Cô vòng ra phía sau thang gác, chỗ vứt rác của khách trọ. Cô ngồi xuống cởi một túi rác màu đen ra bới, tất cả rác rưởi trong túi đều văng tung tóe ra ngoài.
“Em… không sao chứ?” Anh nghĩ chắc cô khùng rồi.
“Chiếc túi rác này là do anh ấy vứt ra.”
“Sao em biết được?”
“Túi rác này là do em mua cho anh ấy mà.”
“Em tìm gì thế?”
“Tìm xem có đồ nào của con gái hay dùng không.”
“Tìm được rồi sao nữa?”
“Rồi sẽ chứng minh được bọn họ đã ở cùng nhau.”
“Chứng minh được rồi thế nào nữa?”
“Anh đừng để ý đến em.” Cô như hóa điên tìm kiếm manh mối trong đống cơm thừa canh cạn đó, cuối cùng tìm thấy một vỉ thuốc đã hết nhẵn.
“Đây là thuốc gì thế?” Cô hỏi Lý Trừng.
“Thuốc tránh thai.” Anh nhìn thoáng qua rồi nói.
“Sao anh biết đây là thuốc tránh thai? Anh uống rồi chắc?” Cô vẫn không chịu tin.
“Anh chưa uống bao giờ nhưng từng thấy người ta uống rồi.”
“Thuốc – tránh – thai.” Cô suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Cô gái kia đã dọn đến đây, đã thế lại còn lên giường cùng với Sử Minh Sinh nữa.
Lý Trừng nhặt hết rác lên bỏ vào túi.
“Anh làm gì vậy?”
“Nếu anh ta mà phát hiện túi rác nhà mình bị ai đó bới tung lên như thế này thì thể nào cũng đoán được là do em làm cho xem. Con gái thật là đáng sợ, bình thường chỉ trông thấy con gián thôi mà cũng la oai oái, lúc thất tình rồi lại có thể đi bới rác.”
“Chẳng phải anh cũng bị thất tình đấy à? Sao anh lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thế?” Cô vừa khóc vừa hỏi.
Anh lấy khăn lau sạch tay cho cô, đoạn nói: “Mạng sống của một con người chắc chắn sẽ dài hơn nỗi đau đớn của người đó một chút.”
“Về nhà thôi.” Anh nói với cô.
***
Lý Trừng đưa Phương Huệ Tảo về nhà.
“Em đi tắm đi, người em toàn mùi rác thôi.” Anh nói.
Cô mệt mỏi gật đầu.
“Nếu ba mươi phút nữa em không ra thì anh sẽ chạy vọt vào trong đó.”
“Sao lại thế?”
“Anh sợ em tự sát ở trong đấy.”
“Ồ, cám ơn anh đã nhắc nhở rằng em có thể làm như thế.” Cô đóng cửa phòng tắm lại.
Lý Trừng cất cao giọng ở ngoài: “Em nhớ đấy nhé, ba mươi phút thôi. Anh không muốn khi xông vào lại trông thấy cảnh em chưa mặc quần áo đâu đấy.”
Cô cởi hết quần áo bẩn trên người rồi dội vòi hoa sen, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân. Không ngờ cô lại đi làm cái việc ngốc nghếch này, có lẽ là cô khùng rồi.
Lý Trừng ngồi chờ ngoài phòng tắm, ngửi thấy hương hoa nhài bay ra từ khe cửa phòng tắm, biết là cô đang tắm nên anh thấy yên tâm hẳn. Anh thấy trên giá sách có một bức phác họa xe đạp nho nhỏ, được lồng trong một khung ảnh xinh xinh, bên cạnh còn đặt mấy cuốn sách về xe đạp.
Phương Huệ Tảo tắm xong, bước ra từ phòng tắm.
“Cảm ơn anh nhiều.” Cô tiều tụy nói.
“Nếu em thấy ổn rồi thì anh đi đây. Chào nhé.”
“Tạm biệt anh.”
Bây giờ chỉ còn một mình cô, cô không nỡ rời xa anh, nhưng cô chẳng có lý do gì để bắt anh ở lại cả, đành phải giương mắt nhìn anh rời đi.
