Đông Phương Thương Tuyết cau mày đi đi lại lại, xung quanh là bảy vị mưu sĩ khuôn mặt cũng không khá hơn nàng ta là mấy.
Một vị mưu sĩ áo lam đưa mắt nhìn Đông Phương Thương Tuyết tựa như suy nghĩ rồi đứng dậy: " Bẩm vương gia, thần có lời muốn nói."
Đông Phương Thương Tuyết vội vàng: " Tuân Do cứ nói."
"Thật ra chuyến này ngũ công chúa đi thực sự là thích hợp nhất." Tuân Do khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt đầy mưu trí.
Đông Phương Thương Tuyết nhíu mày: "Lẽ nào bổn vương không bằng nó?"
Tuân Do lắc đầu, cười nói: "Tất nhiên không phải. Vương gia nghĩ xem Ngụy Văn quốc là nước thế nào? Mà vương gia lại là thế nào? Một nước nhỏ bé như vậy xứng đáng để vương gia ra tay sao?"
" Ý ngươi là?" Đông Phương Thương Tuyết giật mình.
Tuân Do tiếp tục nói: " Hoàng thượng chí lớn, mấy năm nay luôn chiêu binh mãi mã ý đồ mở rộng bờ cõi. Mà Ngụy Văn quốc lúc này mục nát, hoàng thượng phái ngũ công chúa đi chẳng qua là muốn phô trương thanh thế. Ngài nói xem, ngũ công chúa một bao cỏ như vậy còn có thể đánh thắng trận thì các nước sẽ nhìn Phỉ quốc chúng ta như thế nào?"
Tuân Do liếc Đông Phương Thương Tuyết một cái: " Vả lại ngũ công chúa xuất chinh đối với ngài cho dù không có lợi cũng sẽ không có hại."
Thái nữ ngã xuống, đừng nói tới Đông Phương Thương Lạc có cả Âu Dương thế gia sau lưng mà ngay cả phụ tộc của đại công chúa, bát công chúa cũng đều rục rịch. Còn Đông Phương Thương Nguyệt? Nàng ta không có cái gì cả!!! Cho dù trận này đánh thắng triều đình bất quá liền có thêm một vị vương gia nhàn hạ mà thôi!
Mấy vị mưu sĩ khác gật gù: " Đúng vậy."
Đông Phương Thương Tuyết nghe vậy suy đi nghĩ lại rốt cuộc nói: "Hừ, tiện nghi cho tiện nhân đó!"
Tháng tư năm Diêu Hoàng thứ 21, Bình Ngụy Vương mang theo 20 vạn đại quân tiến về phía Bắc phạt Ngụy, mở đầu một thời đại đầy khói lửa của thất quốc.
Đại quân đi suốt bảy ngày bảy đêm cuối cùng cũng đến Loa thành, biên giới giữa Phỉ quốc và Ngụy Văn quốc.
Dưới ánh lửa bập bùng, Thương Nguyệt lấy cây gỗ nhỏ chọc vào trong đống lửa làm chúng bùng lên ánh khói, nàng chợt nói: " Các ngươi hối hận không?"
Bên cạnh Thương Nguyệt là bốn vị phó tướng Phong, Hoa, Tuyết Nguyệt. Trước đó nàng đã ban cho bọn họ thêm một tự "Chiêu" sau này liền gọi Chiêu Phong, Chiêu Hoa, Chiêu Tuyết và Chiêu Nguyệt.
Bốn người bọn họ tuy đều mang một vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ở chung mấy ngày nàng cơ bản đã hiểu được: Chiêu Phong lạnh nhạt mà an tĩnh, Chiêu Hoa lạnh nhạt mà nhanh trí, Chiêu Tuyết lạnh nhạt mà lạnh lùng, Chiêu Nguyệt lạnh nhạt mà đơn thuần. Bốn người bọn họ chính là tâm huyết cả đời này của phụ phi nàng.
"Chỉ cần chủ nhân nhớ lời hứa với chúng ta là được." Người mở miệng là Chiêu Phong. Mặc dù bọn họ đều là thuộc hạ của Thương Nguyệt nhưng đó là với thân phận ám vệ mà thôi, bọn họ thà vĩnh viễn ở trong bóng tối cũng không muốn bước ra nhìn thế cục loạn lạc này.
Thế nhưng, nàng đã hứa. Một lời hứa, đánh động nhân tâm.
