Âm thanh của nữ tử vẫn lạnh nhạt ung dung như vậy, tựa như người bị hạ độc đó không phải là nàng, phượng mâu đen như một hố sâu, hóa ra, đôi mắt này đã được thay đổi màu sắc rồi, không còn là thứ tử quang xinh đẹp lạnh lẽo kia nữa, cũng không còn thấy được nốt chu sa nho nhỏ đỏ thẫm, mà thay vào đó là hắc mâu thâm trầm như bầu trời đêm, như muốn cắn nuốt con người!
Thượng Kỳ đáy lòng bùng lên một mảnh sát khí điên cuồng, toàn thân đều bao phủ một lớp màn đen hắc ám như địa ngục, hoa đào mắt một mảnh vặn vẹo tràn đầy sát khí cùng thù hận như muốn hủy thiên diệt địa. Dường như dòng máu kì lạ trong thân thể nó đang cháy lên mãnh liệt, đem hắc mâu của nó nhiễm đỏ, huyết quang trong đáy mắt tưởng chừng sắp tràn ra bên ngoài. Thượng Kỳ nghiến răng, âm trầm gằn giọng:
– Là kẻ nào, là kẻ nào đáng chết dám hạ độc người như vậy? Sư phụ, người nói, đồ nhi nhất định sẽ băm vằm kẻ đó ra làm nghìn mảnh, sau đó đem cho sói ăn, đến xương cốt cũng không còn!
Đối mặt với xích mâu yêu dị thị huyết điên cuồng kia, Dạ Nguyệt có chút ngạc nhiên, cũng có một chút ngoài ý muốn. Hài tử này tại sao lại kích động như vậy, thứ sát khí dày đặc mà khát máu này ngay cả nàng cũng không có. Từ bao giờ hài tử này lại thay đổi chóng mặt như thế, thứ thay đổi này… một ngày nào đó sẽ đem nó hủy diệt mất…
– Thượng Kỳ!
Dạ Nguyệt không tiếng động nhíu mi, ánh mắt một thoáng băng lãnh đem Thượng Kỳ đang ngập trong sát khí điên cuồng kéo trở về. Nó kinh hãi nhìn nàng, trong lòng hối hận không thôi, nó sao có thể để Dạ Nguyệt nhìn thấy một mặt hắc ám như ác ma như vậy, nếu như Dạ Nguyệt không thích nó nữa, cảm thấy nó kinh tởm thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đó liền cảm thấy một nỗi sợ hãi nhanh chóng bao vây lấy linh hồn, không hiểu sao làm nó khó thở không chịu nổi, từng mạch máu trên cơ thể đều đau đớn gào thét. Nó không thể để Dạ Nguyệt vứt bỏ nó, không thể…
– Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi! Người đừng tức giận! Chỉ là đồ nhi lo lắng cho người. Sư phụ, độc trong cơ thể người… vẫn chưa giải hết sao?
Thượng Kỳ nhanh chóng chuyển chủ đề, hoa đào mắt ngập nước hơi ủy khuất cùng tràn ngập lo lắng chăm chú nhìn nữ tử, đã không còn thấy một chút gì đó của sự điên cuồng vừa rồi, tựa hồ, như chưa từng tồn tại.
Dạ Nguyệt nhìn nó, ánh nhìn một mảnh lạnh nhạt làm Thượng Kỳ không nhìn ra một chút cảm xúc gì của nàng, chỉ là như thế lại làm cho nó càng thêm lo lắng, lo sợ nàng sẽ ghét bỏ nó!
– Ân, chưa giải hết! Chắc cũng sẽ không giải hết được!
– Vì sao lại không giải hết được? Sư phụ, sau này đồ nhi nhất định sẽ giải hết độc cho người!
– Ngươi không oán hận ta sao? Là ta làm cho ngươi có nhà mà không thể về, có phụ mẫu mà không thể gặp, có khi tương lai ngươi sẽ tìm ta trả thù đó!
Lời nói của Dạ Nguyệt làm cho nó giật mình, oán hận? Nó làm sao có thể oán hận Dạ Nguyệt được, nó còn cảm thấy may mắn vì Dạ Nguyệt đã đem nó giữ lại, những kí ức ngày nhỏ, đã sớm trở thành một mảnh mơ hồ, thay vào đó là toàn bộ cuộc sống của hai người bọn họ trong sáu năm qua, tràn ngập trong trí óc của nó, đều có bóng dáng của nữ tử này, không biết từ bao giờ, sự tồn tại của nữ tử này lại quan trọng với nó như vậy, tựa hồ đã sớm dung nhập vào sâu trong linh hồn nó, còn quan trọng hơn phụ mẫu của nó. Nó đã từng nghĩ rằng, chỉ cần nơi nào có nàng, nó cũng sẽ đi theo, chỉ cần ở bên cạnh nữ tử này là tốt rồi, nó đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ thỏa mãn.
Hoàng cung… nó không muốn trở về nữa. Có lẽ phụ mẫu cùng tất cả mọi người đều cho rằng nó đã chết rồi cũng nên. Cũng tốt, cũng tốt, nó không còn là hoàng tử của Thượng Hy, nó sẽ chỉ có một thân phận là đồ đệ duy nhất của Dạ Nguyệt. Nó đem Dạ Nguyệt là người thân duy nhất, Dạ Nguyệt chắc chắn cũng sẽ thương cảm nó, sau đó cũng đem nó trở thành người thân duy nhất nha! Xem, thật là tốt biết bao nhiêu, không phải sao…?
– Sư phụ làm sao đồ nhi có thể oán hận người đâu, nếu không có người, làm sao sẽ có Thượng Kỳ ngày hôm nay đâu?