Tối nay, cô không muốn ngủ trên giường. Giường rất rộng, rất mênh mông, khi nằm ở trên đó, nom lọt thỏm đến khốn khổ.
Cô cuộn tròn người rúc vào ghế xô-pha. Chiếc ghế này rất ngắn, cô phải oằn mình trượt lên chỗ tựa lưng mới có thể nằm được. Mặc dù nằm tư thế ấy chẳng thoái mái tý nào nhưng lại giống như được người khác ôm ấp, khiến cô không còn cảm thấy hoang hoải nữa.
Chuông cửa bỗng reo lên, cô chạy ào ra mở cửa.
Là Lý Trừng.
“Anh nghĩ là anh nên ở lại cùng em thì tốt hơn.”
Anh dịch một chiếc ghế đến bên cạnh giá sách rồi ngồi xuống. Có Lý Trừng ở bên cạnh, cô không cảm thấy cô đơn nữa.
“Cảm ơn anh nhé.”
“Khỏi cần khách sáo.”
“Em nhớ là anh từng nói: ‘Tình yêu khiến con người quên đi thời gian, thời gian cũng làm con người quên đi tình yêu’, nói đúng lắm!”
“Ừm.”
“Anh biết thất tình làm người ta quên đi cái gì không? Quên đi danh dự của mình.” Cô thì thào.
“Ngủ đi em.” Anh dỗ cô ngủ.
Cô nhắm mắt lại, co chân lên, gắng chợp mắt, mong rằng mình có thể chìm vào giấc ngủ nhanh lên một chút.
Thấy cô đã ngủ, anh đứng lên mở một cánh cửa sổ. Cơn gió nhẹ tháng 9 hòa với mùi cà phê dưới phòng trà phả vào.
Từ chỗ này nhìn ra ngoài cửa, có thể trông thấy một sân vận động xinh xắn và khung cảnh trời đêm đẹp đẽ.
Nhưng vào đêm đó, cả sân vận động lẫn bầu trời đêm đều có vẻ hoang hoải và lạnh giá.
“Sao tối hôm đó anh không tới?” Cô cất tiếng hỏi trong cơn mơ màng.
“Anh quên mất.”
“Người nào mà dễ dàng quên mọi thứ như vậy thì chắc là sẽ rất hạnh phúc.” Cô nói với vẻ bi ai.
***
Cơn gió nhẹ vào buổi sớm khẽ mơn man trên mặt cô.
Cô nghe có tiếng ai đó gọi mình.
“A Tảo.”
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Lý Trừng đang đứng trước mặt mình, mặt anh đã mọc lún phún vài sợi râu.
“Trời sáng rồi, hôm này là ngày mồng 1 tháng 9, em có phải đi làm không?”
Cô hoảng hốt hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“7 giờ.”
“Ôi.” Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cả đêm qua anh không ngủ à?”
“Không sao đâu.”
Anh trông chừng cô nguyên một đêm, cô cảm thấy hơi áy náy.
“Tối nay anh có rảnh không? Em mời anh đi ăn cơm nha.”
Anh cười gật đầu.
***
Lúc đứng đợi Lý Trừng ở ngoài cửa công ty bách hóa, cô thấy hơi hối hận. Anh hay quên như vậy, liệu có phải là đã quên rồi không?
Nhưng Lý Trừng lại đến rất đúng giờ, quả thực là nằm ngoài dự liệu của cô.
“Cho em nè.” Anh đưa ba quyển sách cho cô. “Anh từng hứa là sẽ cho em một bộ sách của anh.”
“Em cảm ơn anh.”
“Ngày khai giảng lần đầu tiên thế nào hả?”
“Em cảm thấy không được bình tĩnh cho lắm, mong là không có ai nhận ra cả.” Cô cười gượng. “Anh muốn đi ăn ở đâu nào?”
“Anh sẽ dẫn em đến một chỗ.”
***
Lý Trừng đưa Phương Huệ Tảo tới một tiệm ăn có tên là “Trứng Gà”. Một cậu trai trẻ có vóc người nhỏ nhắn bước ra từ phòng bếp, nở một nụ cười ngượng nghịu.
