" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đông Phương Thương Lam thân là công chúa, lại mưu hại hoàng tỷ, mạo phạm thần uy, thủ đoạn đê hèn, không biết hối cải. Nay tước hoàng tịch, giáng làm thứ dân, cấm túc trong vương phủ, không có lệnh không được thả ra. Khẩm thử!!!"
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Du gia âm mưu mưu hại hoàng nữ, tội đáng muôn chết. Niệm tình trước kia có nhiều công lao hạng mã nay giáng toàn tộc xuống làm thứ dân, trong vòng ba đời không được xuất sĩ. Khâm thử!!!"
Hai đạo thánh chỉ ban ra, kinh thành Phượng Bích tiếng than rợp trời.
Trong thư phòng,
" Ngươi nói xem chuyện này thật sự do Đông Phương Thương Lam làm sao?" Thương Nguyệt nghi hoặc.
Thập Nhất im lặng một lúc, mở miệng: " Thật sự." Hắn chợt tiếp: " Chỉ là..."
"Nói đi."
Thập Nhất rành rọt nói: " Bẩm chủ nhân, theo như thuộc hạ điều tra thì mưu kế này là do một mưu sĩ của tứ công chúa đề ra. Mà hắn dường như có quan hệ sâu xa với Đề đốc đại nhân Cổ Thanh Ngọc."
" Cổ Thanh Ngọc?" Hiện nay các công chúa càng lúc càng lớn, thế lực trong triều phân chia ngày càng rõ rệt. Mà Cổ Thanh Ngọc chính là thuộc tam công chúa đảng phái. Nàng nói: " Như vậy Đông Phương Thương Tuyết là người đứng sau màn?"
Phải biết Thái nữ ngã xuống, ngoài mặt nhìn thì Đông Phương Thương Tuyết và Đông Phương Thương Lam ngang hàng nhưng Đông Phương Thương Lam trong triều chưa giành được công lao gì lớn, tính tình đa nghi, manh động, không được Đông Phương Diệu yêu thích, Nếu nàng là Đông Phương Thương Tuyết, diệu kế một mũi tên trúng hai đích này nàng sẽ sử dụng lên người thất công chúa Đông Phương Thương Lạc.
Đông Phương Thương Lạc, nữ nhi của Phượng quân Âu Dương Thế Hoa, mẫu tộc hùng mạnh, từ nhỏ thông tuệ, từng xuất ra "Lạc Thiên phú" khiến thiên hạ chấn động, trong văn đàn rất có tiếng nói. So sánh với Đông Phương Thương Lam, Thái nữ ngã xuống nàng ta mới là đối thủ đáng sợ nhất của Đông Phương Thương Tuyết.
Giống như hiểu suy nghĩ của Thương Nguyệt, Thập Nhất lập tức nói: " Thuộc hạ cũng nghĩ giống như công chúa nên mấy ngày trước đã điều tra thân thế của mưu sĩ kia sâu hơn một chút mới biết có một hạ nhân trong nhà của y ba năm nay mỗi năm đều đúng ngày mùng 9 tháng 2 đến hiệu thuốc Âu Dương gia bốc thuốc, mỗi lần đều bốc đúng nửa cân thuốc thương hàn, thời gian bốc vừa vặn một khắc (15 phút)."
Thương Nguyệt gõ lên bàn mấy tiếng.
" Bởi vì hiệu thuốc Âu Dương gia đông người nên người đến bốc thuốc đều phải xếp hàng, từ lúc xếp hàng đến lúc bốc thuốc xong cho dù nhanh chóng đến mấy cũng phải mất hơn một khắc bốn phần thời gian khoảng 20 phút). Tên hạ nhân này chỉ mất đúng một khắc, có chút kỳ lạ." Thập Nhất không nhanh không chậm nói.
Thương Nguyệt đưa mắt nhìn Thập Nhất, không nghĩ tới ám vệ này của nàng làm việc lại kỹ càng như vậy, xem ra một giọt nước cũng khó lọt khỏi mắt hắn.
" Âu Dương Thế Hoa quả nhiên không đơn giản." Thương Nguyệt nhàn nhạt nói. Chuẩn bị ba năm, vòng vòng vèo vèo chỉ chờ thời cơ Thái nữ ngã xuống. Đây không chỉ thắng ở mưu kế mà còn thắng ở sự kiên nhẫn.
