Dạ Nguyệt nhìn những biến đổi trong mắt nó, dùng bàn tay đặt lên đầu nó, như một nghi thức, lạnh nhạt hỏi:
– Ước muốn lớn nhất của ngươi là gì?
Bàn tay nữ tử ngoài ý muốn ấm áp khác hẳn với con người của nàng làm cho Thượng Kỳ giật mình ngơ ngác. Chút cảm xúc ấm áp lưu chuyển trên đầu nó chưa đến 3 giây thì biến mất làm cho nó bất giác thấy hụt hẫng mất mát, chỉ là theo bản năng, bật thốt lên:
– Thống nhất thiên hạ!
Dạ Nguyệt không nói gì, Thượng Kỳ càng không biết cảm xúc của nàng, chỉ là không hiểu sao nó hơi thấp thỏm, dường như sợ Dạ Nguyệt ghét bỏ ý tưởng này của nó.
Dạ Nguyệt không nói gì, xoay người rời đi, để lại cho nó 1 bóng lưng thanh lãnh.
Thượng Kỳ dường như thở phào nhẹ nhõm, lại như cũ có vài phần mất mát. Nó nói không đúng sao, phụ hoàng mẫu hậu cùng tất cả mọi người đều nói sứ mệnh của nó là thống nhất thiên hạ, lưu danh sử sách, nó sẽ trở thành đế vương duy nhất trong lịch sử, lưu danh muôn đời!
Nhưng là… tại sao sư phụ lại không nói gì a, có phải ghét bỏ ý tưởng này của nó hay không? Lần đầu tiên trong đời Thượng Kỳ hoài nghi về vấn đề này.
Sáng hôm sau bầu trời vẫn như cũ âm u, nhưng lại rất thích hợp để tập luyện. Thượng Kỳ mặc một bộ y phục rất gọn nhẹ dành cho huấn luyện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo chọc người yêu thích, nhưng thật đáng tiếc người được định là yêu thích lại đứng trước mặt nó lạnh nhạt điểm tay lên dãy núi phía đối diện, tàn khốc mà thờ ơ, ra lệnh:
– Trong ngày hôm nay, leo hết ngọn núi đó rồi trở về. Đến giờ thân phải có mặt ở đây!
Thượng Kỳ nhìn dãy núi ở phía kia, mắt trừng to, bĩu môi không dám nói gì, chỉ gật gật đầu, nó biết nó không thể giành lấy một chút đồng tình của nữ nhân này. 1 tháng qua nếm trải biết bao sự độc ác tuyệt tình của nữ nhân này, nó còn không hiểu hay sao!
– Bắt đầu đi!
Thân thể nhỏ bé nhanh nhẹn biến mất khỏi tầm mắt của Dạ Nguyệt, 1 tháng huấn luyện tàn khốc này, đã làm cho sức mạnh và tốc độ của nó tăng lên nhiều lắm, nhất là dòng máu đang chảy trong cơ thể nó kia, làm cho khả năng chịu đựng của nó tăng gấp mấy lần người bình thường. Ban đầu Dạ Nguyệt cũng có hơi ngạc nhiên, bởi vì huấn luyện tàn khốc này thật sự không phải dành cho người mới nhập, chỉ có thể là đã huấn luyện qua mới có thể chịu được, chứ nói chi là 1 tiểu hoàng tử ăn no mặc ấm chịu hàng ngàn sủng ái đi mấy trăm mét cũng có kiệu nâng.
Trong sân có một gốc hồng mai, hoa nở rộ diễm lệ, nhìn lên bầu trời, như có ai đó cố tình vẩy mực đỏ lên, từng cánh hoa phi vũ trong gió, cuộn tròn xoay vòng thành những vũ khúc đẹp mắt, sau đó run rẩy trong gió, quyến luyến trong không trung, như đang khẽ nỉ non gì đó với cơn gió vô tình kia, cuối cùng lặng lẽ đáp xuống mặt đất lạnh lẽo kia, kết thúc sinh mệnh đã từng diễm lệ rực rỡ của nó, nhanh chóng héo tàn!
Như cuộc đời của một con người vậy!
Dạ Nguyệt nâng chén trà, lặng yên thưởng thức, hương trà vấn vương nơi chóp mũi, vị trà hơi chát thoang thoảng lại tràn ngập cả khuôn miệng, xuống cổ họng đọng lại một chút ngọt, sau đó xuống bụng thì lưu lại một mùi vị thanh lãnh thơm ngát.
Nữ tử ngồi đó, từng cử động đều toát lên khí chất cao ngạo tôn quý tột cùng, như đã ăn sâu vào trong cốt tủy. Từng cánh hồng mai đỏ như máu vương vấn trên suối tóc đen tuyền của nữ tử, như dệt hoa trên gấm, sự đối lập về màu sắc này vô hình đánh sâu vào thị giác, mỹ đến kinh người!