“Đây là bạn của anh, A Tảo. Còn đây là A Hữu, cửa tiệm này là của cậu ấy.” Lý Trừng nói.
“Chúng ta lên lầu nhé.”A Hữu dẫn bọn họ đi lên một chiếc cầu thang chật hẹp.
“Vì sao cậu lại đặt tên cửa hàng là ‘Trứng Gà’ vậy, có phải là vì chỉ có mỗi món trứng gà hay không?” Cô tò mò hỏi A Hữu.
“Không phải vậy đâu chị, chỗ này của em bán đồ ăn kiểu  cơ ạ, gọi là ‘Trứng Gà’ tại vì bạn gái cũ của em thích ăn trứng gà.”
“À.”
“Anh chị xem xem thích ăn món gì nhé. Hôm nay đầu bếp xin nghỉ, em phải đến phòng bếp đỡ họ một tay.” A Hữu đặt hai tờ thực đơn xuống bàn.
“Cậu ấy dùng tên bạn gái cũ của mình để đặt cho cửa hàng, xem ra là tình cảm rất sâu đậm đây.” Cô nói.
“May mà cô ấy không thích ăn thịt lợn.” Lý Trừng cười, nói.
“Sao họ lại chia tay thế?”
“Cô ấy yêu người khác, sau đó chia tay với anh ta, rồi cuối cùng lại về với A Hữu. Mấy năm nay, cách khoảng 1, 2 năm là họ gặp nhau một lần, ở cùng nhau được vài ba tháng rồi lại tách ra, A Hữu mãi chờ đợi trong mòn mỏi mà thôi.”
“Em nghĩ chắc A Hữu yêu cô ấy nhiều hơn là cô ấy yêu A Hữu.”
“Cũng không hoàn toàn là như thế, có một số người được số mệnh định sẵn là sẽ phải chờ đợi người khác, mà cũng có một số người mang số mệnh là phải ‘bị’ người khác chờ đợi.”
“Nghe như người thứ hai hạnh phúc hơn thì phải…”
“Cũng đúng. Giao thừa năm ngoái, cô bạn gái của A Hữu nói là sẽ đến tìm cậu ấy. A Hữu làm món ốc sên chiên trứng mà cô ấy thích ăn nhất…”
“Ốc sên chiên trứng?”
“Đây là món tủ của cậu ta.” Anh tỏ vẻ thèm thuồng. “Nhưng mà cô ấy vẫn không tới. Anh thường trêu cậu ta là, tại vì cậu ta làm món ốc sên chiên trứng, mà ốc sên lại bò chậm như thế, nên có lẽ cô ấy phải bò hết ba năm mới tới được chỗ cậu ta.”
“Liệu trên đời này có thứ tình cảm mà một bên luôn thất hẹn, còn một bên thì lại luôn đợi chờ không nhỉ?”
“Anh nghĩ chắc chắn anh là bên thất hẹn, chỉ là lại không có ai bằng lòng đợi anh mà thôi.” Anh mỉm cười chua chát.
“Và cũng chẳng có ai chịu đợi em cả.” Cô lại nghĩ đến Sử Minh Sinh.
“Em lại thế nữa rồi.” Anh vỗ đầu cô để an ủi. “Đừng như vậy nữa! Đâu phải chỉ có một mình em bị thất tình thôi đâu.”
Cô đưa tay quệt những giọt lệ nơi khóe mắt, buồn bã nói: “Em không sao.”
Đúng lúc đó, A Hữu bước tới, Lý Trừng bèn nói: “Cậu mau đi làm món ốc sên chiên trứng đi.”
“Cậu ta nấu món này ngon lắm, em mà ăn vào thì chắc chắn sẽ nín khóc ngay.” Lý Trừng dỗ dành cô.
“Em đi làm ngay đây.” A Hữu nói.
“Không cần, không cần đâu. Câu chuyện về món ăn đó rất bi thương.”
“Không sao đâu chị. Nếu món ăn đó khiến cho người ta không khóc nữa, em rất vui lòng làm nó.”
“Em xin lỗi.” Cô nói với Lý Trừng.
“Người thất tình có quyền được lựa chọn thoải mái mà. Hơn nữa, anh cũng rất muốn ăn.” Anh lè lưỡi nói.