Thập Nhất bỗng ngẩn lên: " Chủ nhân, có cần thuộc hạ thả chút tin tức cho ám vệ của hoàng thượng không?"
Nàng khẽ cười, xua tay nói: " Ta và ngươi đều thấy kỳ lạ lẽ nào mẫu hoàng không thấy lạ sao? Bà ấy đã nguyện ý buông tay, chúng ta cũng không nên tiếp tục khuấy đục." Đông Phương Diệu có thể trị vì hơn hai mươi năm lẽ nào thủ đoạn còn thua kém đám người Âu Dương Thế Hoa sao? Xem ra bà ấy vẫn chưa muốn động đến Âu Dương gia.
Thập Nhất im lặng.
Nàng chợt nói: " Ngươi giúp ta điều tra xem một chút về các thế lực trong triều hiện tại, nhất là động tĩnh của tam đại thế gia."
" Thuộc hạ tuân mệnh."
Ba ngày sau
Thiên Âm Tự cách kinh thành hai mươi dặm về phía Bắc, nơi này chính là quốc tự của Phỉ quốc. Tương truyền ngàn năm trước Thái tổ hoàng đế Đông Phương Doanh đương lúc chinh chiến đi ngang qua đây được một vị lão tăng xem mệnh phán rằng: " Phượng muốn bay cao, ắt thành đại nghiệp."
Đông Phương Doanh lúc đó nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi bà bình định thiên hạ lập ra Phỉ quốc mới nhớ lại tiên đoán liền cho xây dựng Thiên Âm Tự còn đưa một đôi kim phượng hoàng vào để thờ phụng, từ đó phượng hoàng đồ trở thành linh vật biểu tượng của Phỉ quốc, cũng là của Thiên Âm Tự.
Phụ phi của Thương Nguyệt gọi là Thái Cơ, không ai biết ông xuất thân từ đâu, chỉ biết ông là theo Đông Phương Diệu từ bên ngoài tiến vào cung.
Có người nói, ông là danh kỹ thanh lâu được Đông Phương Diệu ưa thích. Có người nói, ông xuất thân giang hồ tay chân thô lậu chỉ có chút công phu mèo cào. Lại nói, ông vốn là công tử danh gia bởi vì theo Đông Phương Diệu mà từ bỏ gia tộc, còn nói gia tộc của ông xuất phát từ phía Đông, là nước Cẩn hay nước Minh thì không ai biết.
Thời điểm còn sống ông cũng chưa từng nói với Đông Phương Thương Nguyệt về thân thế của ông, sau khi lìa đời chỉ để lại năm trăm ám vệ tùy nàng ta sai sử. Bí mật về thân thế Cơ phi cũng chìm vào quên lãng.
Tuân lệnh Đông Phương Diệu, ngày hai 26 tháng 3 Thương Nguyệt mang theo một đoàn người đi đến Thiên Âm Tự cầu siêu cho phụ phi Thái Cơ của nàng.
" Bẩm công chúa, đã tới Thiên Âm tự." Thanh Thủy vén rèm gấm lên, nói.
Thương Nguyệt gật đầu, bước ra khỏi xe ngựa. Nàng đưa mắt nhìn lên, trong lòng chấn động.
Thiên Âm Tự không hổ danh là quốc tự, chỉ thấy kiến trúc hùng vĩ mênh mông, tất cả đều là được làm từ gỗ tùng, sơn màu đỏ thẫm. Từ mái ngói, rường cột thậm chí đơn giản là viên đá bên đường cũng đều được sắp xếp một cách công phu, điêu khắc tỉ mỉ so sánh với hoàng cung đại nội cũng không kém là bao.
" Lão nạp khấu kiến công chúa." Người tới tiếp đón nàng là một lão tăng tầm khoảng bảy mươi, khuôn mặt hiền từ phật hiệu Trì Ngộ.
Thương Nguyệt mỉm cười: " Đại sư không cần câu nệ." Nói ra thật lạ, Phỉ quốc lấy nữ vi tôn nhưng chỉ riêng Thiên Âm Tự tất cả các đời trụ trì đều là nam mà cũng chỉ thu nạp nam đồ đệ mà thôi. Có lẽ đây chính là ân điển Thái tổ ban cho vị lão tăng năm xưa xem mệnh cho bà.
Bước vào bên trong tự, Thương Nguyệt liền ngửi thấy một mùi thơm đàn hương nhẹ dịu khiến lòng nàng bỗng chốc thoải mái. Nàng mỉm cười nói: "Sắp tới lễ cầu siêu cho phụ phi phải làm phiền đại sư nhiều rồi.
