Từ ngày có cậu vào ở chung,An Vũ Phương liền để nghị để mình làm việc nhà giúp anh, Mạc Trạch cũng không nhiều lời, trực tiếp cho người giúp việc trong nhà mình nghỉ,bây giờ một tay cậu quáng xuyến hết việc nhà
Đời trước, cậu làm hết tất cả mọi việc trong nhà cũng chỉ mong anh có thể chú ý, cho cậu một ánh nhìn thật tốt, nhưng bây giờ bí mật gì cũng biết cả rồi! Cho nên giờ cậu lại cảm thấy mình giống như một người vợ đảm đang hơn nhiều = ̄ω ̄=
An Vũ Phương sau khi dọn dẹp hết mọi ngóc ngách trong nhà, liền nãy ra một ý tưởng mới, cậu lại phóng thẳng lên lầu, một hai liền chuyển hết áo quần cùng vật liệu cần thiết của mình sang phòng của anh, chính thức muốn xác nhập phòng ngủ của hai lại thành một. Đã mặt dày thì phải mặt dày cho trót, cậu không biết anh sẽ phản ứng ra sao, nhưng thôi kệ, cứ hưởng thành quả của mình trước đã
Hơn hai tiếng sắp xếp lại phòng ngủ, nhìn đến giường anh bây giờ lại có thêm cái gối của mình, An Vũ Phương hạnh phúc ngã xuống giường rồi lăn qua lăn lại
Bản thân được kích thích đến năng lượng luôn chảy sẵn trong người cậu, ngâm nga một câu khúc không rõ tên lời, cậu lại một lần nữa xuống bếp, xắn tay áo lên, bắt đầu làm cơm trưa cho anh. Cậu đây đã quyết định rồi, để muốn anh nhanh bỏ đi tuyến phòng vệ của mình thì cậu vẫn là nhanh tiến công, cấp tốc đem về thắng lợi mới được
Vậy việc đầu tiên là phải chăm chỉ xuất hiện trước mặt, quan tâm anh nhiều hơn chứ còn gì nữa
Đồ ăn trong tủ còn đầy ắp, thịt, trứng, rau củ quả không thiếu một thứ gì, không cần phải ra ngoài mua thêm nguyên liệu đâu. Nhưng mà lí do chính vẫn là cậu còn nỗi sợ trong lòng
Đừng đùa chứ,An Vũ Phương cậu đây mười hai ngày trước hồn lìa khỏi xác cũng chính là nhờ đi ra ngoài mua thức ăn mà bị xe cán đó. Bây giờ bắt cậu đi mua nguyên liệu nữa, ngộ nhỡ đâu nó lại lụi cho một phát thì thiệt thân à? Cậu còn chưa nhận được lời yêu chính thức của anh đâu, dại gì mà chết sớm hả?
An Vũ Phương có tay nghề nấu ăn rất khéo, hai ba phát liền xong món trứng cuộn, sột soạt vài phút lại ra món thịt kho tàu, mất thêm một chút nữa lại được món canh cá ngon lành, xới cơm trắng vào cà mên giữ nhiệt, lại cẩn thận đặt từng món ăn chồng lên nhau, xách thêm hai cái chén cùng hai đôi đũa, nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến mười một giờ trưa, An Vũ Phương liền thong thả bắt một chiếc taxi đến công ty của Mạc Trạch
-------------******--------------
Ôm chắc hộp cơm trong lòng mình, cậu vui vẻ đến quầy lễ tân nói
- Chào cô! Tôi muốn gặp anh Mạc Trạch có được không??
Nhân viên nhìn cậu một thân người tỏa ra khí tức sạch sẽ cùng dễ thương, liền cười lịch sự đáp
- Thưa ngài, Ngài đã hẹn trước với chủ tịch chưa?
- Chưa có nha. Tại tôi chỉ muốn đem cơm lên cho anh ấy thôi
Nói rồi cậu cười cười chỉ vào hộp cơm mình ôm trong lòng, nữ nhân viên vẫn hỏi
- Cảm phiền ngài cho tôi biết rõ họ tên, sau đó tôi sẽ báo với chủ tịch để hỏi ý kiến
- Ân!Cảm ơn cô nha, tôi là An Vũ Phương
Động tác của cô gái này nhanh nhẹn, chưa đầy hai phút sau, cô ấy tắt máy, liền hướng cậu nói
- Chủ tịch nói ngài có thể lên ạ, ngài ấy ngồi ở tầng năm mươi hai
An Vũ Phương cười ngốc gật đầu, đừng hỏi sao cậu đã ở với anh hai năm mà mọi người trong công ty đều không biết cậu, bởi vì lúc đó cậu rất sợ anh sẽ khó chịu khi công khai, cho nên đường đi của cậu cùng lắm thì cũng từ nhà đến siêu thị, từ siêu thị về nhà, suốt ngày chỉ ở ru rú trong biệt thự đợi anh mà thôi đó
Thang máy đưa cậu đến tầng 52,đi về hướng bên phải liền thấy trước cánh cửa bên phải có một chữ rõ to
- Phòng chủ tịch
Cậu nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong liền truyền ra tiếng nói
- Vào đi
Ló cái đầu nhỏ của mình vào, sau đó là triệt để chui tót vào trong, cậu chạy đến bàn làm việc của anh
- Trạch à~~~ nghỉ tay ăn cơm đi nào, em làm rất nhiều đồ ngon cho anh đó
Anh mắt không dời khỏi văn kiện, lạnh lùng thốt ra vài lời
- Cứ để đó, cậu có thể về
An Vũ Phương vẫn tiếp tục hướng Mạc Trạch nói
- Không được. Bao nhiều đồ ăn, cơm trắng em đều bỏ hết vào đây, cũng chỉ vì muốn ăn chung với anh, anh bảo em về thì em biết ăn gì giờ, không lẽ nuốt không khí mà sống?
- Vậy cậu ăm trước đi, đừng làm phiền tôi
An Vũ Phương vùng vẫy người, sau đó lại nói
- Không được, anh phải ăn chung với em, còn không em sẽ nằm tại đây náo loạn một trận cho anh coi, cho dù anh có xách cổ em ra, An Vũ Phương này cũng sẽ ôm cửa mà nháo loạn tiếp. Anh chọn đi, một là ăn chung với em, hết cơm em liền ngoan ngoãn đi về, còn không em sẽ quậy anh đó
Vương Mạc Trạch nhíu mày nhìn cậu, nhưng vẫn là đứng lên, đi đến bàn trà nhìn cậu bày biện món ăn ra, bụng cũng có chút đói nên anh cũng không nói nhiều, liền ngồi xuống cầm đũa,An Vũ Phương lên tiếng
- Nào bào chúng ta cùng ăn cơm, mau ăn đi Trạch
Anh trước khi chạm vào món ăn, liền nhớ ra một chuyện, thanh âm lạnh lùng vang lên
- Chiều nay tôi được về sớm.Có thể chở giúp cậu đến bệnh viện khám lại thần kinh
An Vũ Phương nhìn anh, dở khóc dở cười trả lời
- π_π Em không có bị điên đâu, anh đừng dùng bản mặt đó nhìn em chứ. Em hoàn toàn tỉnh táo, không cẩn đi gặp bác sĩ