A Hữu bưng món ốc sên chiên trứng ra.
Lớp vỏ trứng màu vàng kim óng ánh bọc lấy ốc sên nóng hổi, tỏa mùi thơm phức. Cô đặt một con ốc ở đầu lưỡi, thứ vị giác dường như đã mất đi khi thất tình lại đột ngột quay trở về.
“Không khóc nữa à?” Lý Trừng cười hỏi cô.
***
Một ngày nọ, hiệu trưởng gọi Phương Huệ Tảo đến phòng mình.
“Cô giáo Phương à, có một em học sinh trong lớp của cô phàn nàn với tôi về cô.”
Phương Huệ Tảo rất ngạc nhiên, học sinh lớp cô đứa nào đứa nấy ai cũng ngoan cả, cô nghĩ nát óc cũng không hiểu sao lại có người phàn nàn về mình được.
“Em ấy phàn nàn gì về tôi ạ?”
“Phàn nàn về việc cô không tập trung lúc dạy học. Thường thì chỉ có giáo viên mới là người kêu ca học sinh không tập trung, nên tôi thấy vô cùng khó hiểu.”
Lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô nghĩ lại, học sinh nào lại bất mãn với cô nhỉ? Đừng nói là Phù Trọng Vĩnh đấy nhé? Cậu ta học hành rất lơ đễnh, cô đã thấy cậu ta vẽ tranh trong giờ hai lần, cô bèn bảo cậu ta hãy chú ý nghe giảng đi, thế là từ đó cậu ta có vẻ không ưa cô cho mấy. Vào đợt kiểm tra lần trước, cậu ta lại ẵm trọn một con không.
Buổi chiều lúc dạy học, cô đặc biệt chú ý đến “nhất cử nhất động” của Phù Trọng Vĩnh. Nom cậu ta rất ốm yếu, cô biết là không nên nghi ngờ cậu, nhưng mà hết lần này tới lần khác cô lại phát hiện ra cậu đang lén vẽ tranh.
Cô bước đến trước mặt cậu, tịch thu bức vẽ đó.
“Trả lại cho em.”
“Không được.” Cô tức giận nói, “Đây đã là lần thứ ba rồi đấy, em không thể tập trung vào việc nghe giảng được à?”
Cậu khinh khỉnh nói: “Một người giáo viên mà không thể làm cho học sinh chú ý nghe giảng, đó chính là thất bại của cô ta.”
“Cậu đã lớn rồi, vậy mà lại chỉ biết thốt ra những lời làm tổn thương người khác.” Cô trả lại bức vẽ vừa thu cho cậu.
Cô xoay gót trở lên bục giảng, dạy qua quít tiết này cho xong.
Cô cho rằng mình đã thất bại trong tình yêu, nhưng vẫn còn có những người học trò cần mình, vậy nhưng bây giờ nhìn lại mà xem? Thất bại vẫn hoàn thất bại mà thôi.
Lúc tan làm, Lý Trừng đứng đợi cô ngoài cổng trường.
“Sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Vừa hay anh ở gần chỗ này nên tới thăm em một lát. Hôm nay có vui không?”
“Rất tệ.” Cô ỉu xìu nói.
“Sao thế?”
“Có học sinh hình như không thích em.”
“Là cậu ta đúng không?” Anh chỉ vào Phù Trọng Vĩnh đang đứng ở trạm xe buýt bên đường.
“Làm sao mà anh biết là cậu ta thế?”
“Ánh mắt cậu ta nhìn em rất không thân thiện. Em về trước đi nhé, anh qua đó nói chuyện với cậu ta một lát.”
“Này, anh đừng…” Cô cản anh lại.
Nói thì chậm, mà hành động thì lại nhanh.
Lý Trừng đã chạy qua bến xe đối diện. Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt chạy đến, Lý Trừng lên xe cùng Phù Trọng Vĩnh. Cô muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tối hôm đó, cô không tìm thấy Lý Trừng. Cô rất lo, không biết anh sẽ làm gì Phù Trọng Vĩnh. Hôm sau, thấy Phù Trọng Vĩnh vẫn yên vị ở chỗ ngồi của mình, cô mới đè được tảng đá lớn trong lòng mình xuống.