Thời gian chậm rãi trôi, bầu trời dần dần tối lại, nữ tử tự bao giờ ngả người trên tháp quý phi an ổn ngủ, cho đến khi cảm nhận được thứ gì đó, mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của nàng xuyên qua tấm vải nhìn đến bên ngoài, chất liệu dải băng bịt mắt này tốt lắm, là vật hiếm có, có thể ngăn chặn ánh nắng mặt trời lại vẫn có thể nhìn rõ mọi tình cảnh bên ngoài. Đập vào mắt là bóng dáng nhỏ nhắn tồi tàn của tiểu hài tử, hô hấp nặng nề, đôi chân run rẩy, không quá 3 giây liền ngã khụy xuống đất, quần áo trên người rách tả tơi, ẩn ẩn còn nhìn thấy được rất nhiều vết thương đang rỉ máu. Nó mệt mỏi nằm dưới đất, nói đúng hơn là không còn sức lực để đứng, thân thể nhỏ bé run rẩy một chút, sau đó yên lặng.
– Chưa chết! Tạm được!
Thanh âm lạnh nhạt của Dạ Nguyệt làm thân hình nhỏ bé cứng đờ một lát, nếu nhìn vào sẽ cho rằng dường như nàng không nhìn thấy, nếu không thì tại sao có thể tàn nhẫn vô tình đến như vậy, nhưng là Thượng kỳ biết, Dạ Nguyệt chính là lãnh khốc đến như vậy, lạnh nhạt đến không có một tia cảm xúc. Nữ tử này… luôn như thế…
– Nếu đứng ở đây là kẻ thù của ngươi, ngươi chắc chắn đã chết!
Thượng Kỳ giương đôi mắt đen láy vì mệt mỏi mà ảm đạm đi không ít, ánh nhìn mông lung mờ mịt hướng về nữ tử. Dạ Nguyệt hờ hững nhìn nó, nó nghe được tên của mình toát ra từ khóe môi vô tình kia:
– Thượng Kỳ!
Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt gọi tên của nó, không hiểu sao âm thanh lạnh nhạt của nàng giờ khắc này lại làm cho người ta cảm thấy an lòng đến như vậy, tựa hồ không có bất kì điều gì có thể lay động được cảm xúc của nàng, ánh mắt xinh đẹp của hài tử thoáng qua một chút an tâm. Mặc dù Dạ Nguyệt lạnh nhạt vô tình ra sao thì không thể phủ nhận, ở bên cạnh nàng nó luôn cảm thấy an toàn, còn có chút bình yên mà ở hoàng cung không bao giờ có, cảm thấy thế giới như lặng yên, thời gian như dừng lại, thứ cảm giác này làm cho người ta bất giác mê luyến, không nỡ tách rời!
Thượng Kỳ bởi vì ý nghĩ này vô thức toát ra làm cho hoảng loạn, nhưng nó mới chỉ là một hài tử, sống trong nhung lụa xa hoa, được bảo vệ khỏi những gió tanh mưa máu, thủ đoạn bẩn thỉu, nó không hiểu, nên chỉ lặng lẽ chấp nhận. Chỉ là lời nói tiếp theo của nữ tử, lại đem thế giới nhỏ tươi xinh đẹp lộng lẫy từ khi sinh ra đến giờ của nó đánh nát, đem nó bắt đầu kéo vào thế giới hắc ám.
– Trong thế giới này, bất kỳ ai cũng có thể trở thành kẻ thù của ngươi, bằng hữu của ngươi, người thân của ngươi, những người nói sẽ trung thành với ngươi, đều có thể khi ngươi máu tươi đầm đìa, đâm ngươi một đao, ở thời điểm ngươi đứng bên bờ vực thẳm, lặng lẽ mỉm cười đẩy ngươi, làm cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ không gian, theo từng lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, theo huyết mạch thẩm thấu vào tận trong tim, đem cả thân hình nhỏ bé của nó đông lạnh lại. Thượng Kỳ sững sờ nhìn Dạ Nguyệt, nó hiểu, nó đương nhiên hiểu, đừng tưởng nó được che chở bảo bọc thì không biết gì, sinh ra trong hoàng thất, cho dù là hài tử thì có ai sẽ thật sự trong sáng không hiểu sự đời đâu, chỉ là nó không quan tâm, bởi vì được bảo vệ tốt lắm, nhưng giờ khắc này, nó minh bạch rồi.
– Sư phụ, ta đã hiểu!
Lần đầu tiên, nó cam tâm tình nguyện kêu Dạ Nguyệt một tiếng sư phụ!
Cũng là duy nhất, nó cả đời này sẽ chỉ có duy nhất một người là sư phụ, người đó là nàng, Dạ Nguyệt!
Hài tử ánh mắt sáng đến kinh người, trút bỏ đi ánh sáng lung linh như tinh tú xinh đẹp, đổi lại là thứ ánh sáng của ngọc thạch, đang chậm rãi lột bỏ lớp vỏ bọc xấu xí thô thiển bên ngoài, để lộ ra chất liệu thượng đẳng vô song ở bên trong, dần dần mài dũa, có thể thấy được không lâu sau sẽ phát ra thứ ánh sáng chói mắt cao quý đến nhường nào!
Hài tử này, từ hôm nay bắt đầu trưởng thành rồi!