- Anh Văn làm em giật cả mình, anh đang bận đi thang máy hả??
Chiêu Văn ánh mắt như muốn đâm xuyên người cậu, đoạn vẫn dùng giọng ôn hòa nói
- Phương!! Anh và em có thể nói chuyện một lát được không??
- Hử!! Chuyện gì?? Để sau có được không anh, bây giờ em phải mang cơm cho Trạch ăn, hôm nay đường hơi đông, em đến trễ, chắc giờ này anh ấy đói rồi!! Anh Văn thông cảm nhé
Hắn dường như nhất quyết không cho cậu đi, dùng giọng như năn nỉ muốn giữ cậu lại
- Năm phút!! Cho anh năm phút thôi, ở tại đây nói cũng được!!
Tính theo khoảng cách của thang máy đến văn phòng Mạc Trạch thì vẫn còn khá xa, vả lại phòng anh được xây theo kiểu cách âm, cho nên dù ở đây có đánh nhau ầm ầm thì vẫn không thể ảnh hưởng đến ai kia. Xem ra trong lòng Chiêu Văn đã tính sẵn hết rồi!!
An Vũ Phương nhìn đến thái độ thành khẩn của hắn, không hiểu sao cũng liền gật đầu đồng ý. Chiêu Văn không nhiều lời, trực tiếp đi vào vấn đề luôn
- An Vũ Phương!! Anh thích em!! Làm người yêu của anh đi!!
Hai câu nói như sét đánh ngang tai cậu, thật không thể tin được nha!! Chiêu Văn hóa ra là thích mình!!!
Hắn thấy cậu không nói gì, cũng chẳng lấy làm giận, vẫn dùng một giọng nói đầy ôn nhu tiếp lời!!
- Hay em thử quen anh đi!! Không lẽ anh không tốt hơn Mạc Trạch hay sao?? Vũ Phương,em tội gì mà phải lao đầu vào một tảng băng như vậy?? Hắn đâu có thương em!! Còn về phần anh, ngay từ đầu nhìn thấy em, anh đã si mê em đến điên cuồng, nhìn em ở bên họ Vương khiến tâm anh đau lắm. Phương!! Yêu anh đi có được không??
Cậu bỗng nhiên thở ra,đối với hắn mỉm cười, khéo léo thoát ra khỏi con người to lớn này, đoạn ân cần đáp
- Không phải anh ấy không yêu em!! Mà anh ấy chỉ là không biết thể hiện tình cảm ra thôi!! Mạc Trạch rất tốt, tuy rằng ở phương diện tình cảm không thể bộc lộ rõ, nhưng đối với cách anh ấy âm thầm cưng chiều,chịu đựng em thì cũng đã đủ lắm rồi!! Với lại thật xin lỗi anh, trái tim em chỉ có thể chứa một mình tảng băng ấy thôi!! Cho dù Trạch không thích em cũng không sao, chỉ cần để em ở lại bên Trạch, để em yêu anh ấy cũng đủ rồi!! Giờ này trễ rồi, em phải mang cơm vào đây, không thôi anh ấy lại nổi điên lên mất
An Vũ Phương nói xong lời của mình, cũng chẳng để ý người kia có nghe hay không, vội vã ôm hộp cơm vào lòng mà chạy đi đến văn phòng của Vương tổng tài, bỏ lại một Chiêu Văn đứng sững sờ nhìn theo bóng lưng cậu, hắn cười tự giễu chính mình
- Tại sao đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị từ chối, nhưng tim vẫn đau đến thế này?? Mạc Trạch!! Cậu đúng là thật tốt phước mới vớ được một người thương cậu đến như vậy đó!!!
Hai người không biết tự lúc nào, Mạc Trạch đã trốn vào một góc của dãy hành lang, toàn bộ cuộc nói chuyện tuy ngắn gọn nhưng đều bị anh thu hết vào tai không thiếu sót một chữ
Ban đầu lúc đã làm việc xong nhưng vẫn chưa thấy ai kia mang cơm đến cho mình, Mạc Trạch có chút không yên lòng,định bụng đi xuống muốn đợi cậu, sau đó lại tìm cách nói dối rằng mình chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, nào ngờ hay vừa lúc mở cửa ra liền thấy Chiêu Văn chặn Vũ Phương ở cửa thang máy, thế là anh quyết lẩn tránh mình vào một góc, để xem tình hình diễn biến ra sao, thế mà lại có thể vô tình nghe được hết nỗi lòng của cậu
Vậy thì tại sao hắn lại phải lập tuyến phòng thủ cho bản làm gì nữa?? Rõ ràng là chính bản thân cũng yêu em ấy, không lẽ cứ để một mình em ấy nỗ lực hay sao?? Bây giờ thì anh có thể yên tâm rồi, Vũ Phương là của anh!! Là của Mạc Trạch này!! Từ bây giờ anh sẽ tin tưởng nhốt cậu vào trong tim mình. Và cũng sẽ dùng cậu xây đắp hạnh phúc cho nhau
Vũ Phương chạy đến văn phòng thì không thấy anh đâu, nghĩ rằng sau khi soạn đồ ăn ra sẽ gọi điện cho anh mau về ăn cơm thì cánh cửa phòng bật mở, Mạc Trạch liền bước vào!!
Cậu nhìn anh mà cười cười, đoạn hỏi
- Anh đi đâu vậy?? Làm em sắp gọi điện cho anh rồi đó!! Đã đói chưa?? Ban nãy bị kẹt xe nên em đến hơi trễ!! Nào nào cũng ngồi xuống ăn với em đi!!
Anh nhìn cậu đang loay hoay soạn đồ ăn, tuy miệng không nói gì nhưng lại trực tiếp chạy đến ôm cậu mà hôn say đắm, lúc đầu Vũ Phương còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng tập mãi cũng thành quen, sau một hồi cảm nhận được môi của anh đang ở miệng mình, cậu không có đẩy anh ra mà ngược lại còn mở miệng cho Mạc Trạch đưa lưỡi vào sâu hơn!!
Hai người hôn được một lúc thì Vương tổng tài con mắt đục ngầu, không nhanh không chậm hai tay vừa lần mò vào áo cậu sờ soạn, miệng thì không ngừng ở trên cổ liếm mút!!
Nhận ra anh muốn làm gì, An Vũ Phương cũng không đè nén nữa, chỉ thở vừa thở dốc vừa nhắc nhở
- Trạch!! Đóng cửa lại đã!!!