Mấy hôm nay, Phù Trọng Vĩnh có sự tiến bộ rất rõ rệt, lúc học rất chú ý, không còn lén lút vẽ tranh trong giờ nữa.
Hôm đó, sau khi tan học, cô bảo Phù Trọng Vĩnh ở lại.
“Tôi đã tự kiểm điểm lại mình, em nói rất đúng, không thể làm cho các em chú ý nghe giảng chính là sự thất bại của tôi.” Cô day dứt nói.
“Không, không, cô giáo Phương, xin cô tha lỗi cho em.” Cậu rối rít xin lỗi.
“Cô không hề trách em, lời em nói là sự thật, cám ơn em. Hôm đó, người bạn của cô không làm gì em chứ?”
“Đâu có làm gì ạ, chú ấy chỉ mời em uống rượu thôi.” Cậu hí hửng nói.
“Anh ấy mời em đi uống rượu ư?” Cô sửng sốt.
“Vâng ạ, chúng em còn nói về rất nhiều thứ nữa.”
“Nói những gì?” Cô hỏi.
“Chuyện giữa những người đàn ông.” Cậu nói với vẻ nghiêm túc.
“À à, chuyện giữa những người đàn ông…” Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Không ngờ cô chú lại là bạn thân của nhau, em rất thích xem tranh châm biếm của chú ấy. Chú đã đồng ý dạy em vẽ tranh châm biếm rồi đó.” Cậu vui vẻ nói, “Điều kiện là em không được bắt nạt cô nữa.”
“Anh ấy nói vậy ư?”
“Chú còn tặng em một tập tranh rất đẹp nữa. Cô giáo Phương, xin lỗi vì em đã mách cô với hiệu trưởng.”
“Không sao, em nói đúng lắm, lúc giảng cô không hề chuyên tâm, cô cứ nghĩ là không ai nhận ra được điều đó.”
“Cô giáo Phương, nếu không còn chuyện gì nữa, bây giờ em có thể đi chưa ạ? Tại chú Lý Trừng rủ em đi đá bóng, em sắp muộn đến nơi rồi.” Cậu sốt ruột nói.
“Em chơi đá bóng với anh ấy?”
“Chú ấy bảo em gầy lắm, cho nên phải vận động một chút.”
“Hai người đá bóng ở đâu vậy?”
***
Phương Huệ Tảo tới sân bóng, thấy Lý Trừng đang đá bóng cùng những người khác trên bãi cỏ, Phù Trọng Vĩnh cũng nhập bọn.
Lý Trừng trông thấy cô, bước đến chào cô.
“Em ấy mới mười hai tuổi thôi, anh không nên dẫn em ấy đi uống rượu.”
“Một ly bia không thấm vào đâu em à.”
“Nếu hiệu trưởng mà biết chắc chắn sẽ cách chức em cho mà xem. Nhưng em vẫn phải cám ơn anh, thật ra anh không cần phải làm như vậy.”
“Anh không muốn có bất cứ ai mất lòng tin về mình.” Anh mỉm cười nói, “Hơn nữa, cậu ta quả thực rất có thiên phú, nói không chừng trong tương lai sẽ thành công hơn anh nhiều.”
Anh đối tốt với cô như vậy, cô không đành lòng giấu diếm anh nữa.
“Có một chuyện mà em vẫn luôn giấu anh…”
“Chuyện gì thế?”
“Châu Nhã Chí đã sang Châu Âu du lịch rồi.”
“Ồ, cảm ơn em đã nói cho anh biết.” Anh hít một hơi thật sâu.
“Lần kế, em mong mình sẽ là người vứt bỏ đối phương trước.”
“Tại sao?”
“Như vậy thì tương đối dễ chịu.”
“Cũng đúng.”
“Có điều, người như em đây không giống kiểu người có thể vứt bỏ người khác.” Cô cười nhăn nhó.
***
Từ khi nói cho Lý Trừng biết tung tích của Châu Nhã Chí, rất nhiều ngày trôi qua nhưng Phương Huệ Tảo vẫn không thấy tin tức gì từ anh.