Thượng Kỳ ôn nhu vui vẻ cười, nó vẫn nên hồn nhiên một chút, đem hắc ám cùng tàn khốc chôn xuống tận đáy lòng thì tốt hơn, bởi vì Dạ Nguyệt không thích nó như vậy, nó sẽ không làm những gì mà nàng không thích, chỉ cần Dạ Nguyệt không vứt bỏ nó là tốt rồi!
– Sư phụ, người có thể nói cho đồ nhi, là ai hạ độc người hay không?
– Có bản lĩnh thì tự đi mà tra!
– Sư phụ, độc trong cơ thể có gây tổn thương chỗ nào khác hay không?
– Không chết được!
– Sư phụ, sao người có thể nói như vậy được chứ? Từ đó không thể nói lung tung đâu. Sau này người đừng bao giờ nói từ đó nữa!
– Nói thêm câu nữa thì ngươi cút ra ngoài được rồi!
Cái nhìn lạnh lẽo của Dạ Nguyệt triệt để làm cho nó im lặng. Thượng Kỳ mím môi, hoa đào mắt xinh đẹp ngập nước một mảnh ủy khuất nhìn nàng. Dạ Nguyệt không hiểu sao có chút sầu não nhăn mi, đứa nhỏ này gần đây tựa hồ thực nhiều chuyện, nói nàng không thể làm cái này không thể làm cái kia, không thể ăn thế này không thể nằm thế nọ, phụ mẫu của nàng còn không lắm chuyện như vậy đâu!
Rốt cuộc nhận đệ tử hay là bảo mẫu đây chứ?
Nhìn nữ tử hiếm khi lộ ra biểu tình như vậy, Thượng Kỳ cảm thấy sư phụ của nó thực đáng yêu đâu, sao lại có thể đáng yêu như vậy a? Thật tốt là biểu tình này của Dạ Nguyệt chỉ có mình nó có thể thấy, chỉ có mình nó, người khác sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy, nó cũng sẽ không cho bất kì ai có cơ hội nhìn thấy!
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của chưởng quản ôn nhu đầy ý cười vang lên:
– Tiểu thư, công tử, xin cho phép ta mang đồ ăn lên cho hai người!
– Ân!
Được sự đồng ý của Dạ Nguyệt, nam nhân nhẹ nhàng mở cửa, từng tiểu nhị vóc dáng thanh lịch sạch sẽ hơi cúi đầu xếp hàng đi vào, đặt từng đĩa thức ăn nóng hổi tinh xảo đẹp đẽ lên mặt bàn rộng rãi, sau đó cúi người lui ra. Nam nhân bưng một cái khay, đem bình trà bằng ngọc quý báu cùng hai cái chén không tiếng động để trên mặt bàn, sau đó hơi cúi người, dùng chất giọng ôn nhuận làm người ta cảm thấy thoải mái nói:
– Tiểu thư, đây là trà Tuyết tích của người. Chúc quý khách có một bữa tối vui vẻ tại Nhã Nhạc Lâu. Nếu cần gì thì vui lòng giật sợi dây chuông này, sẽ có người đến tận bàn phục vụ quý khách. Chúc quý khách ngon miệng! Ta xin phép cáo lui!
Sau khi nam nhân rời đi, Thượng Kỳ bưng ấm trà rót ra hai chén, cầm một chén đưa cho Dạ Nguyệt, còn không quên dặn dò:
– Sư phụ, cẩn thận nóng!
Dạ Nguyệt xem như không nghe thấy gì, nếu không dù có lạnh nhạt đến đâu cũng sẽ không nhịn nổi mà đem cốc nước hắt vào mặt hài tử này!
Thật nhiều chuyện! Rốt cuộc nó là hài tử hay nàng là hài tử đây?
Dạ Nguyệt đưa tay cầm chén trà, từng ngón tay tinh xảo như được điêu khắc từ ngọc thạch trân quý nhất, mang theo hơi ấm nhè nhẹ chạm vào tay của Thượng Kỳ làm bàn tay của nó hơi run lên, cũng may không làm nước trà đổ ra ngoài.
Thượng Kỳ cảm thấy khuôn mặt của mình đang nóng rần lên, từ ngón tay như truyền đến một cảm giác nóng rực còn có chút gì đó kì lạ đem từng mạch máu của nó như sôi trào lên, không hiểu sao giờ đây ngón tay của nữ tử còn nóng hơn cả nước trà trong chén kia, đem linh hồn của nó như thiêu đốt, nóng đến lợi hại!
Dạ Nguyệt không chú ý đến nó nên không nhìn thấy được trong ánh mắt đen láy kia một mảnh khao khát si mê như thế nào, có lẽ chính nó cũng không biết đi?!
Dạ Nguyệt uống một ngụm trà, nước trà được lấy từ băng tan trên đỉnh núi tuyết, lá trà là hồng mai thượng đẳng mới chớm nở vào ngày đầu tiên, sau đó được hái xuống, phơi bằng nắng đúng một canh giờ, sau đó nghiền ra, thành trà Tuyết Tích. Cộng với được đặt trong bình ngọc được đặc chế đặc biệt này, uống quả nhiên không tồi. Không hổ danh là một trong mười loại trà thượng hạng tuyệt phẩm nhất đại lục, đáng giá cả trăm lượng bạc đâu.
– Sư phụ, lát nữa chúng ta đi thả hoa đăng nhé!
Dạ Nguyệt không nói gì, hơi hơi gật đầu.
Dù sao cũng là sinh thần của nó, sáu năm qua không biết, hôm nay chiều theo ý nó cũng không sao?
Thượng Kỳ hạnh phúc cười loan loan đôi mắt, vui vẻ đáp:
– Sư phụ, người thật tốt!