Trì Ngộ lắc đầu: "Lão nạp không dám. Đây là việc lão nạp nên làm mà thôi." Trì Ngộ biết Thương Nguyệt là lần đầu tiên đến Thiên Âm Tự nên dẫn nàng đi thăm từng nơi, mỗi một thứ đều nói vô cùng tỉ mỉ.
Đương lúc này, một tiểu hòa thượng đi vào thì thầm bên tai Trì Ngộ.
Khuôn mặt lão như bừng tỉnh, đưa mắt nhìn nàng tựa hồ như suy ngẫm gì đó: " Bẩm công chúa, sư thúc của lão nạp từ bên ngoài trở về muốn mời công chúa đến Tâm đường một chuyến."
Trước khi đến đây Thương Nguyệt đã tìm hiểu sơ về Thiên Âm Tự, biết được tuy hiện tại trụ trì của Thiên Âm Tự là đại sư Trí Năng nhưng vị tăng nhân nổi tiếng nhất lại là Trí Duệ. Người này sở thích vân du nhưng rất được các vị vương tôn săn đón. Thậm chí mỗi một phủ đệ ở kinh thành đều cử một người đến Thiên Âm Tự chờ sẵn chỉ cần nghe tin Trí Duệ đại sư trở về liền lập tức đến gặp, hi vọng xin được một câu phán từ lão.
Nàng cười nhẹ: " Mời đại sư dẫn đường." Kiếp trước nàng vô thần vô phật, nay nàng lại muốn xem xem thần tăng của Phỉ quốc bộ dạng như thế nào.
Tâm đường là một trong lục đường của Thiên Âm Tự. So sánh với năm đường kia thì Tâm đường dường như có chút hoang phế.
Trí Duệ đại sư ít khi gặp người, ngay cả Trì Ngộ cũng không ngoại lệ, ông chỉ cho một mình Thương Nguyệt đi vào phật đường.
Mùi đàn hương nhẹ dịu, trên phản là một vị lão nhân râu trắng, khuôn mặt tĩnh lặng. Ông ngồi đó an tĩnh, lạnh nhạt tựa như tất cả thế gian đều không liên quan đến mình,
Thương Nguyệt lẳng lặng nhìn ông, không mở miệng, không cầu kiến, thản nhiên đứng đó.
"Mười sáu năm trước sau khi hoàng thượng hạ sinh công chúa, Cơ phi có đưa lão nạp xem qua mệnh của người. Lúc đó công chúa mệnh đoạn, đừng nói là phượng hoàng cho dù làm một con công cũng không xứng." Rất lâu, rất lâu sau Trí Duệ mới mở miệng, thanh âm trầm trầm.
Thương Nguyệt cười một tiếng: " Bây giờ thì sao?"
Trí Duệ mở một đôi mắt thâm sâu, đồng tử giống như mờ mịt lại giống như nhìn thấu thế sự xoay vần, nói: "Công chúa hiện tại thần sắc thanh sản, khí tràng cao ngạo, phượng uy thức tỉnh. Đáng tiếc..."
"Hửm?" Nàng nhướng mày.
" Người tâm quá nặng, phượng khởi bất phi ( phượng cất cánh nhưng không bay được)." Lão nói, thanh âm lạnh nhạt.
Thương Nguyệt "ha" một tiếng rồi cười to, thanh âm lanh lảnh vang dội. Đám người Trì Ngộ đứng bên ngoài Tâm đường cũng không khỏi giật mình, điều gì khiến ngũ công chúa cười sảng khoái như vậy?
Cười xong, nàng nhếch môi lạnh nhạt: " Đa tạ Trí Duệ đại sư chỉ điểm, bất quá bổn công chúa thật sự không cần cái phượng uy đó." Nàng dừng một chút: " Ta cần là thần uy, thần chấn thiên hạ không phải phượng uy của đất nước nhỏ bé này." Nói, nàng liền quay lưng rời đi, không hề nhìn Trí Duệ thêm một lần nào nữa.
Trí Duệ thoáng mở mắt, ông nhìn theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm: " Thái Cơ, họa khởi."
Rất nhanh tin tức Thương Nguyệt được Trí Duệ đại sư mời gặp đã lan truyền, có người suy đoán, có người ghen tỵ cũng có người muốn bỏ đá xuống giếng.