt nạ của tôi còn chưa được mở…
Bội Ngọc đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình, làn da mịn màng ẩn sâu lớp mặt nạ đã hiện ra. Đôi mắt của cô có vài phần trêu chọc.
- Mới trêu vài cái đã không nhịn được rồi sao?
Trạch Niên ngơ mặt, anh nhìn chăm chăm vào môi sau đó dời lên mắt cô. Anh bị lừa rồi sao? Lại còn là đứa con gái mới đủ tuổi trưởng thành.
- Nói vậy là có ý gì? Lừa tôi hả?
Bội Ngọc lấy tay đẩy anh ra xa, sau đó chuẩn bị mở cửa bước xuống xe thì lại phát hiện đã bị khóa chặt.
- Này, anh khóa cửa sao?
Trạch Niên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên vốn có, ngã lưng ra ghế rồi nhắm chặt mắt không muốn nhìn lấy biểu cảm của cô.
- Lúc nãy tôi còn tưởng có chuyện gì nên khóa cửa cho dễ hành động, bây giờ hết hứng rồi, cũng chả muốn mở ra nữa.
Bội Ngọc tỏ vẻ ngây thơ, thà bắt ép cô trong quầy rượu đến sáng chứ cô chả muốn ngồi cạnh tên già này.
- Do anh không biết suy nghĩ thôi, tôi đời nào mà đi ngủ với anh nữa, nếu không phải biết trước anh là loại người như vậy tôi đã không phạm sai lầm.
Trạch Niên cười khinh một cái, anh đưa mắt trêu ghẹo nhìn cô, giọng nói có phần khinh bỉ:
- Nhìn lại cô mà xem, như con nít lên 3, suốt ngày đi kiếm chuyện với tôi.
Cô liếc nhìn một cái, sau đó lại chỉ tay vào mặt anh, thậm chí còn gằng giọng:
- Anh cũng khác gì tôi đâu chứ, bỏ ra ngoài người ta còn tưởng già rồi mà đi gặm cỏ non đấy.
- Tôi còn chưa tới 30 tuổi thì già trẻ cái gì chứ? Chả lẽ phải là bà già lái máy bay mới hợp gu cô hả?
- Bây giờ anh phủi tay hết mấy hành động bẩn thỉu khi nãy hả, đừng quên ai chủ động đòi hôn tôi đấy nhé.
Trạch Niên bị chọc đến tức điên, thế mà lại chẳng thể cãi lại cô gái trước mặt. Anh không nói nhiều liền đạp thắng phóng xe đi bất ngờ đến nỗi cô muốn té nhào ra phía trước. Bội Ngọc nhìn chăm chăm vào anh, cô không sợ anh làm liều, chỉ sợ anh không đền nổi tiền bồi thường và đối chất với ba mẹ của cô mà thôi.
Cô khoanh tay ngồi im lặng nhìn về con đường phía trước, mãi cho đến khi chiếc Audi trắng dừng lại tại trước cổng khách sạn của cô anh mới dừng lại.
- Gì vậy cha nội? Ăn không được cái phá cho hôi hay gì, mới hơn 7 giờ tối mắc gì đưa tôi về khách sạn chi vậy?
Trạch Niên không nói, chỉ mở cửa xe rồi kéo tay cô bước ra khỏi xe mình, sau đó mới cất lời:
- Giờ đi đâu thì đi đi, tôi lịch sự tới đây thôi, biến khỏi mắt tôi.
Anh chưa nói hết câu liền bước vào trong xe phóng đi, Bội Ngọc đang tức giận lại càng đờ người đến xanh mặt mày, cái tên điên này y hệt đứa con nít 3 tuổi hay không chứ, cô còn chưa kịp lấy chiếc mặt nạ xuống đã bị đuổi. Làm như cô muốn ngồi xe anh lắm không bằng.
Điện thoại Bội Ngọc vang lên, là Tư Hạ gọi đến, cô liền thở đều để lấy lại tinh thần rồi mới bắt máy.
‘‘Bội Ngọc?’’
- Tao đây, sao vậy?
‘‘À, tao chỉ muốn gọi để hỏi tình hình thi thôi à, bao giờ mày về lại thành phố T vậy?’’
- Hết tuần này, mà ừ, chủ nhật tao phải đi xem mắt xong mới về được, chắc là hơi trễ nên có gì tao sẽ thông báo sau nha.
‘‘Vậy cũng được, có gì kể tao nghe với nha.’’
Tư Hạ vừa nói xong liền tắt máy, chắc cậu ấy đang bận vẽ tranh cho khách đây mà. Bội Ngọc định đến club thì cảm thấy không còn hứng thú nữa nên quay lại phòng ở khách sạn để nghỉ ngơi.
Trạch Niên về đến biệt thự, nằm dài trên ghế sofa coi phim thì lại thấy cảnh nam nữ chính hôn nhau trong serie phim dài tập, trong đầu lại nhớ đến cái đêm hôm đó mà tức đến nỗi lấy tay đập đầu mình.
- Sao không nhớ cái vị hôm đó vậy trời, tức quá.
Anh cứ cố muốn nhớ lại từng chi tiết của ngày hôm đó, anh muốn biết ‘‘lần đầu’’ như thế nào. Gần 30 năm giữ gìn trong trắng để dành cho vợ tương lai, anh muốn cảm nhận nó thật sâu sắc và trân quý, nào ngờ lại bị ranh con kia cướp mất, lại còn là lúc anh say rượu mơ hồ như vậy.
Nhưng mà khoan đã…
Chẳng lẽ…Trạch Niên anh thích cô gái đó rồi sao?