- "Phi. Ta khinh. Cầu ngươi? Nằm mơ đi." - Nữ tử tựa nằm dưới nền đất nhếch môi cười lạnh.
Chát...chát...hai bên má nữ tử đỏ ửng, đau rát.
- "Hừ, ngươi lại dám nói vậy với Lục Kì Vân ta. Chán sống rồi sao?"
Lục Kì Vân tức giận nghiến răng.Tay tăng thêm lực bóp mạnh cằm nữ tử kia ép hướng mắt về mình.
- "Người, đem ả ta nhốt lại vào mật thất. Cấm được hé môi ra nửa lời. Bằng không, lão gia mà biết các ngươi chờ chết đi."
Đám hạ nhân gật gù toát mồ hôi lạnh chạy đến đưa nữ tử đi. Vị phu nhân này, rõ ràng chỉ là tiểu thiếp thứ mười ba của Lâm lão gia. Cậy mình đang có thai, chẳng những thừa lúc lão gia đi vắng ức hiếp tam tiểu thư còn tự ý phạt bọn hạ nhân đủ thứ.
- "Lục Kì Vân, Lâm Thanh Thanh ta, chỉ cần thoát ra khỏi đây được, ngươi - chờ.chết.đi." - Nữ tử cắn răng.
----------------------------
- "Haiz. Biết đi đâu về đâu đây?"
Thuỷ Vũ Băng uấn éo, dãn xương cốt. Sư phụ bắt bọn nàng ra Cốc. Haiz. Vốn nàng còn muốn hai năm nữa - nàng và Vũ Tuyết mười bảy tuổi mới xuất Cốc ngao du tứ hải thực hiện giấc mơ anh hùng của mình... Nghĩ đâu cuộc sống biến đổi nhanh tới vậy. Chỉ trong nháy mắt.
- "Chịu" - Thủy Vũ Tuyết lười biếng nằm ườn dưới gốc cây.
- "Ha, cổ đại không khí trong lành như vầy, không chơi thì phí a. Trong Cốc lâu như vậy chỉ núi với thảo dược." - Nàng đáp.
- "Ăn đã a. Ta đói muốn rụng dạ dày rồi." - Thủy Vũ Tuyết nham hiểm nhìn nha đầu đang hoá trang.
- "Lão phu nhân a, ta đâu có bạc đâu ạ"
Khoé môi nàng giật giật. Vị "bằng hữu" này, chỉ biết hút máu nàng thôi a. Xuất đảo sư phụ keo kiệt cũng chỉ cho mỗi người vài lượng bạc mà đã hơn ba tháng rồi. Tiểu Tuyết đáng chết kia chỉ dùng bạc của nàng hết ăn rồi lại ăn.
- "Hảo hảo, đêm nay động tay chân đi a." - Nhảy lên cây nằm hóng mát, Thủy Vũ Băng đề nghị.
- "Hảo. Ta đáp ứng ngươi. Về nhà trọ đi." - Thủy Vũ Tuyết đứng dậy phủi lá cây trên y phục, bay đi.
- "Vũ Tuyết đừng bỏ ta a." - Nàng phi thân đuổi theo.
Hai bóng dáng huyết y và bạch y phóng vụt như hai con chim bay múa trên trời.
Phủ thừa tướng - Lâm phủ.
- "Kì Vân, nàng đừng tức giận, kẻo động thai khí a." - Nam nhân trường bào xanh ngoài năm mươi ngũ quan khôi ngô, thân toả khí phách ân cần dỗ nữ tử ngồi trong lòng.
- "Lão gia. Chàng xem, tam tiểu thư khi dễ ta a, ta thì không để tâm nhưng chàng phải lấy công bằng cho nhi tử của chúng ta. Dù sao đây cũng là cốt nhục của chàng, là bát thiếu gia của họ Lâm, đệ đệ của Thanh Thanh a, làm sao..." Không nói hết lời nữ tử đã đưa khăn tay lên chấm nước mắt, giọng uất ức, bất cứ người nam nhân nào cũng không khỏi không thương cảm, động lòng.
- "Ta lấy công bằng cho nàng cùng hài tử, Vân nhi nàng nói xem Thanh nhi khi dễ nàng thế nào?" - Lâm Thanh Phục đưa tay ôm lấy thiếp của mình hằn giọng hỏi.
Đạt được chủ đích, Lục Kì Vân đưa tay véo đùi mình một cái, cắn răng nặn ra nước mắt, kể lể.
- "Thanh Thanh...hức... Thanh Thanh nàng ta nói thiếp không xứng là phu nhân của phủ thừa tướng, bất quá thiếp chỉ là... chỉ là thị thiếp thứ mười ba của chàng. Lâm phủ còn một vị phu nhân cùng mười một tiểu thiếp nữa, thiếp...còn có nói nhi tử của thiếp chỉ là con hoang. Hức Hức."
- "Hỗn láo. Để ta đi dạy nó một bài học." - Lâm thừa tướng đứng bật dậy hướng Tây Uyển bước tới.
- "Phụ thân."
Nam nhân gương mặt tuấn mỹ bước vào, hướng Lâm Thanh Phục nhẹ cúi đầu.
- "Lâm Kì, ngươi về đúng lúc lắm. Mau dạy lại tam muội của ngươi, dám khi dễ nương của nó. Đây là lễ giáo gì a. - Lâm Thanh Phục chỉ tay vào mặt Lâm Kì dạy.
- "Nương? Nương ta là đại phu nhân Lâm phủ, thứ lỗi Kì nhi không hiểu phụ thân đang nói tới vị nào?" - Lâm Kì nhìn Lâm Thanh Phục châm chọc.
- "Ngươi" Lâm lão gia nghẹn họng.
- "Phụ thân, tam muội khi dễ thị thiếp của người là Thanh nhi không đúng. Nhưng người xem,Lục Kì Vân kém Kì nhi hai tuổi.Thị thiếp của Lâm thừa tướng lại kém đại thiếu gia thừa tướng phủ hai tuổi, làm sao chấp nhận nổi đây?"
Lâm Kì lên tiếng, cố ý kéo dài hai chữ "thị thiếp"
-"Ngươi...Dù sao hôm nay ta nhất định dạy nó thế nào là lễ nghĩa.Hừ."
Lâm Thanh Phục nghẹn họng, tức giận phủi tay đi.