Tối hôm ấy, cô nhận được điện thoại của anh.
“Anh đang ở cạnh đây, anh mua hamburger cho em ăn nhé?”
“Ừ.” Cô hớn hở buông ống nghe.
Anh đến rất nhanh với túi hamburger cầm trên tay.
“Anh ổn chứ?”
“Anh thì có chuyện gì được chứ?” Anh ngồi xuống ăn hamburger.
“Ờ há, em quên là anh còn kiên cường hơn em gấp nhiều lần.”
“Em ở đây một mình à?”
“Ngôi nhà này không phải là của em mà là của anh trai em và bạn gái anh ấy. Họ mua lại nó trước khí sang Canada, em chỉ trông nom nhà cửa giúp họ thôi. Ở đây đi làm tiện lắm nhé.”
“Em thích xe đạp lắm à?” Anh cầm bức phác họa xe đạp trên kệ sách lên.
“Ừ, trước kia lúc ở Tân Giới(*), hàng ngày em đều đạp xe đến trường. Anh không thấy nó rất đẹp sao? Giống như một chiếc kính mắt đang chạy vậy.”
(*).Tân Giới (新界) là một trong ba khu vực lớn nhất của Hồng Kông.
“Ừm, giống lắm.”
Phương Huệ Tảo lấy một tập tranh ảnh xe đạp từ kệ sách xuống, lật tới một trang rồi chỉ vào một bức vẽ xe đạp, hỏi Lý Trừng: “Chiếc này đẹp lắm đúng không?”
Chiếc xe màu bạc, ghi đông và yên xe bọc da nâu, dáng vẻ nom rất thời thượng.
“Chiếc xe đạp này được sản xuất tại Italia, là con xe mơ ước của em đấy.” Cô ôm tập tranh vào ngực, nói.
“Thế sao em không mua một chiếc đi?”
“Anh đùa à? Chiếc xe này đắt lắm, em không mua nổi. Huống hồ, đồ tốt cũng không nhất định phải có. Lúc tâm trạng không vui, lật ra xem một lát, tưởng tượng là mình đang có nó đã là thỏa mãn lắm rồi.”
Lý Trừng thấy trong tập tranh có kẹp một tờ giới thiệu chương trình học đại học.
“Em muốn đi học bồi dưỡng à?”
“Chỉ là muốn nhồi nhét thêm một chút kiến thức vào buổi tối thôi. Bây giờ thì không cần nữa, có một bạn học đã giới thiệu em đến một lớp học vào buổi tối, đối diện công viên Victoria. Còn anh? Buổi tối anh ru rú ở nhà hả?”
Lý Trừng lôi một tấm vé máy bay từ ba lô ra cho cô xem, đó là tấm vé để sang Đức.
“Anh muốn đi tìm Châu Nhã Chí ư?”
“Ừ, ngày mai sẽ đi. Cô ấy đã đi Châu Âu thì nhất định sẽ quay trở lại Bremen.”
“Nhỡ mà cô ấy không đến đó thì sao?”
“Anh chưa nghĩ tới việc đó.”
Anh đứng lên tạm biệt cô: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Cô có chút lưu luyến anh.
Lý Trừng đi rồi, anh bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của cô. Bây giờ cô mới phát hiện ra, tự lúc nào, anh đã trở nên quan trọng với cô đến như thế. Cảm giác khi có anh ở bên cạnh, thì ra lại tốt như vậy. Cô thấy hơi ghen tỵ với anh, anh có thể đi tìm lại thứ mình đánh mất, nhưng cô lại không có dũng khí ấy. Cuối cùng cũng có ngày Lý Trừng phải ra đi, bởi anh không phải người đàn ông của cô, cô không có quyền giữ rịt anh ở bên mình. Bọn họ chỉ đơn giản là dựa vào nhau lúc cuộc sống trở nên bấp bênh mà thôi, khi sóng gió qua đi thì mỗi người lại đi một ngả. Anh sẽ trở lại bên cạnh bạn gái, hoặc là lao vào ôm ấp một cô gái khác, mà cô cũng sẽ nhìn về phía một người đàn ông khác. Nghĩ tới đây, cô thấy có chút khó chịu, có chút nhớ anh.