Thương Nguyệt mỉm cười: "Đời này có các ngươi phò tá, định thiên hạ còn khó sao?" Vừa nói nàng vừa lấy ly rượu dưới đất đưa lên trước đống lửa.
Bốn người kia cũng lần lượt đưa lên.
Giang sơn ngư hỏa uyển chuyển
Thiên thu như mộng
Đối tửu ca
Định thiên hạ!
Trong lều trại, Thương Nguyệt vận một bộ giáp bào màu bạc, tóc nàng cột cao, một phượng mâu tinh anh rực sáng khiến người đối diện không kiềm được mà kinh sợ.
Phía dưới Chiêu Phong và Chiêu Tuyết đứng đầu hai hàng, tiếp đó là Chiêu Hoa và Chiêu Nguyệt. Mặc dù Thương Nguyệt không chọn các vị mãnh tướng đi theo nhưng trong binh mấy ngày dựa theo tình báo của Thập Nhất nàng cũng đã nâng vị cho mấy người đưa lên làm Hiệu sư ( lãnh đạo hai ngàn binh).
Thương Nguyệt đưa mắt nhìn bản đồ trên bàn rồi nói: " Trận này các ngươi nghĩ đánh như thế nào?"
Theo như tình báo Ngụy Văn quốc hiện tại chỉ có hơn 8 vạn binh mã, cho dù gom góp gom góp bất quá là thêm 2 vạn mà thôi. Hai mươi vạn đánh với 10 vạn còn phải hỏi đánh thế nào?
Một vị Hiệu sư mặc giáp bào màu xanh, thân thể cao lớn, thô to bước lên nói: " Bẩm vương gia, tất nhiên phải đánh nhanh thắng nhanh, đánh cho chúng tan nát!" Rõ ràng là một nữ nhân nhưng thanh âm của nàng ta lại ồm ồm, thô lậu.
" Đúng vậy! Đánh cho chúng phải đái ra quần!" Một Hiệu sư khác vỗ ngực nói.
Thương Nguyệt nheo mắt song bỗng cười to, thanh âm lanh lảnh, sảng khoái. Đám Hiệu sư ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta hiển nhiên là không biết có phải bọn họ đã nói sai gì không, dù sao bọn họ xuất thân đều là mãng nữ thô lỗ, bất ngờ được phong Hiệu sư nên muốn thể hiện cho vị vương gia này thấy sức lực của bọn họ a.
Cười xong, Thương Nguyệt trầm giọng: " Chiêu Phong nghe lệnh!"
" Có!"
"Lệnh ngươi mang theo 1 vạn quân đánh cướp lương thảo Ngụy quân ở Yến Kinh."
"Thuộc hạ rõ!"
" Chiêu Tuyết nghe lệnh!"
" Có thuộc hạ!"
"Lệnh ngươi mang theo 1 vạn quân cắt đuôi viện binh Ngụy quân ở Hán Dương."
" Rõ!"
Thương Nguyệt tủm tỉm cười cất bước đi xuống: " Ngụy Văn quốc tổng cộng có mười hai thành trì trong đó có năm thành trì gần với Ngụy Kinh chắc chắn Ngụy Thành sẽ trấn giữ vững chắc, chúng ta liền tấn công 6 thành trì còn lại. Các ngươi mỗi người một đạo chia ra hành quân."
Thanh âm nàng giống như mang theo ma lực: " Đạo thứ nhất chiếm đánh Hán Dương, Chiêu Hoa thống lĩnh."
"Rõ!!!"
" Đạo thứ hai chiếm đánh Biện Thành, Chiêu Nguyệt thống lĩnh."
"Rõ!!!"
" Đạo thứ ba chiếm đánh Ngọc Trì, Ngưu Hiệu sư thống lĩnh."
Ngưu Hiệu sư chính là nữ nhân mặc giáp bào xanh, nàng ta mừng rỡ: "Rõ!!!"
Đạo thứ tư...
Đạo thứ năm...
Ha! Hai mươi vạn đánh mười vạn há chỉ đánh nhanh thắng nhanh? Không phải Đông Phương Diệu muốn phô trương thanh thế sao? Nàng một lúc đoạt sáu thành trì xem thử vị hoàng tử tinh thông mưu lược Ngụy Thành sẽ xử trí ra sao!!!
Thương Nguyệt nói là làm, ngay trong đêm tứ tướng cùng các vị Hiệu sư chia ra hành quân. Thương Nguyệt như cũ đóng quân tại Loa thành, mở tiệc rượu thâu đêm.
Giờ Mão ngày 12 tháng 4 năm Diệu Hoàng, gió Đông nổi lên, không cần tín hiệu, tám vạn Phỉ quân giống như từ dưới đất trồi lên, khí thôn ngưu mãng đánh chiếm sáu thành trì của Ngụy Văn quốc, thiên hạ chấn động!
Lương thảo bị cướp, viện binh không có, sáu thành trì bỗng chốc trở thành vật trong túi của Phỉ quân, Ngụy Văn Vương nghe tin ngay trong triều đường liền phun ra một ngụm máu.
" Ngươi vô sỉ!" Hoàng tử Ngụy Thành cưỡi ngựa trước tam quân, thân cao dong dỏng, khóe mắt hằn lên tia máu không nhịn được mà mắng Thương Nguyệt.
Còn có thể không mắng sao? Nhân gia người ta dùng 5 vạn binh cố thủ biên thành Kiến An, ngày đêm suy nghĩ mưu kế, ngày đêm tự đặt câu hỏi: " Nếu Phỉ quân tiến đánh thì phải làm sao?"
Vậy mà...
Ngươi đi đường vòng đánh chiếm của nhân gia 6 thành trì...
Thương Nguyệt cưỡi hắc mã, thân một tiêu sái phong lưu, khóe môi như cũ nhếch lên một nụ cười kinh diễm. Quân binh Ngụy Văn quốc mặc dù căm ghét nhưng cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ.
Xán như xuân hoa, kiều như thu nguyệt
"Ồ, lẽ nào Thương Nguyệt ta từng nói sẽ chiếm đánh Kiến An đầu tiên sao?" Nàng tựa tiếu phi tiếu, phượng mâu huyễn hoặc.
" Ngươi..." Ngụy Thành nghiến răng.
Tịch An - mãnh tướng dưới trướng Ngụy Thành vội vàng ngăn cản: " Ngài bĩnh tĩnh, đừng để trúng kế của ả."
Ngụy Thành mím môi, miễn cưỡng nuốt giận, lớn giọng nói: "Phỉ quốc các ngươi lấy lớn hiếp mạnh, ỷ đông hiếp yếu. Nếu không sợ chúng ta liền lấy 1 đấu 1."
Đây chính là quy củ trong chiến trận, mục đích làm tăng sĩ khí tam quân.
" Được thôi." Thương Nguyệt cười mỉa: " Chiêu Nguyệt, ngươi lên."
" Rõ!" Chiêu Nguyệt lập tức thúc ngựa đi lên. Trong tứ tướng thì Chiêu Nguyệt là nữ tử duy nhất, dáng người nàng hơi thấp, khuôn mặt non nớt.
Ngụy Thành nhíu mày, hiển nhiên hắn không có bất kỳ thông tin gì về nàng ta. Hắn nói: " Tịch An, ngươi lên." Sở dĩ hắn có thể vực dậy Ngụy Văn quốc mục nát chính là tâm tư tinh tế của hắn, hắn sẽ không vì vẻ ngoài của Chiêu Nguyệt mà đánh giá thấp nàng ta.
Chỉ cần Tịch An thắng, trận này liền có hi vọng.
Trống trận vang lên.
Tam quân im lặng.
Chiêu Nguyệt tay cầm trường đao, thúc ngựa lao tới, một đao này vung ra khí trọng thiên mang!
Tịch An hoảng hốt vội vàng rút kiếm ra đỡ.
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, kiếm của Tịch An bỗng gãy làm hai. Chiêu Nguyệt mặt tĩnh như nước, thần thái lạnh nhạt, nàng ta vung thêm một đao đầu Tịch An đã lìa khỏi cổ.
Tam quân khiếp sợ.
Ngụy Thành bên kia rùng mình một cái, Phỉ quốc khi nào có thêm mãnh tướng bậc này! Hắn xuyên qua tam quân nhìn chòng chọc Thương Nguyệt.
Nàng cũng nhìn thẳng vào hắn, mặt đối mặt rồi chợt nhếch môi cười, nụ cười ấy như ma họa khiến Ngụy Thành xụi lơ.
Ngụy Văn quốc, phải diệt rồi.